Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khởi Nguyên Lãnh Chúa
Unknown
Chương 3: Cường Thế Lập Uy
Chương 3: Cường Thế Lập Uy
Chấn kinh! Đám người trong phòng bếp không biết nói gì chỉ một mực trố mắt đứng nhìn.
Tên tạp vụ từ từ bò dậy từ dưới đất, ánh mắt hắn cực kỳ cay độc nhìn Phạm Long.
" Tên tạp chủng! ngươi xong rồi! Laxi đại quản sự sẽ không tha cho ngươi, ngươi c·hết chắc rồi, ngay cả con hầu gái của ngươi cũng thế, ngươi đừng tưởng ta gọi ngươi một tiếng vương tử là ngon, ngươi chỉ là một tên vương tử bị lãng quên, cho dù ta có g·iết ngươi tại đây thì cũng không có ai làm gì được ta! " hắn gầm lên như một tên điên loạn.
Phạm Long ánh mắt quan sát những người xung quanh, đám người này dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, xem ra tên Laxi quản sự này có tay chân thật sự không tồi, để ta xem hắn có bản lĩnh như thế nào.
Tên tạp sự vịn tường mà đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc Phạm Long, hắn ngay lập tức lấy con dao trên bàn, một mực hướng ngực Phạm Long mà đâm tới không một chút lưu tình.
Phạm Long cũng chẳng thèm để ý cái tên này, ánh mắt vẫn quan sát mọi người nơi đây, không một ai quan tâm sinh mệnh của hắn, thậm chí một số kẻ còn đem đồ ăn vặt ra ăn, giống như là đang xem hài kịch.
Nội tâm hắn thở dài một hơi, một tay vươn ra nắm chặn cổ tay tên tạp sự, một cú vật nhẹ cũng đủ phá nát khớp vai tên tạp sự, khiến hắn hét lên một tiếng thê thảm, cả người quằn quại co quắp dưới sàn.
" Ám sát hoàng tử! tội đáng tru diệt!" nói xong Phạm Long như một sát thần dùng chính con dao hắn vừa c·ướp được phóng ngay sọ não tên tạp dịch. Sau đó ánh mắt lăng lệ nhìn toàn bộ người xung quanh.
" Chuyện hôm nay ta nhớ rõ!" nói xong hắn đi lại bếp lấy một ấm nước sôi. Sau đó bỏ lại trong phòng bếp một đống hỗn độn.
Cho tới khi hắn bước ra, thì một tên tạp dịch nữa mới hét lên "G·i·ế·t người! tam vương tử g·iết người!" âm thanh lanh lảnh vang xa khắp khu tạp dịch.
Trở lại căn phòng Rem vẫn còn đang an giấc, hắn cũng để yên cho nàng ngủ. Hắn đi đến chiếc ba lô trong góc phòng lấy ra một ít vật dụng trong đó.
Hai gói mì ly, một hộp thịt hộp cùng một hộp sữa bột. Chưa đầy 10 phút hắn đã hoàn tất một bữa ăn "thịnh soạn" .
Trên giường, Rem dường như nghe được mùi thơm từ thức ăn, nàng trở mình tỉnh dậy, đôi mắt ngơ ngác nhìn tam điện hạ của nàng, đồng thời có một thứ gì đó đang b·ốc k·hói nghi ngút trên bàn.
" Điện hạ ! đây là! ?" nàng có một chút phát mộng, giống như là đang trong mơ, nàng cố gắng vỗ mạnh lên má, xem đây có phải là mơ hay không
" Rem tỉnh dậy rồi à! Mau rửa mặt đi, chúng ta cùng ăn sáng, ta chuẩn bị cho ngươi một ít thức ăn, ha ha ha!" Phạm Long cười hòa ái.
" điện hạ! ngài! Ngài lấy những thứ này ở đâu!" Rem trợn mắt hỏi.
" nha đầu! còn không nghe lời ta đánh nát mông ngươi bây giờ! Mau rửa mặt ! Nhanh!" Phạm Long quát, nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm.
Rem ngay lập tức nhảy xuống giường đi ra khỏi phòng, 5 phút sau nàng trở lại, tóc tai cũng đã gọn gàng, nàng nhìn chằm chằm lên hai ly mì trước mặt, hít một hơi thật mạnh. Sau đó từ trong ngực móc ra cái bánh mỳ đen tối hôm qua ra ăn.
" Rem ! ngươi đang làm cái gì vậy! còn không mau lại đây ăn!" Phạm Long có chút tức giận.
