Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 141: Tách hàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Tách hàng


Càng đến gần cổng q·uân đ·ội, trái tim Khôi Đăng càng đập mãnh liệt hơn, bước chân cũng nặng nề hơn. Cuối cùng Hoàng Minh đến thông báo cho cảnh vệ ở đấy, sau đó dẫn Khôi Đăng đến chổ kiểm tra. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mời vào…” Nhân viên bên trong đang thu dọn đồ trước đó nghe tiếng gõ cửa, không ngoảnh lại mời cậu vào.

Khôi Đăng thở dài cam chịu. “Được rồi, chúng ta đi vậy.”

v.v….

Từ cổng thành phía khác có binh lính chạy ra tiếp đón, cổng thành chuyên dụng cho q·uân đ·ội cũng mở ra. Ở đây q·uân đ·ội có một cổng riêng biệt, không sợ xếp hàng như các cổng khác.

Nhất Lâm nhìn Khôi Đăng rời đi càng thêm ngưỡng mộ, Nhật Vy thấy thằng em sơ hở là ngưỡng mộ như vậy cũng bất lực thở dài.

Đúng lúc này có một đoàn xe bọc thép tiến về cứ điểm là thu hút mọi người. Đoàn xe không chỉ cải tạo chắc chắn, cứng cáp, sơn màu rằn ri rất chất q·uân đ·ội mà nó còn có 3 xe tải lớn đi được hộ tống đi kèm.

“Thằng bé thiếu dinh dưỡng, những v·ết t·hương cũng trên người không quá nguy hiểm gì nhưng trên người một thằng bé như vậy hơi…” Vân Nhi nhìn Khôi Đăng như muốn tra hỏi v·ết t·hương đó là sao. “Nhưng chỉ cần chuyền dịch và châm cứu sinh học một vài lần là được.”

“Xin chào…”

Cốc cốc.. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 141: Tách hàng

“Chúa ơi, ba xe tải đó biết bao vật tư chứ? Sao họ có thể thu hoạch đồ xộ như vậy chứ??” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe thấy thế Hoàng Minh như thả lõng vai. Nếu Khôi Đăng không đi cùng chắc chắn sẽ rất khó sử. Anh ta dẫn đường đi trước, Khôi Đăng tạm biệt hai chị em Nhất Lâm rồi tách khỏi hàng trong ánh mắt hâm mộ của những người còn lại.

Khôi Đăng chỉ vào đồng hồ trên tay mình, Hoàng Minh gật đầu khẳng định. Khôi Đăng trong lòng kêu khổ, cậu muốn tránh mà không thể. Kiểu tra ở q·uân đ·ội chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy cậu không thể bỏ chạy hay từ chối được, nếu làm thế sẽ khiến họ nghi ngờ hơn.

“Em biết người đó không?” Khôi Đăng chỉ vào anh ta hỏi Nhất Lâm.

Các thao tác kiểm tra, nghe nhịp tim, khám thần kinh được cô ấy sử dụng linh hoạt. Hiển nhiên cô ấy từng là bác sĩ chuyên nghiệp.

Rất nhanh đoàn xe ấy tiến vào trong cứ điểm, bên cổng họ tiếp tục tiến hành kiểm tra. Lúc này Khôi Đăng mới nhớ một chuyện. ‘C·hết mẹ!!! Mình vẫn còn virus thây ma trong người. Lỡ như họ kiểm tra ra sẽ như thế nào? Chắc chắn mình sẽ bị ném ra ngoài, thậm chí là g·iết luôn… C·hết tiệt. Phải làm sao đây?’

“Chào ngài… á Thượng tá Bá Long…. À không phải, tôi nhầm, xin lỗi ngài hahaha.” Khi quay lai thấy Khôi Đăng liền nhìn lầm, liền vội vàng xin lỗi đầy ngại ngùng.

“Waaah, người đó có đồng hồ q·uân đ·ội kìa, sướng vãi..”

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Ba xe tải lận ư?”

“Có đồng hồ q·uân đ·ội còn ở đây xếp hàng làm gì không biết, chiếm chỗ quá đi mất.” – Giọng hắn ngoài thì chê trách nhưng đầy ghen tỵ.

“Không sao đâu, ai cũng có thể nhầm người mà.”

-----

“Anh có nhầm gì không? Tôi là người dân bình thường mà? Có phải người của q·uân đ·ội đâu?” Khôi Đăng hỏi lại lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thằng bé sử dụng năng lực quá mức nên chìm vào giấc ngủ. Ngủ được khoảng một tuần rồi.”

Chiếc xe đẫn đầu có người xuống đầu tiên. Với thị lực được cường hoá của mình Khôi Đăng dễ dàng thấy được người đó quân trang xanh đậm ngay ngắn, ngũ quan nghiên túc nhưng còn khá trẻ.

“Nhanh nhanh làm khám nghiệm xong còn vào hưởng phúc.”

“Là xe q·uân đ·ội, bọn họ đi thanh trừ thây ma ở đâu vậy chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thưa ngài không nhầm. Ngài sử dụng đồng hồ của q·uân đ·ội nên khi ngài ở đây làm kiểm tra sẽ được báo về tổng bộ. Sử dụng đồng hồ q·uân đ·ội được sử dụng cổng kiểm tra của q·uân đ·ội thưa ngài.” Hoàng Minh nghiêm túc và cẩn thận trả lời. Anh ta chỉ là dị năng giả cấp 1 với năng lực rất bình thường [Hô Hấp loài cá] nên chỉ có thể đảm nhiệm các công việc vặt vẵnh như vậy.

