Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Con đường tu hành, lần đầu xuống núi

Chương 9: Con đường tu hành, lần đầu xuống núi


"Các ngươi nghĩ xem, sau này chúng ta nhập môn, ai sẽ làm lão đại? Cùng nhập môn một lúc không thể lúc nào cũng gọi tên nhau à?"

Nguyễn Thanh Phong qua nhiều thời gian luyện thể, thiền định, gương mặt mũm mĩm đã giảm bớt, không chỉ hắn, những người còn lại cũng có thay đổi rõ ràng.

Hôm nay mọi người được Đoàn Trí gọi đến tập trung, lại nghĩ đến một tháng vừa qua, ai cũng nổi lên mong chờ, cho rằng mình sắp nhập môn thành công, đều sẽ trở thành đệ tử chính thức.

Dù sao, mấy người bọn hắn đã tập luyện chăm chỉ, không có chút nào lười biếng, chính vì vậy suy nghĩ được duyệt qua cửa mới có thể xuất hiện tự tin như vậy.

"Hẳn là dựa theo trình độ ai có cơ bắp nhiều hơn sẽ làm đại sư huynh?"

Đặng Phi Long trả lời, chỉ cần dựa theo cơ bắp thể chất, hắn tự tin không ai vượt qua mình, nói xong lại nhìn về Phan Ngọc Lâm cùng Đỗ Nguyệt.

Hoàng Minh cùng chúng nữ lại không đồng tình điểm này.

Bọn hắn khác biệt, Hoàng Minh từ nhỏ đã vận động khó khăn, Phan Ngọc Lâm cùng Đỗ Nguyệt lại lười luyện võ.

Lẽ hiển nhiên tiên thiên ưu thế không thể bằng Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong.

"Vậy các ngươi nói xem, phân định dựa gì?". Đặng Phi Long tiếp tục lên tiếng bảo vệ quan điểm.

Giờ phút này lại không ai trả lời được.

Mặc dù không muốn làm lão đệ nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận quan điểm, có thể phải dựa vào thể chất bẩm sinh, ngoài ra không còn cách nghĩ nào khác.

Lúc này, một tiếng nói cất lên cắt đứt cuộc tranh luận của mọi người.

"Được rồi, đừng nói nữa, tất cả trật tự."

Đoàn Trí đối với việc chọn đại đồ đề đã có cách xử lý, hắn quyết định ai thành công tu luyện nhập môn trước liền sẽ được chọn làm đại sư huynh, đại sư tỷ.

Theo kinh nghiệm có được từ Nguyễn Ngọc Chúc, mỗi người tu luyện pháp môn do hắn truyền mỗi khi thành công sẽ sinh ra một dải lụa cho bản thân sử dụng.

Cứ như vậy dải lụa của ai sinh ra trước thì người đó là lão đại.

Nếu cùng lúc sinh ra thì ai có màu sắc cao cấp hơn, hoàn mỹ hơn thì sẽ thắng.

Còn trường hợp cả hai yếu tố đều ngang nhau thì chỉ còn cách rút thăm may mắn.

Suy nghĩ kỹ càng, thứ tự đồ đệ, Đoàn Trí bắt đầu giảng giải về cách thức tu luyện, đặt nặng tầm quan trọng của Tinh thần - Tâm trí, cần đào sâu rèn luyện căn cơ cho Thân thể, nâng cao sức mạnh thể chất.

Phương thức tu luyện cần kết hợp đủ sức mạnh của cả hai nền tảng, mới có thể vận dụng kỹ thuật mạnh mẽ, kỹ năng công kích mới tối đa hóa tác dụng.

"Tu hành vĩnh viễn không biên giới, trên núi không có tháng năm, nếu bây giờ muốn về nhà ta có thể chỉ đường rời khỏi bất cứ lúc nào"

"Nhưng sau khi tu hành võ đạo, pháp môn của ta, các ngươi cần phải tịnh tâm tu luyện, không nhập môn tuyệt đối không thể ra khỏi Nguyên Sơ sơn mạch"

Nghe lời này, Đặng Phi Long cùng những người khác trên mặt xuất hiện vẻ do dự dù sao cũng chỉ là hài tử, tuổi còn quá trẻ con bọn hắn vẫn rất nhớ cha mẹ thân nhân đây đều là những người rất nuông chiều bọn hắn.

Nếu một ngày thành tài, trở về cha mẹ chỉ còn lại đất cát như vậy chẳng phải rất buồn tẻ hay sao?

Nhưng nếu lần này đi xuống, chỉ sợ vô duyên tu hành đã gặp được duyên phận nhưng cuối cùng phải bỏ lở?

