Khổ Ải Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Làm Côn Đồ Rất Vui Nha
"Thảo nào tỷ lại đưa ra yêu cầu như thế, tỷ ngươi cứ yên tâm đi, ta đáp ứng ngươi thì chắc chắn sẽ làm được, qua mặt được đám thủ vệ đối với ta còn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay."
Thế nhưng hôm nay, bỗng dưng lại có một tiểu hài tử không biết từ đâu đến, lại đâm đầu vào cửa sổ phòng ta, điều đặc biệt là hắn có thể vào được tận đây mà không làm kinh động đến quân lính hay bất kỳ một cao thủ nào ở trong tối cả. Ngươi nói xem, có phải hay không là ông trời thương xót cho hoàn cảnh của ta, nên đã phái hắn đến đây a?"
"Hoa trong vườn và hoa được người tặng làm sao có thể giống nhau được chứ. Ngốc tử!"
Mặt nàng có chút đượm buồn, nhưng tiểu hài tử không để ý còn dội cho nàng một gáo nước lạnh.
Hắn nhìn vườn hoa bên cạnh, trong đầu toàn những dấu chấm hỏi. "Tỷ ngươi đùa ta sao! Ngươi có cả một hoa viên, còn muốn một đoá hoa làm gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ bé cha ta đã rất nghiêm khắc, không cho phép ta kết giao bằng hữu.
"Ta biết rồi. Vậy ra đây cũng là lý do khiến ngươi buồn khi lúc nãy có nhắc đến hoàn cảnh nhà ngươi sao?"
"Tiểu tử ngốc, ta không cần ngươi bồi thường tiền."
"Làm cái gì hiệp a! Rất là nhàm chán có được hay không! Như ta này, làm một cái tên côn đồ rất là có ý tứ nha."
"Thật vậy sao? Ta cũng rất cao hứng nha, về sau đã có người đến chơi với ta, ta cũng không còn phải cô đơn một mình nữa rồi."
"Mỗi ngày bắt gà chọc c·h·ó, tán tỉnh tiểu cô nương, bắt nạt đám tiểu hài tử, chọc cho chúng khóc rất là vui nha. Sau đó còn chạy đi phá vườn rau nhà ông năm, đạp thủng ngói hiên của nhà ông sáu. Sau khi bị nhận một trận rượt đuổi, chửi bới tơi bời thì ta sẽ đi đại tiện vào giếng nước của thôn làng. Làm những việc đó mới vui mới có ý tứ nha, rất là có nhân sinh khoái hoạt."
"Nè! Đợi đã!"
"Tỷ còn có chuyện gì sao?"
"Không phải là ai không nguyện ý, mà là ta không được phép a!
Bổn côn đồ ta mới không giống bọn chúng, chúng đều là một đám con nít ranh chưa trải sự đời. Ta đây đã xông xáo giang hồ bao năm, thấy qua không ít chuyện đời, sớm đã chứng kiến hết thảy sự tàn khóc của thế gian này rồi. Làm sao có thể so sánh ta cùng bọn chúng được chứ! Bổn côn đồ ta đây đã sớm trưởng thành rồi!"
Hắn gãi gãi đầu, là con mèo đen c·h·ế·t tiệt chứ chẳng phải ông trời nào phái hắn tới a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng tức giận nhéo banh hai má hắn. "Ngươi đó! Đã mười hai tuổi rồi mà sao trong đầu toàn mấy cái trò nghịch ngợm đáng đánh thế hả! Sao không có mộng giang hồ hay làm anh hùng bảo vệ thế giới gì gì đó đi, những tiểu hài tử khác không phải trong đầu cũng toàn ảo tưởng những thứ đó sao? Còn ngươi sao chỉ ảo tưởng trở thành côn đồ tào lao gì vậy hả!"
Trần Tiểu Bạch ăn no nê xoa xoa cái bụng rồi đánh ợ một cái nói, "Huyền Trân tỷ, về cái cửa sổ trước tiên có thể hay không cho ta nợ a? Nhà ngươi nhiều tiền như vậy chắc cũng không cần đến gấp đâu nhỉ? Bây giờ ta không có nhiều bạc như vậy, đợi ta có nhất định sẽ trả cho ngươi."
Mỗi ngày bắt ta phải học hết cái này đến cái kia, ta muốn học võ nhưng cha ta nhất quyết không cho, bắt buộc ta phải tinh thông cầm kỳ thư họa.
"Huyền Trân tỷ, không ngờ hoàn cảnh của tỷ lại đáng thương thế a! Ta không nghĩ đến xuất thân cao quý cũng chẳng phải vui sướng gì. Nếu đổi lại là ta, chắc ta sẽ không thể chịu được mất, ta nhất định sẽ vứt bỏ hết vinh hoa phú quý để tìm lấy tự do cho chính mình."
