Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Tuổi Tác Không Quan Trọng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tuổi Tác Không Quan Trọng


Sắp tới chính là chuẩn bị cho đợt thu hoạch ở Hán Dũ thành, lúc đó khoảng cách trường sinh đối với bệ hạ cũng không còn xa nữa."

"Dịch bệnh là có người cố ý gay ra sao?"

Tên nô bộc rụt rè đáp, "Hơn, hơn một ngàn lượng rồi."

"Thế thì quá tốt rồi, trẫm nhất định sẽ không quên công lao của lão."

Ông chủ sòng bạc cười hề hề tiến tới nói, '"Tài thiếu gia, ngươi xem, lại thua hết bạc rồi, có muốn vay thêm hay không a?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tài thiếu gia, ngươi đây là thua không nổi nên muốn lật lọng sao? Vậy ta cũng muốn xem thử phản ứng của Tài lão gia tử sẽ như thế nào, khi biết thằng con trai của mình chơi thua bạc nợ hơn một ngàn lượng."

"Hả? Ngươi đang nói cái quái gì thế?"

"Ha ha Quỷ lão ông cứ đùa, mạng của đám người đó trong mắt trẫm có khác gì sâu kiến đâu. Chỉ là Quỷ lão ông cũng làm cẩn thận một chút, mỗi ngày cứ hết tên này đến kia tìm đến tìm trẫm để hỏi chuyện, trẫm sắp phiền c·h·ế·t rồi!"

"Ta xỉu" bịch.

Một đám các đại thần liền sợ hãi rung rẩy quỳ xuống ho to. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bói đây! Bói đây! Ghé qua xem một vẻ đi a!

"Các ngươi có ý kiến gì với việc làm của trẫm không?"

Dậy đi ông cháu ơi! Xong rồi đấy.

"Bây ơi bây, thằng T·à·i· ·x·ỉ·u rồi kìa!"

"Không dám!"

"Ai dzo! Vị đại ca này! Ngươi tại sao lại có thể nói ta như thế a! Ngươi có biết rằng trong quá khứ ta đã phải trả qua những gì hay không?"

"Có câu này của Quỷ lão, ta yên tâm."

"Tài thiếu gia, ta thấy tên này mặt mày gian xảo, ăn nói thì hồ đồ, có lẽ là cái tên lừa đảo, tuyệt đối không nên tin."

Trong một tầm hầm tối của hoàng cung.

"Cái gì? Hơn một ngàn lượng rồi á!"

"Ái chà chà! Vị công tử này, sao ngươi lại lạc hậu như thế a? Bây giờ đã là niên đại gì rồi, lại còn phân biệt tuổi tác nữa! Chỉ cần là yêu nhau thật lòng thì đừng nói là già trẻ, hay là lớn bé, dù là cùng giới tính với nhau thì vẫn có thể ở bên nhau được."

"Khặc khặc, sao thế? Bệ hạ tiếc thương cho đám dân đen đó ư?"

"Xỉu đi! Xỉu đi!"

"Xỉu!!! Xỉu Rồi!"

Chu Văn An cùng các đại thần khác đều cùng nhau hô to. Khiến cho sắt mặt bệ hạ vô cùng khó coi.

Đám nô bộc lo lắng kêu. "Tài thiếu gia! Tài thiếu gia! Tỉnh! Tỉnh dậy đi Tài thiếu gia, đừng làm bọn thuộc hạ sợ!"

"Bệ hạ không cần lo lắng, sau khi mọi chuyện ở Hán Dũ thành được diễn ra suôn sẻ, ta tự có cách sẽ khiến cho bọn chúng tự chui đầu vào rọ, dù là thất hùng, âm sát lâu hay là những bang phái chống đối lại bệ hạ trong giang hồ, cũng đều sẽ bị ta nắm gọn trong lòng bàn tay."

"Ngươi cái gì ngươi! Đừng ỷ có cha làm quan thì muốn làm gì cũng được, ngươi có thể vô phát vô thiên bắt nạt đám dân hèn ngoài kia, nhưng đối với ta, ngươi cũng chẳng đáng là gì.

"Khặc khặc, Bệ hạ có thể cảm nhận được điều đó đúng là một bước triển tốt, cứ tiếp tục luyện như thế, bệ hạ nhất định sẽ sớm đạt được điều kiện để thực hiện nghi lễ trường sinh thôi."

Tài thiếu gia nhìn thanh niên trẻ trước mắt nghi ngờ hỏi, "Ngươi trẻ như vậy, biết xem bói sao?"

Tài thiếu gia bước loạng choạng ra khỏi cửa, đám nô bộc liền vội vã chạy theo. "Tài thiếu gia! Đợi bọn ta với!"

"Xỉu! Xỉu!"

Ngươi nghĩ để có thể phát triển một sòng bài trở nên lớn mạnh, thì cần phải có những gì? Đó chính là có người chống lưng, mà tất nhiên là địa vị cũng không bình thường rồi.

"Hả? Xỉu nữa hả? Tài thiếu gia xỉu nữa rồi!"

"Tài! Tài!"

"Bệ hạ quá khen."

Đang gào thì hắn thấy có một nhóm bốn người đang lại gần phía này. Hắn liền vui vẻ tiến lên hỏi. "Vị công tử này, muốn xem bói sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trẫm chính là lo giữa đường sẽ có một đám cẩu tặc luôn chống đối trẫm ra ngán chân mà thôi."

