0
Chương 2: Dị Giới.
Cho đến khi tận tờ mờ tối Rem mới trở về, trên tay nàng mang về một bát cháo lúa mình cùng với một khúc bánh mì đen, trông vô cùng thảm thương.
" Tam điện hạ ngài mau ăn cho nóng, ngày mai ta sẽ cố gắng tìm một ít thịt nấu cho điện hạ tẩm bổ thân thể?" nói xong nàng gặm khúc bánh mì đen kia.
Phạm Long không ăn mà hắn chăm chú nhìn Rem rồi hỏi một câu " Rem ! chuyện này là sao!"
Sau khi hắn hỏi câu này, con bé loli Rem không nhịn được mà trợn mắt há mồm, ngay cả khúc bánh mỳ đen cứng ngắc kia cũng bị nàng hốt hoảng mà rơi xuống đất miệt thét lên " tam điện hạ! ngài hết bệnh!"
Phạm Long nhíu mày " ta bị bệnh !" hắn bất ngờ hỏi tiếp.
" ha ha ha tam điện hạ hết bệnh! Ngài hết bệnh thật rồi! đúng là nhân họa đắc phúc!" Rem cười lớn.
Sau một hồi dẹp đi hưng phấn, dưới sự dò hỏi của Phạm Long thì một số thông tin quan trọng cũng được hắn tìm ra.
Đây quả thật không phải là trái đất, đây là một hành tinh khác, hành tinh này vô cùng rộng lớn. và dĩ nhiên là không chỉ một mình loài người sinh sống.
Vùng lục địa được chia làm 6 vùng chính, vùng rìa phía đông lục địa chính là nơi sinh sống của nhân tộc, đứng đầu là Zenta đại đế, lãnh thổ trải dài hàng trăm triệu km. ngoài Zenta đại đế còn có vô số tiểu vương quốc và trung vương quốc. còn hắn Phạm Long có tên là Lucas là tam hoàng tử của tiểu vương quốc MuSin.
Vương quốc Musin chỉ là một vương quốc cỡ nhỏ với 13 hành tỉnh, đất đai bạc màu, kinh tế kém phát triển thuộc vào dạng tiểu vương quốc nhỏ yếu.
Còn Lucas tam hoàng tử là có một cái hoàng tử trớ trêu hơn, mẹ hắn là Hoàng Phi sau khi sinh hắn ra thì chẳng may q·ua đ·ời khi hắn tròn 3 tuổi, hơn nữa cái tên này còn bị bệnh đần độn, trí não không phát triển. hơn nữa trong giai đoạn này vương quốc MuSin đang c·hiến t·ranh với tiểu vương quốc khác là KaSin, nên nhà vua cũng không quan tâm đến thằng con trai ngu ngốc, nên để cho hắn tự sinh tự diệt, và thế là một cái tam hoàng tử từ từ lãng quên trong trí nhớ nhà vua. Cuối cùng tam hoàng tử Lucas được mang tới đây, một căn phòng dành cho tạp dịch.
Còn Rem nàng chính là con gái của hầu gái trung tâm nhất của mẹ hắn, trước khi mẹ hắn mất đã giao trách nhiệm chăm sóc hắn cho mẹ Rem, thế nhưng không lâu sau mẹ Rem cũng vì bệnh nặng mà q·ua đ·ời, nên cuối cùng trách nhiệm đó thuộc về nàng.
Một cô gái 15 tuổi chưa hiểu sự đời vậy mà còn phải chăm sóc một tên đần độn, quả thật là cực khó cho nàng.
Mấy ngày trước tranh thủ Rem đi làm để lấy thức ăn, thì đám huynh đệ Hoàng tử khác đã dụ dỗ một kẻ không có trí lực như Lucas bước vào trọng địa Hoàng cung. Lúc này nơi đây đang đón tiếp một nhân vật quan trọng của Trung cấp Vương quốc. và cái tên ngốc này lại chẳng may vô lễ với người từ trung cấp vương quốc kia, nên bị thị vệ đánh cho một phát b·ất t·ỉnh nhân sự.
Còn về vấn đề hắn đến được đây, thì hắn tạm thời không thể lý giải được, thế nhưng hắn cũng biết được đại khái tình hình của mình.
" Rem! Ngươi yên tâm! Từ nay về sau ta sẽ bảo bọc cho ngươi!" hắn thủ thỉ nói nhỏ vào trong lỗ tai Rem, khiến cho nàng một cảm giác thật kỳ lạ cũng như là đây sự kích thích, nàng đỏ mặt nhỏ giọng " điện hạ ta biết!"
