Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 130: Khói đen như dây leo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: Khói đen như dây leo


Dương Kiều Hào biết mình bị hố, cay đỏ mặt mà dùng dị năng chạy thật nhanh tới chỗ đấy.

-----

Chương 130: Khói đen như dây leo (đọc tại Qidian-VP.com)

“Grkkkk” Dương Kiều Hào đỏ mắt nhìn Khôi Đăng, gân xanh hiện rõ trên tay. “Nó là của tao mà… thằng khốn khiếp…”

…..

“CÂM MIỆNG ĐI THẰNG GIÀ.” Dương Kiều Hào quát vào mặt ông ta, bất chấp ông ấy lớn tuổi thế nào. “Mẹ mày còn chần chờ cái gì. Mau giao đá kĩ năng cho tao. MAU!”

‘Khoan đã nào. Bình tĩnh nàoooo! Rqia nói mình cần 1 tỷ điểm cơ mà, phải mất ít nhất 3 4 năm mới có thể lên cấp mà. Sao mới nuốt dị thạch cấp 4 mà mình thăng cấp rồi??...’ Khôi Đăng đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng nghĩ ra vì sao mình có thể thăng cấp được. “Lẽ nào… mình đánh bại con rết lẫn cự thây ma nên tăng mạnh tích luỹ??? Đúng, đúng đúng, chỉ có thể là như thế thôi. Ông trời ơi, tuyệt quá xá đi mất.”

Khôi Đăng cầm băng đao mới tạo trên tay, thử chém ngang một phát liền xuất hiện băng nguyệt phóng về phía trước, cắt đôi con thây ma cấp 2 da dày thịt đen trước mặt. Trên người nó nhiều băng giá đông lại, đây là thử nghiệm kĩ năng mới của Khôi Đăng. Kĩ năng cấp 4 này khiến Khôi Đăng hài lòng.

“… Cậu thật nham hiểm.” Để lại một câu chua chát rồi ông ta cũng tăng tốc độ, gió cuốn ông ta gần như bay thẳng tới chỗ hỗn loạn. Cuối cùng Cao Văn Tuấn trấn áp bằng cách đánh bay toàn bộ, cướp lấy dị thạch. Nhưng ông ta tái mét khi thấy dị thạch mình nắm trong tay.

Tức khắc cả người cậu toả ra khói đen vươn lên trời như dây leo uốn lượn không ngừng trong không trung. Liền sao đó bùng nổ tan đi cũng là lúc Khôi Đăng cảm nhận thay đổi. Ở cách xa Khôi Đăng nhưng dư chấn khiến họ bị đánh lùi lại.

Tiếng hét ấy khiến mọi người tập trung nhìn hắn. Khôi Đăng cũng dừng lại lạnh lùng nhìn hắn ta. Dương Kiều Hào thấy cậu dừng lại càng thêm đắc ý, kề dao vào cổ MinHo.

Khôi Đăng “thiện tâm” nhắc nhở bọn họ. Ngay lập tức có người hiểu ra liền lấy hết sức mẹ chạy về chỗ dị thạch rơi xuống. Những người khác cũng chạy theo. Đá kĩ năng ai chả thèm khát.

Trước ánh nhìn của họ, Khôi Đăng nuốt dị thạch lẫn đá kĩ năng vào. Trong mắt họ Khôi Đăng đang cao cao tại thượng trêu tức họ vậy.

Những người khác điên cuồng vì nó cũng sẽ tranh giành cấu xé nhau. Nhưng thế nào đi nữa người lấy được nếu không phải là Dương Kiều Hào sẽ bị hắn ta đánh c·h·ế·t, hoặc là Dương Kiều Hào bị bọn họ liên hợp g·i·ế·t c·h·ế·t. Trừ khi ông ra tay trấn áp thì mới dừng lại được. Kết quả cuối cùng bọn họ sẽ chỉ còn vài người sống sót, chưa kể đường về sẽ còn gặp nguy hiểm nếu thiếu nhân lực. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu mày đã muốn nó đến thế…. THÌ ĐI MÀ NHẶT.” Khôi Đăng tức giận ném dị thạch vào hướng bọn họ. Lực ném hơi mạnh khiến nó bay qua đầu bọn họ. “Không nhanh nhặt đi sẽ bị người khác lấy mất đấy.”

KìnhL Cảm tạ đại chủ Huỳnh Văn Thuận vẫn luôn đề cử ♡ ~('▽^人) ♡ ~('▽^人) ♡ ~('▽^人); Cảm ơn oaithuong và Bát Nước đã đề cử truyện ♡\( ̄▽ ̄)/♡ ♡\( ̄▽ ̄)/♡. Tuần sau gặp lại mọi người ngaaaaa

Cao Văn Tuấn chưa bao giờ thấy ai thăng cấp mà toả ra khói đen kì dị như vậy, thường sẽ chỉ toả ra ánh sáng rồi kết thúc nhưng ông ta chắc chắn Khôi Đăng đã thăng cấp. “Cậu ta… thăng cấp rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đ** M*. Ông nói gì?” Dương Kiều Hào không tin vội giật lấy dị thạch, tức giận quay về hướng Khôi Đăng.

Khôi Đăng nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, hừ lạnh một cái rồi quay lưng rời đi. Bóng cậu ta đổ dài trên đất đầy không ai có thể dẫm vào. Một đá khiến hắn ta cận kề cái c·h·ế·t là nhân từ, hi vọng hắn biết điều mà sửa nết.

