Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: Mượn lửa
Thật ra mới chỉ gần bảy ngày thôi nên chưa có gì nguy hiểm. Thiếu thức ăn con người sống được cả tuần, còn thiếu nước sẽ chỉ sống từ hai đến bốn ngày. Quan trọng vẫn là nước, kiếm được chai nước Khôi Đăng để cậu bé uống trước, bản thân giờ có băng đao có thể gặm băng thay nước.
“Dị điểm… có lẽ nó đấy. Khó khăn lắm mới thoát được.” Khôi Đăng gật đầu, lồng giam đó không phải dị điểm thì còn cái gì.
“Vâng, đội trưởng.” Tú Vi chắp tay tuân lệnh. Cô mang cho Khôi Đăng một bát nóng. Nhìn bát nóng ấy Khôi Đăng muốn từ chối nhưng bụng phản đối, “đành” nhận lấy rồi cẩn thận ăn.
Khôi Đăng gật đầu, cái này giống với trong lồng giam.
“Tất cả bình tĩnh, hạ v·ũ k·hí xuống.” Tạ Lạc Khánh ra hiệu mọi người hạ v·ũ k·hí xuống, nhìn thiếu niên gọn gàng trước mặt cũng hạ thấp băng đao nhưng vẫn không buông, trong lòng khó chịu. “Bọn tôi chỉ muốn mượn lửa dựng trại thôi, không có ý xấu.”
“Rõ ràng nhớ rất rõ các cổ tự, nhưng không cách nào tạo ra chúng. Ông trời trêu ngươi mà. Vất vả lắm mới được kĩ năng siêu mạnh mà b·ị c·ướp mất. C·h·ó thật mà…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái này… có chút khó nói.” Tú Vi bình tĩnh hỏi lại. “Nếu em không phải là người lang thang thì sao em lại đến đây? Nơi này đâu an toàn cho con người. Không về cứ điểm ấy.”
“Thật ra em bị dịch chuyển đến đây nên không biết gì.” Khôi Đăng tóm tắt siêu ngắn trả lời lại. Đút thức ăn cho MinHo. Tú Vi mở to mắt không tin tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Người q·uân đ·ội chắc không cho thuốc gì vào đâu nhỉ?’ Khôi Đăng nghĩ thầm mà cẩn thận ăn uống. ‘Mà không sao cả, có c·hết cũng thành thây ma luôn thôi, sợ gì.’
Khôi Đăng nhìn bọn họ đến rồi đi rồi lại kéo thêm người tới có chút phiền mà nhăn mày.
Đêm tối buông xuống. Có lẽ tác dụng nhìn đêm của [Dạ chủ nhãn] vẫn còn nên Khôi Đăng nhìn ngoài trời tối đen vẫn rất rõ. Nhưng cậu vẫn đốt lửa hồng lên, vì bên cạnh cậu còn có MinHo đang ngủ say chưa biết ngày tỉnh lại, vẫn cần giữ ấm, còn ăn uống thì nghiền nát làm cháo đút vào. Quan trọng vẫn là nước uống.
Tú Vi không đi ngay mà ngồi nhìn cậu ăn, nhẹ nhàng bắt chuyện. “Em trai, sao em lại trở thành người lang thang vậy?”
“Nếu là người đi ra từ dị điểm đều phải cẩn thận kiểm tra, phổ cập kiến thức cho họ. Nhìn thằng bé ngơ ngơ chắc mới ra chưa được bao lâu, còn ra đúng tổ kiến này thì dễ c·hết lắm.” Lạc Khách suy nghĩ một hồi quyết định cùng Tú Vi đến ‘phổ cập kiến thức’.
Thấy những người này có s·ú·n·g, Khôi Đăng cẩn thân đứng lên nhìn họ, bọn họ tương tự cũng chỉa s·ú·n·g vào cậu đề phòng. Khôi Đăng nhìn s·ú·n·g của họ, loại s·ú·n·g M16 khá tốt và chất lượng, không phải loại tự chế hay s·ú·n·g cũ. Xem ra là q·uân đ·ội chính quy.
“Nếu vậy thằng nhóc này phù hợp rồi. Nhưng mà em cũng nên cẩn thận chút, không thừa đâu.” Tạ Lạc Khánh gật đầu, nhìn Khôi Đăng che mặt để tránh bị phát hiện mình chảy nước dãi mà nhếch mép cười. “Mang cho cậu ta một bát, coi như phí an toàn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm họ nhanh chóng dựng lều cắm trại, cũng nhanh chóng làm thức ăn. Mùi thức ăn nóng hổi thơm ngào ngạt khiến Khôi Đăng vô thức nuốt nước miếng. Cậu thầm hỏi đã bao lâu rồi bản thân chưa ăn đồ nóng. Hành động này cũng bị Tú Vi và Lạc Khách phát hiện, hai người phì cười. So với họ thì Khôi Đăng vẫn còn khá non.
Ngoài MinHo vẫn còn bé Miu, sau khi “ăn” nguyên con rết, cứu lại mạng nhỏ MinHo nên giờ ngủ say luôn, chưa thấy động tĩnh. “Rõ ràng nên kiếm dị thach loài bướm cuối cùng lại lấy rết ra bồi bổ, không biết bé nó sẽ tái sinh lại như thế nào?”