Quý Khanh: "Bệ hạ!"

Người thông minh như bệ hạ, gặp phải những kẻ ngu xuẩn không hiểu chuyện thế này, sẽ khiến cho tâm trạng của bệ hạ cảm thấy không vui. Những kẻ như thế... C·h·ế·t! Cũng là đáng đời."

"Chúng thần! Chúng thần!"

"Các ngươi! Các ngươi đây là đang dạy ta làm việc sao! Người đâu! Lôi Chu Văn An ra ngoài chém đầu cho trẫm!"

"A ha ha ha!" Tập Làm Văn cười khoái trá nói, "Tam hoàng tử, đúng là chỉ có ngươi hiểu được trẫm, không uổng công ca ca vẫn luôn yêu thương đệ, đệ đệ ngoan của ta. Ha ha ha."

"To gan! Chu Văn An ngươi ăn nói hồ đồ, dám nghi ngờ gán tội cho trẫm! Truyền lệnh của ta! Bắt toàn bộ người nhà của Chu Văn An cùng một chỗ xử tử!"

"Cái gì?"

Một thanh niên dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp trai lanh lợi, cộng với một chút gian xảo và vẻ muốn ăn đòn. Giữa bụng hắn có đeo một cái túi màu trắng, dưới thắt lưng đeo vài túi nhỏ, không biết là đựng thứ gì.

Bao Thiên: "Bệ hạ!"

"Hừm! Không chơi! Các ngươi chắc chắn là đã gian lận! Ta sẽ kêu cha ta tới dẹp luôn cái sòng bạc của ông!"

"Còn nữa! Lôi cả tên Bao Thiên và Quý Khanh này cùng một chỗ chém luôn!"

"Ha ha ha!"

Nghe vậy, những tên vừa rồi cùng hô với Chu Văn An đều mặt mày tái mét. Thầm cầu nguyện bệ hạ sẽ không cũng lôi bọn họ cùng một chỗ chém a!

"Khặc khặc, làm phiền đến bệ hạ rồi, bệ hạ cứ yên tâm, ta liên tục hút nguyên khí trong một tháng này đã đủ để ta kéo dài tuổi thọ rồi.

"Tài thiếu gia! Tài thiếu gia! Người không sao chứ!"

"Xỉu rồi! Thằng T·à·i· ·x·ỉ·u rồi bây ơi!"

"Không thể nào?"

Chương 9: Tuổi Tác Không Quan Trọng

Một người tự tin tiến lên chấp tay cười nói, "Bệ hạ mỗi ngày trăm công nghìn việc, làm việc gì cũng tự có tính toán riêng của mình, một dám ngu xuẩn làm việc không ra hồn, đã thế lại còn không hiểu chuyện.

Hắn liên tục gào lên, "Bói đây! Vào xem bói đi! Đảm bảo không đúng không lấy tiền!"

Bịch! Âm thanh ngã ra đất.

"Quỷ lão, công pháp mà ông dạy cho trẫm quả thật là thần kỳ, trẫm không chỉ cảm thấy cả người sảng khoái tinh thần, mà ngay cả tận sau bên trong linh hồn cũng thật dễ chịu, yên tĩnh đến lạ thường."

Vậy nên, Tài thiếu gia, ngươi ngoan ngoãn trở về kiếm tiền để trả nợ đi a. Lúc đó, chúng ta sẽ cùng tiếp tục chơi nha. É he he he he he!"

"À phải rồi Quỷ lão, vụ thảm sát ở quận nha có phải hay không là do ông làm?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tài đi! Tài đi!"

Thanh niên sắt mặt trắng bệch, tay rung rung chỉ về phía bàn hỏi, "Xỉu! Xỉu nữa rồi sao!"

Một lúc sau.

"Ngươi! Ngươi!"

"Thưa bệ hạ!"

Tài thiếu gia một mặt khổ kiểm hỏi, "Nợ bao nhiêu rồi?"

Chu Văn An: "Bệ hạ! Bệ hạ hà cớ gì hết lần này đến lần khác từ chối cứu lấy dân chúng? Dịch bệnh sảy ra ở Hán Dũ thành lại là có người cố ý gây ra, bệ hạ lại hết lần này đến lần khác không muốn cứu giúp, lại cho quân lính bao quanh Hán Dũ thành, không cho người dân thoát ra ngoài. Chẳng lẽ chuyện này lại có dính líu đến bệ hạ sao?"

"Ai có thể làm ra chuyện như vậy chứ!"

"Đúng vậy nha Tài thiếu gia, lại xỉu nữa rồi."

"Nếu thật sự là như vậy thì cũng quá độc ác!"

Chu Văn An tức giận căm phẫn hét, "Cẩu Hoàng Đế Tập Làm Văn! Ngươi chính là s·ú·c sinh! Ngươi nên nhớ! Người đang làm! Trời đang nhìn! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho tội ác của mình!"

Tỉnh ngủ đi em ơi, không ai cứu được em đâu.

Sau khi Chu Văn An bị lôi ra ngoài. Tập Làm Văn một mặt đầy sát khí hỏi,

"Hừm! Ngươi chờ đó cho ta! Về thôi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khặc khặc khặc!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tuổi Tác Không Quan Trọng