Nói xong nàng vội chạy ra ngoài, không nhịn được mà vuốt ngực thở phì phò, nàng đỏ mặt, không dám nhìn mặt Phạm Long. Nhìn thấy thái độ của nàng Phạm Long cười hăng hắc. sau đó ánh mắt của hắn trở nên âm trầm suy tình chuyện về sau.
Thế nhưng bất chợt chiếc nhẫn hắc thiếc trên ngón trỏ của hắn bỗng chốc lóe lên ánh quang mang, cái cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, thế nhưng lần này hắn không có bị b·ất t·ỉnh, cái chùm ánh sáng từ một điểm nhỏ, dần dần mở ra một thông đạo chừng 2m. và phía bên kia chính là khung cảnh cực kỳ quen thuộc, chính là nhà của hắn, căn nhà mà hắn sống từ bé. Hơn nữa dưới sàn còn có một thân ảnh nam tử, cái tên này nằm sấp dưới sàn nhà b·ất t·ỉnh nhân sự.
Trong nháy mắt bao nhiêu ý nghĩ trong đấu hắn hiện ra. Thế nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà vội bước qua thông đạo, trở về với thế giới thực tại.
Hắn nay lập tức kiểm tra thân thể người nam tử kia. Sau đó hắn thở dài một hơi, tên này vẫn còn sống, thế nhưng vô cùng yếu ớt, ngay lập tức hắn gọi xe cứu thương đưa tên này đến bệnh viện.
Do vì đặc thù công việc của lính đặc nhiệm, nên thân phận của hắn đã sớm bị hủy bỏ. mặc dù cậy trên người hắn có không tí giấy tờ g·iả m·ạo. vì hai cỗ thân thể này giống nhau như hai giọt nước, vì thế hắn tùy tiện lấy một thân phận nào đó rồi báo cho cho bệnh viện.
Thông qua chuẩn đoán của bệnh viện, thì bệnh nhân bị chứng đần độn bẩm sinh không thể chữa trị, còn v·ết t·hương trên đầu thì không đáng ngại, thêm chỉ cần chăm sóc vài ngày là có thể bình phục.
Hắn liền đề tên này ở bệnh viện để cho hộ lý chăm sóc, còn bản thân đang có một lối suy nghĩ, một ý định cực kỳ điên rồ. trong chốc lát cuộc sống nhàm chán của hắn đã khởi sắc và một hành trình một cuộc phiêu lưu mới bắt đầu.
Đầu tiên hắn phải biết được cơ chế vận hành của chiếc nhẫn là như thế nào, thứ hai là hắn cần phải chuẩn bị trang bị để dung nhập dị giới. hắn muốn biết cái nhân vật đến từ trung đẵng vương quốc kia ghê gớm như thế nào, mà có thể tùy tiện chém g·iết một cái hoàng tử như hắn, à không anh chàng đần kia.
Sau khi an bài ổn thỏa cho tam vương tử Lucas, Phạm Long trở về nghiên cứu chiếc nhẫn.
Chiếc này hắc thiếc này cực kỳ kỳ lạ, không biết nó được làm từ chất liệu gì, thế nhưng nó có thể tự động hấp thu năng lượng, sau khi tích đủ năng lượng thì nó có thể mở ra lỗ hổng không gian, tùy vào năng lượng hấp thu, mà cánh cổng không gian có thể duy trì được lâu hay không. Thông thường chỉ kéo dài khoảng 20s. mà phải mất 3 giờ mới có đủ năng lượng mở cánh cổng tiếp theo.
Mà thời gian tại dị giới cũng khác xa so với địa cầu. theo tỷ lệ mà 1:3. Một ngày ở dị giới tương đương 3 ngày tại địa cầu.
Sau một đêm tại địa cầu, Phạm Long cũng trở lại MuSin vương quốc và mang theo trên người không ít vật dụng. hắn mang theo trên người một chiếc ba lô đậm chất quân nhân, bên trong là hai bộ quần áo, một ít lương thực chủ yếu là mì gói và một chút đồ hộp, kém theo là một số giấy viết, đèn pin và một vật không thể thiếu một khẩu súng ngắn p90 kèm theo đó là 2 băng đạn.
Khi hắn trở về căn phòng cũ nát tại dị giới thì lúc này chỉ là tờ mờ sáng, không khí nơi quả thật là trong lành, từ trong phòng hắn cũng có thể nghe thấy những âm thanh của những côn trùng sống về đêm.