“Đây là….” Khôi Đăng mở to mắt vẻ mặt không tin được. “Thăng cấp??? Thật sự là đã thăng cấp?? Thật sự ư??? Không thể nào,… mình cần rất nhiều thời gian nữa mới có thể….”

“Thằng c·h·ó, viên đá ấy là của tao, mau ném nó sang đây nếu không tao sẽ cắt cổ nó. Cái thằng lang thang không ai cần như mày dùng đá kĩ năng thật phí phạm. Đưa nó đây tao sẽ tha cho cả hai đứa chúng mày. Nên nhớ em trai mày đang trong tay tao.” Dương Kiều Hào phấn kích kề dao sát cổ MinHo hơn, thậm chí có rỉ máu ra.

Dị thạch tuy có thể phục hồi năng lượng và vết thương, nhưng nếu vết thương quá nặng chỉ có thể dùng nhiều dị thạch cao hơn mà thôi, thậm chí phải thăng cấp mới có thể duy trì mạng sống lúc ấy. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, thăng cấp một cách miễn cưỡng bằng dị thạch sẽ làm người đó suy nhược phát triển năng lực của mình. Vấn đề này không mấy ai để ý, mãi về sau nhiều nhà nghiên cứu mới phát hiện ra cũng đã muộn.

“C·H·Ế·T ĐI THẰNG C·H·Ó ĐẺ.” Dương Kiều Hào căm hận chém dao xuống bằng tất cả sức lực.

Trong lúc cậu suy nghĩ đã có bóng đen vụt đến trước mặt cậu, ánh mắt căm phẫn như thú dại muốn g·i·ế·t cậu.

“Có băng đao trong tay mình có thể chiến đấu ngon hơn rồi. Không phải dùng [thi vương cự lực] nữa, hạnh phúc quá (Khôi Đăng giả bộ lau nước mắt). Nhưng không ngon hơn đống xích của mình, haizzz bao giờ mới có thể dùng lại chúng đây!”

Hình ảnh cuối cùng hắn ta nhìn thấy trước khi ngất đi là ánh mắt sắc liệm của Khôi Đăng, ánh mắt hoàn toàn khiến người ta rét lạnh tâm trí.

Khôi Đăng tức giận vuốt tóc lên. ‘Thăng c·h·ó c·h·ế·t này điên mẹ rồi.’ (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ông không tham gia sao? Không tham gia cũng phải giúp đỡ “cậu chủ” của ông chứ, nếu không cậu chủ tức giận trách móc ông đấy.” Khôi Đăng lướt qua ông, kéo dài giọng chế nhiễu.

“Mọi người dừng lại…” Cao Văn Tuấn vừa bước được nửa bước liền kìm lòng tham của mình. Ông ta đủ hiểu Khôi Đăng hành động như thế có ý nghĩa gì.

Hắn ta bị Khôi Đăng đá bay ra chục mét. Nếu không phải Cao Văn Tuấn đoán trước lên đỡ lấy nếu không hắn ta bị đá bay vào tường mà c·h·ế·t rồi. Tuy vậy chính Cao Văn Tuấn cũng bị thương. Dương Kiều Hào bất tỉnh, ngực lõm xuống in đậm dấu giày, xương ngực hắn ta bị đá vỡ nát rồi, nếu không cứu chữa kịp thời hắn sẽ c·h·ế·t thật sự.

“Cậu chủ… chúng ta bị lừa rồi.” Ông ta ngang giọng nói. Trên tay ông ta là đá kĩ năng, nhưng là đá kĩ năng cấp 1.

*quá xá: ý chỉ cực kì tốt :vvv

BANG.

Kĩ năng mới [Băng Đao]: có thể tạo ra băng đao tuỳ ý kích thước và trọng lượng. Đặc biệt khi chém có thể chém ra những băng trảm khiến đối phương bị đóng băng.

“Cậu chủ…không nên..” Cao Văn Tuấn muốn khuyên nhủ, thanh niên này là một kẻ mạnh lại ra tay dứt khoát sợ rằng không nên đắc tội, có thể hoà hoãn làm bạn là tốt nhất. Hơn nữa ông không thích làm hại trẻ con nên hành vi này khiến ông cực khó chịu.

“Nhưng các kĩ năng mình vẫn chưa thể dùng. Mình cần [Lục thi hoả] để tiêu trừ virus trong người mình. Nếu cứ để lâu chắc chắn sẽ thành thây ma mất.”

“Ngọc Linh, mau đưa dị thạch cao nhất của cô cho nó. Nếu nó c·h·ế·t chúng ta không yên ổn đâu, có thể sẽ bồi táng cùng nó đấy. Nếu không muốn thành người lang thang thì mau cứu nó.” Cao Văn Tuấn hoảng sợ, lấy viên dị thạch cao nhất của mình cho Dương Kiều Hào hấp thu. Ngọc Linh cũng vội vàng đưa của mình cho ông ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông chú này cấp 3 là người mạnh nhất nhưng lại thấp cổ bé hỏng so với thằng bố láo chạy nhanh ấy, nhưng cũng là đủ kiến thức nhìn nhận tình hình. Đúng như dự đoán, Dương Kiều Hào ngoài cái chạy nhanh thì kinh nghiệm chiến đấu hay sức mạnh đều không có, bị đám thuộc hạ đỏ mắt giữ lại đánh đập. Dị thạch thì liên tục đổi chủ.

Thái Ngọc Linh cũng căng thẳng xác nhận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: Khói đen như dây leo