" điện hạ, thức ăn tốt như thế này, ngài nên ăn để tẩm bổ sức khỏe, ngài mới khỏi bệnh, cần nhiều chất dinh dưỡng thức ăn ngon!" Rem đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai ly mì trên bàn, nước bọt cũng đã chảy ra òng ọc.
" Hừ! ngươi không ăn thì ta sẽ đem vứt đi!" Phạm Long tức giận, cầm cái ly mì ý định ném ra ngoài sân.
" điện hạ! đừng! ta ăn! Ta ăn mà!" Rem hốt hoảng.
Phạm Long khẽ cười, hắn cũng bắt đầu ăn, ngoài mỳ ra hắn còn lấy ra một hộp thịt đóng hộp cùng pha một cốc sữa lớn. Rem đang tuổi lớn, phải bồi bổ nàng đủ chất mới có thể phát triển nhanh được. Bỗng chốc trong đầu hắn nghĩ đến một điều thật xấu xa. Uống nhiều sữa cái kia sẽ lớn nhanh.
Nhìn cách mà Rem ăn cực kỳ đáng yêu, đôi môi chúm chím ăn từng ngụm mì, vừa thổi vừa húp, chưa đầy 5 phút, nàng đã đánh chén xong ly mì, ngay cả một giọt nước cũng không còn. Ăn xong nàng khẽ vuốt cái bụng căng tròn thở một hơi nhẹ nhàng.
" điện hạ, ngài lấy ở đâu ra cái thức ăn này vậy! đây là lần đầu tiên ta ăn món ngon đến thế, ngay cả thức ăn chuẩn bị cho quốc vương cũng không ngon như thế này. !" Rem đôi mắt sáng hoắc nhìn chằm chằm Phạm Long.
" ở đây! Không có cái này à!" Phạm Long bất ngờ.
" không ?" Rem có chút khó hiểu.
" vậy thức ăn chính nơi này là cái gì ?" hắn lại hỏi.
Trong đầu nàng ong ong lên, nhưng nghĩ lại tam hoàng tử dù gì cũng mới khỏi bệnh, mất kiến thức lúc trước hẳn là không tiếp thu được gì. Nên nàng cũng thuận tiện đáp.
" Quốc Vương cùng hoàng thân chủ yếu là ăn thịt bò, thịt hươu . Còn quý tộc thì ăn thịt heo, cá . Kèm theo đó là một tí rau quả. Còn bình nhân thì ăn cháo lúa mạch, một số ít thì ăn bánh mì. Còn lao dịch như ta thì ăn bánh mì đen, vừa thô vừa cứng kia."
Nói xong nàng cũng đem khúc bánh mì đen trên bàn bỏ vào trong lồng ngực ý định là bảo quản để tích trữ lương thực.
Nhìn bộ dáng của nàng, Phạm Long cực kỳ đau lòng. Hắn liền đẩy cốc sữa trước mặt nàng, mau uống đi, khi còn nóng sẽ ngon hơn.
" điện hạ! đây là gì ?" Rem lại hỏi.
" sữa! ngay cả sữa ngươi cũng không biết à!" Phạm Long có chút bất ngờ.
" sữa! sao lại có mùi thơm đến thế !"
" thôi không cho hỏi nửa! mau uống cho xong, hôm nay chúng ta còn khá là nhiều việc cần phải làm! Hôm nay ngươi không cần đi làm việc, chuyện lương thực cứ để ta lo, ngươi ngoan ngoãn theo ta là được!" Phạm Long trầm giọng ra lệnh không một chút thương lượng.
Đang lúc hai người trò chuyện vui vẻ, thì bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rộn rã, nghe âm thanh, hẳn có không ít người đang bước tới đây xem ra vô cùng vội vã.
" Oanh!" cánh cửa rách nát bị đạp tung ra, men theo vào là 8 tên thị vệ dung ác, trên tay cầm loan đao sắc bén đằng đằng sát khí.
" Lucas! Ngươi thật to gan, ngay cả người của Laxi quản sự cũng dám g·iết, có phải gan ngươi mọc đằng trời rồi phải không?" bước vào là một tên lâu la có khuôn mặt vô cùng hèn mọn. Max c·h·ó săn trung thành của Laxi quản sự.
Theo sau Max là một vị trung niên, có nét mặt trầm ổn, thế nhưng ánh mắt của hắn lại tập trung trên người Rem, lộ ra một sự d·â·m đãng trong khóe mắt.
