Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61


Triệu Hiểu Bình tiếp: “Lâu dần, chị mang tiếng hão, bị dư luận giám sát, cưỡi hổ khó xuống, đành phải chấp nhận. Còn Răng Tetracycline thì được tiếng tốt, cưới được chị, âm mưu thành công.”

Về nhà, Ngọc Phượng, Ngọc Khanh và Tiểu Đào đang ở phòng Tiết Kim Hoa, chăm chú ngắm chiếc áo cưới trắng treo trên tường. Ngọc Khanh nói: “Chị hai mặc chắc chắn đẹp.”

Ngọc Bảo im lặng.

Phan Dật Niên bảo: “Không phải đưa sổ cho Ngọc Bảo thì không quản chi tiêu gia đình. Mẹ có thể bàn với Ngọc Bảo.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Giống như dì, cưới nhà giàu, họ sẽ mua cho Tiểu Đào mặc.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Tựa thần tiên. Mỗi lần bôi chút dưới thân, đàn ông chịu không nổi.”

Chị A Quế đóng cửa, cười: “Tìm chị chắc có việc.”

Mẹ Phan đáp: “Chưa, lần đầu cưới dâu, hào hứng ngủ không được.”

Mẹ Phan nói: “Cưới xong thì mau sinh con đi. Người bằng tuổi con, con họ đã đi mua nước tương rồi.”

Mãi không ai trả lời. Ngọc Bảo nói: “Chắc không có nhà, đi thôi.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Sao vậy?”

Mẹ Phan hỏi: “Ai quyết?”

Phan Dật Niên nghĩ một lát: “Con còn chuyện muốn nói với mẹ.”

Mẹ Phan hỏi: “Chuyện gì?”

Ngọc Bảo cúi xuống đổi dép, thoáng thấy bóng người lướt qua sàn, cô giật mình: “Trong phòng còn có người!”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Còn gì nữa?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị bảo anh ta đừng đến, c·h·ế·t sống không nghe, vẫn ngày ngày tới, làm cái này cái kia, ra ra vào vào. Hàng xóm láng giềng nhìn thấy, nghĩ sao nổi?”

Triệu Hiểu Bình tức giận: “Răng Tetracycline hư đốn lắm.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Nếu chị bảo giữa chị với anh ta chẳng có gì, ai tin nổi? Người ta sẽ nói, không có gì sao lại chạy qua nhà đó hoài? Không có gì sao lại giúp làm việc này việc nọ? Lại chẳng phải thằng ngốc. Chắc chắn là Triệu Hiểu Bình không ra gì, trêu đùa người ta, lợi dụng người ta, rồi còn định bỏ. Danh tiếng chị sắp hỏng rồi.”

Triệu Hiểu Bình gật đầu, chị cảm thán: “Mai Ngọc Bảo cưới rồi, có hồi hộp không?”

Ngọc Bảo hỏi: “Cha mẹ Hiểu Bình nghĩ gì?”

Mẹ Phan nói: “Con cưới vợ lập gia đình, sổ tiết kiệm đúng lý không nên để mẹ giữ. Nhưng hay là đợi Dật Thanh tốt nghiệp, mẹ mới đưa cho Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo bảo: “Cửa hàng nước tương không mở à?”

Ngọc Bảo đáp: “Nghĩ người này thật thà, chăm chỉ, vì cô gái mà sẵn lòng bỏ công sức.”

Phan Dật Niên bảo: “Không uống, nhìn người ta uống thôi.”

Phan Dật Niên đáp: “Chuyện này con không quyết được.”

Ngọc Bảo đáp: “Cũng ổn.”

Ngọc Bảo bảo: “Nước ấm nấu ếch.”

Phan Dật Niên cười, ngồi xuống, tháo cúc áo sơ mi. Mẹ Phan nói: “Lại uống rượu à?”

Một thanh niên từ phòng trong bước ra, vén rèm, tóc chải kiểu Elvis, tóc mai dài, áo hoa bó sát, cởi ba cúc trên, để lộ ngực và dây chuyền vàng óng trên cổ. Quần ống loe trắng, giày da mũi nhọn, cười hì hì: “Hai cô em xinh đẹp, khỏe không?”

