Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142: Khai báo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Khai báo


“Khoan, em có chuyện cần nói trước.” Ánh mắt thành khẩn dù không muốn Vân Nhi cũng đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhi đưa chiếc tablet ra cho Khôi Đăng. “Nhưng mà người anh ta mang về đều có tiềm năng rât tốt, cũng xem như là có mắt nhìn người. Nếu Anh ta đưa đồng hồ này cho anh vậy thì có thể đảm bảo anh không lấy trộm nó rồi. Giờ anh chỉ việc hoàn thiện thông tin trên này là được.”

“Đúng vậy. Chị nghe em giải thích đã.” Khôi Đăng thấy cô không quá hoảng loạn mà còn theo tâm tư nghiên cứu thì yên tâm rồi. Chỉ sợ cô ấy sợ hãi mà cho người vào g·iết cậu lập tức.

“Cái này… trống trơn quá vậy anh?” Vân Nhi kéo xuống kiểm tra toàn bộ, xem ra cô phải thêm bước kê khai rồi.

Tầm 15 phút sau một nhóm người hối hả chạy tới. Câu chuyện của họ cũng dừng lại lúc Khôi Đăng đến được cột sáng đầu tiên.

Vân Nhi gật đầu. “Tạ Lạc Khánh, em có biết anh ta, là quân nhân kiêm dị năng giả có năng lực tốt. Nhưng không quá nổi trội so với những người khác cùng lúc, nên giờ mới chỉ thiếu tá. Mấy tháng trước có xảy ra bất hoà với cấp trên nên “bị” chuyển công tác sang cứ điểm khác. Tiếc thật.”

“Có, Tạ Lạc Khánh, có cả cô gái tên Vi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khôi Đăng cần thận loại bỏ băng quấn tay ra, để lộ cẳng tay đã đầy vết thâm đen của virus. Thấy nó Vân Nhi lùi lại.

“…Ừmmm, ngồi không vậy hơi chán nhỉ? Để chị chỉ em sử dụng đồng hồ. Rảnh thì em kể chuyện của em trong dị điểm xem thế nào. Chị muốn nghe bên trong chúng có gì lắm. Mỗi dị điểm điều khác nhau nên nghe thú vị lắm.” Quả là một bác sĩ thân thiện.

Vân Nhi thấy cậu tủi thân như vậy có chút mềm lòng mà xoa đầu cậu. “Được rồi, không buồn. Có kĩ năng là vui rồi nhưng kĩ năng này thật sự hại nhiều quá.”

Trong vô thức cô ấy xưng chị em, giữa hai người thân thiết hơn không còn anh em xa cách theo quy cách phục vụ khách hàng nữa.

Vân Nhi gật đầu nhưng mắt lại sáng lên khi đọc chú thích đặc biệt: Người trở về từ dị điểm (không xác định).

“Được.” Khôi Đăng mỉm cười kể bên trong dị điểm của mình, có nhưng đoạn giấu sẽ giấu, đoạn chiến đấu bên trong rất được Vân Nhi chăm chú lắng nghe.

“Ôh, Bá Long, em làm gì cũng tới đây?”

“Em có một kĩ năng là [Thi vương cự lực] nó cho em mạnh lên gấp 5 lần nhưng phải hấp thụ thây ma làm năng lượng duy trì. Tác dụng phụ của nó sẽ để lại virus thây ma trên người như vậy.” Khôi Đăng ra bộ bản thân khổ sở. “Em lại là người ra từ dị điểm mới được mấy hôm nên chưa được tiêm vác xin nên em sợ đến cứ điểm lắm. Sợ mọi người không nghe giải thích liền đuổi em hay g·iết em tại chỗ.”

Khôi Đăng nhìn bảng thông tin của mình, cũng gật đầu giải thích. “Là vì em mới nhận nó cách đây mấy hôm, chưa biết sử dụng nó thế nào.”

Khai báo không yêu cầu phải khai toàn bộ kĩ năng mình có. Mấy hôm ở cùng với nhóm Đức Hải cậu biết đa số dị năng giả chỉ có dị năng của mình, hiếm lắm mới có người có kĩ năng. Mà cậu thì có hơn 2 kĩ năng, nói ra chắc chắn bị nhiều người chú ý. Nhưng cậu vẫn khai báo hai kĩ năng [Băng Đao] và [Thi vương cự lực].

“Cám ơn chị.” Khôi Đăng nhận tablet, bắt đầu điền thông tin của mình. Xong một đầu mục sẽ tự bản thân cậu nhấn tích v xác nhận, khi đó trên máy tính Vân Nhi cũng cập nhật theo.

Chương 142: Khai báo

Vân Nhi mang những giấy tờ, thiết bị kiểm tra đẩy ra cạnh bàn. Đến lúc kiểm tra rồi.

“Vậy à.” Khôi Đăng gật đầu cảm ơn cô ấy giải thích cho mình. Giờ cậu có thể an tâm dùng nó rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy mấy nhà nghiên cứu áo trắng đeo mặt nạ phòng độc, đồ phòng độc an toàn bước vào Vân Nhi và Khôi Đăng đứng lên chào hỏi.