Tâm tình bất định, lúc này Nguyễn Thanh Phong trở nên gan dạ, lên tiếng hỏi:

"Đại...đại nhân, nhập môn mà ngài nói cần thời gian bao lâu?"

Những người khác nghe xong cũng yên lặng chờ nghe câu trả lời.

Trong lòng bọn hắn đã quyết định, nếu quá lâu chi bằng trân quý điều trước mắt, trở về bên người thân, gia đình, bình yên sống vui vẻ.

Đoàn Trí đối với vẻ mặt của bọn hắn cũng âm thầm hài lòng, cũng xem như là biết suy nghĩ sâu sắc, không phải vì thực lực bản thân mà bất chấp tình thân.

Lần này mình nhìn người không sai!

"Ta cũng không thể ước đoán bao lâu, nhưng thực lực của các người phải ngang ngửa với Nguyễn Ngọc Chúc hiện tại mới có thể trở thành môn đồ của ta"

"Các ngươi có ta chỉ dạy, có linh khí, thần khoáng trợ giúp, chắc hẳn sẽ nhập môn nhanh hơn Nguyễn Ngọc Chúc" . Hắn nói

Tiếng thảo luận nhỏ, khẽ vang lên. Phan Ngọc Lâm cùng đám người bắt đầu diễn giải.

Ngũ đại gia tộc người già nhất cũng chính là Nguyễn lão tộc trưởng Nguyễn Ngọc Chúc năm nay chỉ vừa hơn trăm tuổi, những người còn lại thì không cần phải nói.

Hơn nữa Ngọc Chúc gia gia đã nói hắn tập luyện võ đạo pháp môn là tuyệt thế tiên pháp của vị đại năng này, thực lực tuổi thọ đã không phải người bình thường có thể so sánh.

Chỉ cần có Ngọc Chúc gia gia cây định hải thần châm này, hoàn toàn không lo an nguy của Nguyên Việt quốc.

Bỏ qua võ học phàm tục, năm đó Nguyễn lão tộc trưởng cũng chỉ mất hơn mười năm để thành công học tập.

Mà bây giờ bọn hắn còn có cả cao nhân chỉ dẫn, có điều kiện trợ giúp, tu hành sẽ nhanh hơn.

Trước khi đi năm người đã để lại thư, dứt khoát muốn tìm sư học đạo, giờ xám xịt mà về còn không bằng ở lại, chờ ngày có thành tựu lại trở về báo đáp?

Suy nghĩ kỹ càng, cả nhóm đưa ra quyết định, quỳ xuống đồng thanh nói:

"Cầu đại năng dẫn đạo, giúp chúng ta bước vào con đường tu hành"

Đoàn Trí nghe xong cũng mỉm cười.

Đưa tay sử dụng Khung cửi vận mệnh dệt vào ký ức năm người cách thức tu hành Huyền Dẫn Pháp cùng Vấn Thể Kinh để bọn hắn không tốn thời gian học thuộc, dù sao những thứ này đều quá phức tạp.

Hơn nữa mỗi phần đều có đúc kết tổng quan, ghi lại chân giải hướng dẫn tu hành, mọi lúc đều có thể tự mình tu luyện.

"Các ngươi còn vấn đề gì cần thắc mắc sao?"

Đoàn Trí nhìn về phía đám nhóc vẫn đang nghiêm túc, chăm chú tiếp nhận thông tin trong đầu, đây có thể là đồ đệ tương lai của mình, hắn tiếp tục nói:

"Hôm nay có thể nghỉ ngơi, ngày mai các ngươi bắt đầu tu luyện, ta sẽ xuống núi một chuyến, tiện đường có thể giúp các ngươi báo bình an"

Những người khác nghe xong tinh thần đại hỷ, vội vàng chạy trở về lấy vải cùng mực nước viết thư báo bình an cho gia đình, còn cẩn thận lấy trang sức làm tin.

Bọn hắn trước khi đi đã để lại thư, nhưng dù sao cũng không ai biết kết quả, chung quy sẽ khiến nhiều người lo lắng.

Bây giờ có thể gửi thư tín, trong lòng tự nhiên buông xuống gánh nặng cuối cùng.

Đoàn Trí chuẩn bị trở về Đại Ngu thành một chuyến, thu thập tin tức trong hơn sáu mươi năm qua, thực lực bây giờ của bản thân đã không còn phải lo lắng chuyện b·ị b·ắt giữ.

Sử dụng năng lực từ sợi chỉ xanh lục hắn cũng không biết mình mạnh đến mức nào, nhưng có thể khẳng định cao thủ giang hồ bây giờ đã không thể gây thương tổn đến hắn.

Sáng sớm hôm sau, một âm thanh như sấm vang vọng trong thôn Vạn An.