"A! A! Đau! Ta đang ăn a!
"Cũng không còn sớm, Huyền Trân tỷ, ta xin cáo từ nhé, ngày mai ta sẽ đến tìm tỷ."
Suốt ngày cứ bắt ta ở trong hậu viện, ngày ngày đều có kẻ hầu người hạ bưng trà rót nữa, mang thức ăn, nghe thì có vẻ rất thoải mái, nhưng sự thật thì cứ như là bị giam lỏng vậy.
Nàng lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay đưa lên lau miệng cho hắn.
Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của hắn, nàng vỗ tay lên trán với vẻ cạn lời.
"Tiểu tử ngươi thật đáng yêu nha, nên học những thứ như thế này của tỷ ngươi, đừng học những thứ bẩn bựa như câu lúc nãy của lão sư phụ ngươi là được."
Nghe hỏi mặt nàng có chút buồn bã, trầm tư một lúc rồi nói, "Thật ra, ta không có một bằng hữu nào cả, cũng chẳng có ai chơi với ta."
Nàng bật cười lên làm lộ hai lúm đồng tiền, khiến hắn cũng muốn bóp bóp giống như nàng nãy giờ nhéo má hắn.
Hắn thắc mắc đến lại gần nàng. "Chuyện gì thế?"
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, nàng chỉ muốn cắn một cái cho bỏ ghét.
"Ta an ủi tỷ nha, ta thấy nhị tỷ của ta khi an ủi người khác cũng là làm như vậy."
"Cảm ơn tỷ, hôm nay ta thật may mắn, không chỉ được ăn ngon, còn quen biết được một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như ngươi nữa."
"Hắc hắc, đó là bởi vì ta là thiên tài nha."
Thấy cảnh này nàng liền trợn mắt. "Ngươi làm gì vậy nha?"
Haizz! Là trưởng thành giữ chưa?
Dù là ta muốn đi ra bên ngoài, dạo phố, mua sắm, hay làm gì đó, thì cha ta cũng phái một đám lính theo sát bênh cạnh ta không rời, khiến ta thật sự rất khó chịu, cảm giác như ta chẳng có lúc nào là được tự do cả.
"Tất nhiên là ta đáp ứng a!" Nghe thế hắn liền vui vẻ đáp ứng, nhưng lại chợt khó hiểu, tại sao lại có chuyện tốt như vậy a? chắc chắn là có ý đồ gì đó với ta. Vì thế hắn lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Nhưng tại sao tỷ lại muốn như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi có nói thiếu từ nào không? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có câu này của ngươi ta yên tâm, mà nhắc đến mới để ý, king kong của ngươi không ngờ lại giỏi đến vậy, ngươi cũng mới bao lớn đâu, thế mà đã lợi hại như vậy rồi."
Trần Tiểu Bạch có chút bất ngờ, nhưng vẫn không tin hỏi, "Nhà ngươi có nhiều tiền như vậy, ngươi lại còn xinh đẹp như thế, lẽ nào không có ai nguyện ý chơi với ngươi sao?"
Mặt nàng liền đanh lại, nhưng hắn không để ý nói tiếp.
"A! Thật sao? Huyền Trân tỷ tỷ ngươi đúng là người tốt, ai lấy được tỷ chắc chắn là phúc phận ba đời của hắn nha."
Ta muốn có người chơi cùng ta, nhưng đám nô bộc ai ai cũng đều rất câu nệ, sợ sệt ta, ngay cả lại gần cũng chẳng dám đến gần, đều một mặt tôn kính, khiến ta chẳng có cảm giác gì là tự nhiên cả.
"Đúng vậy nha!"
"Không có nha."
"Ngươi bẩn thế, ăn xong dính dầu mỡ tùm lum cũng không biết lau miệng."
"Là thế này, ta thấy ngươi có vẻ rất thích ăn, bây giờ thế này đi, chỉ cần mỗi ngày ngươi đến đây chơi cùng với ta, thì ta mỗi ngày cũng sẽ cho ngươi ăn ngon. Thế nào? Ngươi đáp ứng chứ?"
Trần Tiểu Bạch bỗng đứng lên trên ghế, đưa tay vuốt nhẹ đầu của Huyền Trân.
"Tiểu tử này còn biết nịnh nọt nữa nha, ta không cần ngươi bồi thường tiền, nhưng đổi lại ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."
"Ngươi lại đây."
Chương 3: Làm Côn Đồ Rất Vui Nha
"Lần sau ngươi đến có thể hay không đem một đoá hoa tặng ta?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ạch! Tỷ ngươi cứ nói đi nha, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, thì ta nhất định cũng sẽ chối từ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.