Hắn mở cửa phòng, thì ngay lập tức nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Rem đang nằng co roi dưới sàn. Nhìn con bé hốc hác, trong nội tâm hắn dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt. hắn muốn bảo vệ nàng.
Rem chỉ là một cô bé đang trong độ tuổi ăn độ tuổi lớn, như chỉ vì trách nhiệm của người mẹ mà phải chăm sóc lo lắng cho một tên đần. nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn, nhưng lại bị chai sần vì làm việc nặng quá nhiều khiến lòng hắn đau nhói.
Hắn vội bế nàng lên giường, bất ngờ bị người ta nhấc lên, Ren choàng tỉnh trong đôi mắt đầy sợ hãi. Thế nhưng đập vào mắt nàng là khuôn mặt điển trai của tam hoàng tử, khiến nàng trong giây lát ngây ra như phỗng.
" điện hạ! ngài Ngài!" nàng ấp a ấp úng.
" ngươi đã mệt mỏi lắm rồi! từ nay về sau, mọi chuyện cứ để ta lo!" nói xong hắn còn hôn lên trán nàng một cái, sau đó bế nàng lên giường. ( không có đoạn sau nhé! Thanh niên quân nhân không ấ·u d·âm đâu kkk! ! ).
Rem khuôn mặt đỏ ửng, không nói thành lời, dùng chiếc chăn nát che kín khuôn mặt, đèn nén con tim đang rộn nhịp trong lòng ngực.
Nhìn sắc trời chắc cũng khoảng 3 – 4 giờ sáng, bên ngoài cũng có không ít thị vệ đi giá·m s·át, thế nhưng bọn chúng gặp Phạm Long thì cứ như gặp một con chó hoang, không chào hỏi. ngay cả liếc nhìn cũng không được một cái. Mà ai đời nào lại đi nói chuyện với một tên đần, quả thật là rảnh hơi.
Sau một hồi mò mẫm, hắn cuối cùng cũng tìm ra phòng bếp, nơi này cách xa khu hắn ở tầm 20 căn nhà. Thì ra nơi này chính là khu nhà ở dành cho tạp dịch trong hoàng cung, và nơi hắn ở chình là nhà của quản lý khu tạp dịch này.
Trong phòng bếp lúc này cũng đã tập trung không ít người, đa phần là người trong phòng bếp đang chuẩn bị thức ăn sáng cho đám tạp dịch trong hoàng cung.
Nhìn thấy một tên thanh niên cao lớn bước vào, bọn họ có một chút bất ngờ, nhưng sau đó nhìn ra chân chính diện mạo của hắn, thì cả đám đều xem như là không khí trực tiếp làm việc của mình.
Phàm Long biết, chuyện tình không phải là đơn giản như là Rem nói, hẳn là có chuyện gì to tác hơn mà nàng giấu hắn.
" có nước sôi không ? ta cần một ít!" hắn trầm giọng.
" à! Thì ra là tam điện hạ! nơi này không dành cho điện hạ, ngài mau đi giúp! Bugi nó ngủ chưa có dậy, nhưng thức ăn của nó còn ở phía đằng kia kìa!" phát ra âm thanh là một tên trạp vụ trong phòng bếp, hắn đang cắt rau, thế nhưng khi nghe lời của Phạm Long thì có chút quái khí nói ra.
Ánh mắt Phạm Long trở nên lạnh lẽo, tràn ngập sức h·iếp hướng về tên tạp vụ kia.
Cảm nhận ánh mắt băng lãnh của Phạm Long, tên tạp vụ có một rùng mình. Sau đó hắn lấy lại tinh thần, hắn chỉ là một tên đần thôi mà, cho dù hắn có nhìn đến rách mắt cũng không tổn thương đến hắn một cọng lông nữa.
Nghĩ vậy hắn liền mắng to " khốn kiếp, vương tử phế vật, ngươi nhìn cái chó gì ngươi có tin ông đây một cước đá ngươi như một con chó . . . . K . . . . ."
Tên tạp dịch chưa kịp nói hết lời thì ngay lập tức Phạm Long bước tới một đấm thẳng vào cằm hắn.
" ầm !"
Cả thân hình tên tạp vụ đập vào tường vì dư chấn quá mạnh. Chiếc cằm bị lệch sang một bên đồng thời dưới đất có không ít răng gãy.