" tên cuồng đô! Ngươi dám phớt lờ lời ta nói à! Ngươi đâu mau gông đầu tên này vào Cảnh Vệ ti, chờ xét xử!" Max gầm lên, khi không thấy phản ứng của tên vương tử bị lãng quên này.
8 tên thị vệ, nhận được lệnh thì xông vào ý định gông đầu Phạm Long lại.
" hừ! ngay cả hạng tiện dân hèn mọn như cái ngươi cũng đòi bắt ta à!" Phạm Long hừ lạnh.
Đúng, tuy hắn bị bỏ rơi, bị người đời mang tiếng là đần độn, thế nhưng thân phận của hắn chính là Tam Hoàng tử vương quốc Musin. Thì một tên hạ đẳng tạp dịch có tư cách gì bắt hắn.
Nghe được những lời này phát ra từ trong miệng Phạm Long, Laxi chấn kinh, hắn không thể ngờ rằng, những lời lẽ này lại phát ra từ một tên đần độn có trí lực không quá đứa trẻ 5 tuổi.
"hum! Hum!" Laxi khẽ ho nhẹ một tiếng rồi bước lên đối diện với Phạm Long.
" tam điện hạ! thủ hạ của ta thật là quá thất lễ, bọn chúng không có làm rõ tình hình mà đã đến đây q·uấy r·ối sự yên tĩnh của điện hạ! quả thật là lỗi của ta!" Laxi trầm giọng nói. Thế nhưng thái đội vẫn khinh thường Phạm Long như cũ.
" thế nhưng sự tình điện hạ g·iết một tên tạp dịch trong phòng bếp cũng phải cho ta một mời giải đáp nếu không ta sẽ báo cáo lên cảnh vệ ti, lúc đó thì ta cũng khó mà ăn nói!" Laxi cười khẩy.
Hắn là chấp sự cả khu vực tạp dịch này, hắn không như là một ông thổ hoàng đế, tại khu tạp dịch này, hắn là lớn nhất, hắn muốn kẻ nào c·hết, thì kẻ đó hẳn sẽ không sống đến sáng ngày mai.
Phạm Long dường như cũng không quan tâm đến lời uy h·iếp của hắn mà nhàn nhạt nói " ta có cần đến cảnh vệ ti hay không? Cũng không phải do một tên quản sự tạp dịch như ngươi có thể quyết định."
" hôm nay ta cho các ngươi biết! ta chính là tam vương tử, cho dù có bị lãng quên hay không thì trên người ta vẫn chảy dòng máu Hoàng gia, không phải một đám dân đen như các ngươi có thể tùy tiện nghị luận. còn về tên này!" Phạm Long liếc nhìn Max một cái, khiến cho hắn phải rùng mình.
" hạ nhân tạp dịch dám mắng chửi thượng chủ phạm vào tội khi quân! G·i·ế·t bất luận tội!" Phạm Long gầm nhẹ, lời lẽ của hắn giống như u linh dưới 18 tầng địa ngục.
" ha ha ha! Tên đần kia, đầu ngươi bị bò đá à! Ha ha ha!" Max không tin lời Phạm Long là thật, một mực tiếp tục giữ thái độ chế nhạo.
Lúc này Laxi sắc mặt đen như nhọ nồi, hắn là người của ngũ hoàng tử, là một tay đắc lực cho ngũ hoàng tử, ngay các quan chức cấp cao hơn hắn, khi gặp hắn cũng phải cúi chào kêu một tiếng đại nhân. Vậy mà hôm nay bị một cái tên đần giáo huấn, thật là mất mặt, nếu chuyện này sau này truyền ra thì mặt hắn chỉ có nước đi bán muối.
Hắn khẽ phất tay một cái, ra lệnh cho 8 tên hộ về xông tới đánh cho đần hoàng tử một trận.
Nhận được lệnh 8 tên hung thần ác sát lao đến, khí thế bức người, khiến cho Rem phía sau hoảng sợ không nhịn được mà khóc thét lên. Thế nhưng Phạm Long vô cùng điềm tĩnh.
" t·ấn c·ông chủ thượng! tội khi quân! G·i·ế·t không tha!" nói xong hắn vọt người lên phía trước, sẵn tiện rút con dao găm từ bắp chân bên phải lên, thuận thế cắt đứt yếu hầu của một tên thị vệ.
Sau đó hắn không ngừng t·ấn c·ông 7 tên còn lại, hầu như mỗi tên chỉ cần một dát dao, là đủ đem bọn chúng về chầu ông bà rồi.