Những người sử dung được đồng hồ q·uân đ·ội đều là những người được q·uân đ·ội coi trọng, có năng lực mạnh hay đóng góp lớn. Vì vậy những người tiếp đón như anh ta đều phải cẩn thận không nên coi thường bất cứ ai, tránh làm họ ghim thù mình.

“Vậy ạ. Tội nghiệp thằng bé.” Vân Nhi dịu dàng xoa đầu thằng bé.

“Thằng bé bị người nhà b·ạo l·ực, tận thế tôi may mắn cứu được thằng bé. Hai bọn tôi không có quan hệ họ hàng gì cả đâu, nhưng tôi coi nó như em trai vậy.” Khôi Đăng ngay thẳng trả lời. Dù sao không phải bí mật gì quá to tát.

Thấy anh ta tới chỗ mình, trong cầu Khôi Đăng cảm thấy sợ hãi: ‘Sao anh ta lại đến đây? Chả lẽ bọn họ phát hiện ra mình có virus thây ma?? Không ổn rồi…’

Khôi Đăng gật đầu hiểu, trong lòng nhắc lại cái tên ấy nhớ về bóng hình mà bản thân chỉ nhớ một cách mơ hồ đến mức mờ ảo lộn xộn. “Đoàn Bá Long, họ Đoàn à…”

“Hừ. Tưởng bở dễ lắm ấy. Đó là của q·uân đ·ội thì người dân chỉ hưởng một phần thôi. Vội vàng làm gì.”

Tuy có chút buồn vì Khôi Đăng không cùng họ gia nhập hội Gió Xanh nhưng Lê Nhất Lâm không còn cách nào khác. Dù sao cơ duyên này cũng nhờ Khôi Đăng mới có, tưởng rằng cả hai sẽ cùng nhau phát triển hơn trong công hội.

Cảm ơn [Bóng tối vĩnh hằng] người mới và [Oaithuong] đã đề cứ. (〜^∇^ )〜(〜^∇^ )〜

[Thi Vương Cự Lực] cho cậu sức mạnh nhưng lại giữ virus trong người, để càng lâu virus càng lớn mạnh. Mà [Lục Thi Hoả] cũng chưa thể dùng lại.

Mà lúc này có một quân nhân không ngừng nhìn đồng hồi rồi lại nhìn vào dòng người xếp hàng. Khi xác định được mục tiêu anh ta liền đi nhanh tới, dừng ngay trước mặt Khôi Đăng bọn họ.

Khôi Đăng nhìn đoàn xe cảm thán sức mạnh q·uân đ·ội, một chuyến đi của họ mà có thể mang về 3 xe tải như vậy thật không dễ dàng. Đa phần thức ăn và vật tư phải ở những địa điểm đông đúc, kho lương lực mới có thể mang về được. Nhưng những nơi đó sau khi thây ma xuất hiện nhanh chóng chiếm lấy nơi đó không dễ gì c·ướp được. Chưa nói đến những nơi đó sẽ xuất hiện những biến dị thây ma mạnh sẽ nguy hiểm gấp bội.

Người bên cạnh nhìn thấy đoàn xe ấy liền ồn ào nói chuyện.

Khôi Đăng hít thật sâu một hơi rồi bước vào, không quên chào Hoàng Minh một cái.

Bên trong có bốn phòng kính cách biệt, chỉ còn một phòng trống đó sẽ là nơi Khôi Đăng sẽ vào. Nhìn qua ba phòng khác đều diễn ra bình thường.

Anh ta chào kiểu q·uân đ·ội, tư thế ngay ngắn, mặt mũi chính trực. “Chào ngài, ngài đứng nhầm chỗ rồi. Đây là chỗ đứng của người dân, mời ngài cùng tôi sang cổng cho q·uân đ·ội.”

“Được rồi, mày đừng buồn. Khôi Đăng ảnh là chim trên trời không giữ được đâu.” Lê Nhật Vy an ủi. “Đàn ông thì mạnh mẽ lên đừng có ủ rủ vì điều đấy.”

“Để em khám sơ cho thằng bé trước được không anh? Thằng bé ngủ nhiều quá sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể thằng bé.” Vân Nhi tình mẫu tử nổi lên khi thấy MinHo ngủ sau trong tay cậu, vội vàng dọn giường bệnh cho cậu đặt bé lên.

Cậu bé gật đầu. “Biết chớ. Đó là Thượng tá Đoàn Bá Long, thượng tá trẻ nổi tiếng của q·uân đ·ội.”

Có thể nói là điển hình của thiếu niên cường giả, anh hùng của nhiều người đấy anh.”

Khôi Đăng vẫn lo lắng chỉ mình, anh ta gật đầu bình tĩnh chờ đợi.

“Haha, chị em nói đúng đấy. Anh từ đầu không có ý định ở đây rồi.” Khôi Đăng cười, vỗ vai an ủi chàng trai 17 tuổi này.

Nhất Lâm nói với sự ngưỡng mộ. “Chỉ trong một năm trở thành thượng tá bằng các chiến công của mình. Nào là một mình đánh lùi thây ma biến dị cấp 3 trong khi bản thân mới cấp 1, một mình dẫn tiểu đội không được coi trọng giành lấy một kho gạo được rất nhiều người… Cấp trên cũng dần chú ý tới anh ta mà giao cho những nhiệm vụ quan trọng. Cứ thế lên thượng tá một đường không cản được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Tách hàng