Tú Vi nhún vai, chị gái cô có dị năng thấy đươc c·ái c·hết của người cô ấy chạm vào. Lên cấp 3 chị ấy còn sinh ra kĩ năng phụ nhìn thấy 1 dòng thời gian tránh được c·ái c·hết của người đó. Dù không muốn tin nhưng tài năng của cô ấy đã được chứng minh.
Trần Tú Vi, cô gái tóc nâu đuôi ngựa, mặc quân phục tác chiến mang theo s·ú·n·g đi tới. Phía sau cô ta là tổ đội mặc quân phục tương tự. Xem ra là q·uân đ·ội.
“Nhờ có dị năng giả chống lại bọn thây ma, con người thích nghi nhanh tạo ra các cứ điểm để sống nên con người coi như may mắn sống tiếp. Ngoài các cứ điểm chính quy do q·uân đ·ội tạo ra còn có các cứ điểm tư nhân, nên em có thể chọn 1 trong hai để sống.”
“C·hết thì c·hết, nhưng cũng c·hết không toàn thân. Buồn cười vãi.” Khôi Đăng cười khi thấy xác Ngô Quý Tân tan nát trên đất. “Những tiếc cho anh ta, vốn một người tốt nhưng… thôi bỏ đi, chuyện đã xong không nhắc lại.”
Chỉ có thể than thở đầy tiếc nuối. Ngô Quý Tân vì dính [Ngọn lửa tâm tà] mà phản bội, nhưng nếu nói đi cũng nói lại nếu trong lòng hắn không có ý xấu thì không bị kích phát rồi. Cả ba người kia cũng thế, c·hết vì bản thân mình. May mắn MinHo vẫn là 1 đứa trẻ ngoan, thiện lành, nhưng không ai chắc thằng bé có bị ảnh hưởng hay không, dù sao thằng bé cũng từng trong quãng thời gian khốn khổ, mấy ai dám bảo trong lòng cậu bé không có bóng tối?
“Bình tĩnh chút, đâu phải lần đầu thấy người ở ngoài này.” Giọng nam cứng rắng của Tạ Lạc Khánh vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 131: Mượn lửa
Tú Vi hít sâu gật đầu xác nhận rồi rời đi. Cô tức tốc báo chuyện này cho Lạc Khánh.
“Em không biết, chị em trước khi đi bảo vậy này: //Khi đến chỗ nhiệm vụ, nếu thấy ai đi lẻ đốt lửa trại thì xin lửa người đó, như vậy em sẽ gặp an toàn.// Chứ em cũng có hiểu gì đâu. Anh cũng biết chị em hay bói mấy thứ linh tinh mà trúng mà.”
“…Lửa ở đó, cứ việc lấy.” Khôi Đăng gật đầu. Tổ đội này đều là dị năng giả, người cầm đầu mạnh nhất cấp 3, cái cô gái duy nhất là Tú Vi cũng cấp 2. ‘Bọn họ thừa khả năng dựng trại ở bất kì đâu, sao lại đến chỗ mình chứ?’
“… “Người lang thang” là gì vậy??” Khôi Đăng thắc mắc, Dương Kiều Hào cũng gọi cậu như thế. “Bộ danh xưng ấy có vấn đề à?”
“Cho chị hỏi thêm điều nữa, em trước đấy ở trong dị điểm thoát ra à?” Tú Vi nghiêm túc nhìn cậu như muốn tìm đáp án.
“Đồng chí.” Lạc Khánh chào kiểu q·uân đ·ội. “Anh nghĩ là em cần phổ cập kiến thức một chút. Em mới ở dị điểm ra thì sẽ có nhiều cái không hiểu. Khoảng tháng 8, tháng 9 năm ngoái Lam Tinh này sảy ra cực quang, sau đó xuất hiện dần thây ma hoành hành, khoảng 1/2 dân số thế giới đ·ã c·hết, trở thành thây ma. Đồng thời côn trùng cũng trở lên to lớn và biến dị. Vũ khí nóng với bọn chúng không xi nhê nên con người gặp khó khăn trong việc sinh tồn. May mắn có người thức tỉnh siêu năng lực, dị năng chống lại. Dị năng giả trở thành nòng cốt sức mạnh trong thời đại bây giờ.”
Thứ mà đến cả kẻ đoạt xác như Huỳnh Trí Dũng thèm khát thì biết là nó tốt cỡ nào.
“Ưm… lành lạnh, mát mát. Quả là băng đao hàng tốt.” Khôi Đăng cười khổ. “Có ai lại đi gặm băng đao để cầm hơi không chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mà anh yên tâm, em thử dùng kĩ năng kiểm tra thiện ác của cậu ta rồi, Thiện tận 7 phần nên không sợ.” Tú Vi dùng [Cân trắc thiện ác] từ lúc thấy cậu, thêm cả lúc gặp cậu ta không hề có ác ý hay thù địch nào càng làm cô tin tưởng.
“Anh Khánh thấy chưa, ở đây rõ ràng có người đang đốt lửa mà.” Giọng nữ ngọt ngào vang lên khiến Khôi Đăng đứt suy tư.
Khôi Đăng động ngón tay giữa không trung, nghuệch ngoạc vẽ. Vẫn không có gì xuất hiện. Từ lúc bị Ngô Quý Tân phản bội c·ướp mất [Đăng Cổ Diễn Tự] Khôi Đăng không thể tạo ra cổ tự nào nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.