Xin lỗi các bạn đọc thân mến, mọi người chờ đêm tân hôn, chương sau chắc chắn có, nếu không, tôi sẽ viết ngược tên mình.

Triệu Hiểu Bình bảo: “Có mà.”

Ngọc Bảo đáp: “Em cứ thấy em trai chị A Quế quen mặt. Giờ nhớ ra rồi, em từng thấy anh ta ở đồn công an, bị còng tay dẫn vào. Một tên lưu manh, lăn lộn khắp nơi.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Trúng kế rồi hả?”

Mẹ Phan bảo: “Chưa từng nghe.”

Ngọc Bảo nói: “Thật à?” Cô cầm một cuốn, lật một trang, như chạm phải khoai nóng, sau đó ném ngay, cô đỏ mặt: “Đồ dơ bẩn!”

Tiểu Đào nói: “Sau này con cũng muốn mặc áo cưới.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phan Dật Niên cười: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo quyết.”

Chị A Quế đáp: “Ừ, gặp sau.” Anh ta ra đến cửa, quay lại nháy mắt, hôn gió: “Lần sau, đi hát karaoke với anh nhé.”

Ngọc Bảo nói: “Đúng thế.”

Vừa dứt lời, cửa mở từ bên trong, chị A Quế cười: “Hai người đến rồi.” Chị lấy ra hai đôi dép nhựa. Triệu Hiểu Bình nói: “Em gõ cửa cả buổi.”

Triệu Hiểu Bình và Ngọc Bảo ngẩn ra, sau đó bật cười. Người đàn ông nói: “Chị, em đi đây, lần sau gặp.”

Ngọc Bảo hỏi: “Gì cơ?”

Ngọc Bảo thấy có lý, lại cầm cuốn tạp chí lên, nhưng không dám xem trước mặt người khác, cô ngượng ngùng nói: “Cho em mượn vài ngày nhé.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Hóa ra vậy, chị sẽ cẩn thận.”

Ngọc Phượng bảo: “Sao không đẹp được, tiền nào của nấy.”

Ngọc Bảo cười: “Anh Phan mời thợ trang điểm, nghe nói từng trang điểm cho Trương Hiểu Mẫn, Trần Xung, và Phan Hồng. Hiểu Bình là phù dâu, mai xuống lầu sớm, trang điểm cùng luôn.”

Phan Dật Niên đáp: “Sổ tiết kiệm của con, phải giao cho Ngọc Bảo giữ.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Đi, tìm chị A Quế.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Mai cưới xong, con là dâu nhà người ta, không như ở nhà mẹ, ai cũng nhường nhịn con. Tính khí phải kiềm lại, đừng bướng, phải biết linh hoạt, nhìn sắc mặt người, khó mà giả ngây. Nhà họ Phan có phẩm chất, con thật lòng với họ, họ cũng sẽ thật lòng với con.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị A Quế bảo: “À, em trai chị đến thăm.” Chị vuốt tóc, cất cao giọng nói: “Ra đây đi.”

:

Triệu Hiểu Bình nói: “Giả vờ đi.”

Ngọc Bảo bảo: “Sớm quá rồi đó.”

Tiết Kim Hoa lau mắt: “Thằng nhóc nhà họ Phan là rồng trong đám người, có tư tưởng, tài năng, chí hướng. Sau này, phụ nữ vây quanh nó sẽ không ít. Ngọc Bảo phải nắm được lòng đàn ông, khiến anh ta mê con, yêu con, không rời được con. Hồi trước mẹ có cô bạn thân, ghê gớm lắm, đàn ông vào phòng là không lột được lớp da thì đừng hòng ra. Mẹ đặc biệt hỏi cô ấy, vì thân nhau cô ấy mới nói. Giờ mẹ truyền lại cho con.”

Mẹ Phan thấy không còn chỗ thương lượng, đành không nói thêm, bà về phòng lấy sổ tiết kiệm, đưa lại cho Phan Dật Niên.

Chương 61

Ngọc Bảo cười: “Trông chờ người ta mua mà mặc, Tiểu Đào lớn lên tự học thiết kế, may áo cưới, mặc vào sẽ đẹp hơn.”