“Đợi chút, chị gọi mấy nhà nghiên cứu tới xác nhận là được. Em đợi chút đấy, không sao cả.” Vân Nhi lập tức ra sau cửa kính dùng điện thoại gọi tổng bộ. Có vẻ chuyện được chấp thuận nên cuộc gọi không dài lắm.

“Được rồi em, đợi một tý có người tới xác thực cho em.” Vân Nhi rót ly nước cho cậu trong lúc hai người chờ. Khôi Đăng cũng để ý phía ngoài phòng kính của mình có thêm lính gác. Cậu biết họ đang đề phòng mình nhưng đành chấp nhận thôi. Chỉ cần qua xác thực này cậu có thể an tâm rồi.

“Đồng hồ q·uân đ·ội không phải là không cho người dân được, mà đơn giản là nó được cài đặt nhiều chức năng hỗ trợ đặc biệt kèm theo một số đặc quyền mà q·uân đ·ội có thôi, như là miễn lệ phí ra vào các cứ điểm, giảm giá khi mua hàng ở kho q·uân đ·ội, ưu tiên dùng vác xin, v.v… Một số phú hào cũng mua chúng cho mình, không có gì phải sợ cả, chỉ cần là mua bán trao tặng rõ ràng là được.”

“Cái này là virus thây ma mà? Nhiều như vậy mà sao cậu giữ tỉnh táo được chứ? Cỡ như thế này đã trở thành thây ma từ rất lâu rồi.” Vân Nhi lần nữa tiến lại gần xem, găng tay sờ vào vết thâm đen kiểm tra mà không sợ hãi, thật là một bác sĩ dũng cảm.

“Mời anh ngồi, em sẽ bắt đầu kiểm tra. Anh đưa em đồng hồ để em đăng kí thông tin anh nhé.”

“Vậy à, anh nhớ là tên quân nhân đã đưa anh không?”

“Mắt nhìn đêm? Dị năng này….” Vân Nhi nhăn mày nhẹ khi thấy dị năng ấy. Có lẽ vì giống người mà vô thức cô ấy mong chờ Khôi Đăng cũng có dị năng mạnh mẽ. Nhưng tiếc là [Mắt nhìn đêm] chỉ có tác dụng nhìn xuyên màn đêm thôi, không có tác dụng gì nhiều. Trong cứ điểm khác cũng có một hai người có nó, thường được chiêu mộ để đi thám thính ban đêm.

Vân Nhi thong thả uống miếng nước, nhìn chàng trai trước mặt có nét hao hao thượng tá Đào Bá Long. ‘So ra thì Bá Long nhìn trẻ nhưng không dễ nhìn bằng cậu này, Bá Long nhìn lạnh lùng kiêu ngạo hơn. Còn cậu này dễ nhìn hơn, gần gửi mà lễ phép tôn trọng hơn. Ước gì Bá Long cũng được như vậy. *thở dài*’ (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhi ngạc nhiên khi thấy trong số những người bảo vệ của mấy nhà nghiên cứu này lại có thượng tá Đoàn Bá Long, không những vậy còn có hai người máu mặt trẻ tuổi khác. Nam đầu đinh áo lót ôm sát cơ bắp Vũ Đại Hùng; nữ tóc trắng mặt tinh xảo mặc quân phục tác chiến mang theo s·ú·n·g trường sau lưng là Lữ Thuỵ Như Ý. Cả ba đều là thượng tá trẻ tuổi nổi tiếng miền bắc bày.

“Vâng??” Khôi Đăng ngẩn đầu nhìn khi nghe cô ấy cảm thán. Vân Nhi lắc đầu bảo không có gì nhưng không biết Khôi Đăng cười trong lòng.

Khôi Đăng gỡ đồng hồ đưa cho Vân Nhi. Cô ấy dịu dàng cười nhận lấy nó, quét mã số trên mặt đồng hồ. Trên máy tính hiện lên thông tin của cậu, đa phần vẫn rât trắng, nhiều thông tin trống trơn. Vân Nhi nheo mắt nhìn thông tin thiếu thốn như vậy muốn chửi thầm ai làm ăn bừa bãi như thế.

Băng đao đã quá nhiều người thấy, không thể giấu nữa. Thi vương cự lực bắt buộc phải để lộ vì an toàn cho bản thân.

[Mắt nhìn đêm] và [Dạ chủ Nhãn] tuy có năng lực giống nhau nhưng người sau lại mạnh hơn khi buff cả tinh thần lẫn sức mạnh cho họ, chưa kể có thể thấy thông tin của người khác, đi kèm 2 năng lực phụ nữa. Nhưng Khôi Đăng vì muốn an toàn cho bản thân, không muốn bộc lộ quá nhiều mà bị ép gia nhập q·uân đ·ội nên “khai báo thành thật” một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng cũng hoàn thiện thông tin cho mình, đồng hồ được trả lại. Kế đến là phần chính của việc vào đây, phần căng thẳng nhất. Ngay khi Vân Nhi muốn lấy máu xét nghiệm thì Khôi Đăng vội giơ tay dừng cô lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Khai báo