"Kể từ giờ phút này, các ngươi chính thức bước vào con đường tu hành, người thành công nhập môn đầu tiên chính là đại đệ tử"

Nói xong câu này, Đoàn Trí đem theo thư bình an biến mất ở cửa thôn. Chỉ để lại năm người, năm thú trong thôn.

Mọi người đều hào khí ngút trời, đã được đại năng cho phép, bọn hắn cũng phải bắt đầu chăm chỉ tu luyện, trong lòng thầm nghĩ:

"Vị trí đại đệ tử chắc chắn thuộc về ta."

..........

Đại Ngu thành, một trong thập đại thành của Thiên Bình quận.

Những năm này, Đại Ngu thành đón tiếp rất nhiều lữ khách ghé thăm, nơi này nổi tiếng bởi vì từ đây đã xuất hiện một vĩ nhân khiến giang hồ người người nể trọng.

Viễn Tinh đường, nghe nói đây chính là nơi đã từng dạy dỗ nên vị đại nhân vật kia, chính vì vậy hằng năm, không ít người đến đây tham gia chiêu sinh luyện võ.

Trên đường phố giờ này, khách sạn, quán ăn đều đông nghẹt người, một người thanh niên trạc vừa hơn hai mươi tuổi gương mặt có thần tuấn, trông rất trẻ trung nhưng mắt chứa gió sương, hắn ăn mặc bình thường từ từ tiến đến.

Đoàn Trí đang tò mò đánh giá xung quanh, cảnh nơi đây đã thay đổi nhiều so với hơn sáu mươi năm trước, nhiều nơi kinh doanh buôn bán đã mọc lên, quán cũ cũng đã thay đổi người bán.

Đi đến một con hẻm nhỏ, hắn ngây người một lúc cuối cùng bước vào, Nguyên Việt quốc phồn hoa, chính vì vậy mà hẻm cũng được xây dựng rất rộng, chỉ có điều ít người lui tới.

Đến một cửa hàng Đoàn Trí không khỏi ngạc nhiên nhìn lên.

Xưởng dệt Vạn An.

Nơi này có vẻ đã ngừng kinh doanh, nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, biển hiệu cũng rất rõ chữ, tất nhiên là mới được sơn lại.

"Xin lỗi công tử, nơi này chúng ta đã ngừng làm việc, đã không còn kinh doanh từ rất lâu."

Lúc này, một vị lão nhân chừng tám mươi tuổi đi đến, nhìn thấy một thanh niên đang mải mê nhìn cửa hiệu, hắn muôn lên tiếng nhắc nhở.

"Ngài là người canh giữ cửa tiệm này?".

Từ miệng Nguyễn Thanh Phong, Đoàn Trí biết được nơi này đã thuộc về tài sản của Nguyễn Ngọc Chúc, vậy thì người này tất nhiên không phải chủ ở đây.

Qua một hồi trò chuyện hắn biết được lão nhân này tên là Từ Phúc được thuê với giá cao đến để dọn dẹp đã gần sáu mươi năm.

Mãi đến mười năm trước Nguyễn Ngọc Chúc rời khỏi, hắn mới trở thành tổng quản duy nhất tại đây.

Nghe được cháu trai của Từ Phúc muốn gia nhập vào Viễn Tinh đường, Đoàn Trí nãy ra một ý nghĩ.

"Lão bá cháu trai ngươi luyện võ ở Viễn Tinh đường tốn rất nhiều tiền của đúng không?"

Học võ là rất đắt, ngày xưa nếu không phải được Đoàn Trí bao ăn ở, trả lương quá tốt thì Nguyễn Ngọc Chúc cũng khó mà theo học.

Bây giờ Viễn Tinh đường đã nổi tiếng gần xa, học phí nhập môn chắc chắn cũng phải tăng cao.

"Hơn một trăm lượng bạc một năm." Từ Phúc gật đầu thừa nhận.

Trong lòng cũng tiếc không thôi, dù sao hắn là người trong cuộc, hắn biết vị đại nhân kia võ học không phải đến từ Viễn Tinh đường.

Đoàn Trí tặc lưỡi, tăng hơn hai mươi lần.

"Ta và ngươi làm cái giao dịch, ngươi xem thế nào?"

"Chỉ cần ngươi đồng ý chắc chắn sẽ không lỗ"

Hắn cuối cùng đã tìm thấy cách kiếm tiền dễ dàng, dù sao mình thật sự đang rất nghèo, hoàn toàn không có tiền. Làm lợi người khác chẳng bằng lợi bản thân, lợi người?

Cuối cùng thương lượng một lúc lâu Đoàn Trí đem theo một sấp ngân phiếu hơn bốn trăm lượng cùng một túi bạc lẽ rời đi.

Chương 9: Con đường tu hành, lần đầu xuống núi