Triệu Hiểu Bình lật cuốn khác, miệng xuýt xoa.

Ngọc Bảo nghiến răng: “Mẹ!”

Ngọc Bảo nói: “Từ xa đã nghe tiếng cãi lộn om sòm.”

Ngọc Bảo ngượng ngùng không nói, Triệu Hiểu Bình chẳng ngại, nói rõ ý định. Chị A Quế bảo: “Đừng lo, chị có cách.” Chị lên gác, lấy xuống vài cuốn tạp chí, cười khẽ: “Đây là của anh kia đi biển về, mua ở Nhật, đẹp lắm.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Không nói nữa, đã bị mua chuộc rồi.”

Ngọc Bảo đi ngang cửa hàng nước tương, đứng lại trước cửa một lúc mới bước vào. Không có khách, Triệu Hiểu Bình đang cãi vã với anh chàng răng tetracycline. Thấy có người đến, anh ta lập tức im miệng, mỉm cười với Ngọc Bảo rồi quay đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Hiểu Bình vẫy tay: “Lại đây, ghé sát chút.”

Tiết Kim Hoa nói: “Ra ngoài đi, mẹ nói với Ngọc Bảo vài câu.” Mọi người đi hết, Ngọc Bảo ngồi cạnh giường: “Mẹ, nói gì vậy?”

Chị A Quế bảo: “Mượn gì, tặng Ngọc Bảo luôn.” Chị lấy ra một bộ đồ lót đỏ thắm, cười: “Hàng Anh, quà cưới cho Ngọc Bảo.”

Tác giả có lời muốn nói

Triệu Hiểu Bình nói: “Tóm tắt chuẩn.”

Tiết Kim Hoa nói: “Lòng cha mẹ thương con.”

Ngọc Bảo hỏi: “Còn gì?”

Ngọc Bảo định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận, nói: “Cảm ơn.” Trò chuyện thêm vài câu, hai người rời đi. Ra khỏi nhà vườn, Ngọc Bảo nói với Triệu Hiểu Bình: “Đừng qua lại với chị A Quế quá gần.”

Ngọc Bảo bảo: “Thật sự không thích thì nhanh chóng cắt đứt, nói rõ ràng sớm đi, càng kéo dài càng khó xử.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Bảo cười: “Em thấy cũng được mà, ngày nào cũng đến làm trâu làm ngựa, chẳng mấy đàn ông có sức bền vậy.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Chuyện của Ngọc Bảo quan trọng hơn.” Hai người ra khỏi cửa, đi dọc con hẻm, đến nhà vườn, lên lầu bốn. Triệu Hiểu Bình gõ cửa, gọi: “Chị A Quế, chị A Quế!”

Cảm xúc vừa dâng lên của Ngọc Bảo biến mất, cô đứng dậy: “Con không muốn nghe, cũng không cần.” Cô định đi, Tiết Kim Hoa kéo tay, nhét một lọ nhỏ vào tay cô. Ngọc Bảo hỏi: “Cái gì đây?”

Ngọc Bảo lặng lẽ nghe, mắt rưng rưng, dù từng oán trách mẹ, nhưng lúc này mọi thứ đã tan biến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Bảo hỏi: “Làm gì?” Rồi cô làm theo. Triệu Hiểu Bình thì thầm bên tai hai câu, Ngọc Bảo đỏ mặt: “Em biết gì đâu.”

Triệu Hiểu Bình mừng rỡ: “Anh Phan đúng là có đường dây, sáu giờ sáng chị ra đứng chờ trước cửa.”

Chị A Quế cười: “Sợ gì, sớm muộn cũng phải trải qua. Có chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó mới không luống cuống. Bằng không, đàn ông vừa lôi đồ nghề ra, Ngọc Bảo cứ rụt rè, làm ầm lên, đàn ông mất hứng từ sớm, cả hai đều chán.”

*

Trời tối, trăng sáng, Phan Dật Niên từ tiệc về, thấy mẹ Phan còn ở phòng khách, anh bước tới: “Mẹ chưa ngủ à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61