Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113: Người ngoài cuộc

Chương 113: Người ngoài cuộc


"Đệ Tam Quân Đoàn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Tà Dương Miếu."

Phan Phi Vân nhìn biểu cảm trên gương mặt hai người Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm có vài phần đặc sắc, tiếp tục nói.

"Có lẽ là đại chiến đã bắt đầu từ sớm, nhưng chúng ta lại đến quá trễ, không thể quan sát được hết toàn bộ."

"Thời điểm chúng ta đến phương Đông thì Tà Dương Miếu chỉ còn lại Tàn Tích Hỗn Mang là vẫn y nguyên chiếu rọi chân trời."

"Mặc dù không biết bảy mươi hai người kia là bị loại như thế nào, tuy nhiên trận chiến cuối cùng tại Tà Dương Miếu thì ta vẫn nhớ rõ."

"Đáng chú ý nhất là tất cả bọn hắn đều trẻ lại, tất cả như trở về với thanh xuân, gương mặt giống như chưa từng bị thời gian tàn phá."

Phan Ngọc Lâm cùng Lý Tiêu Dao nghe được đến đây nhịn không được hít sâu một hơi.

Phải biết võ đạo gia tăng tuổi thọ giúp người tu luyện kéo dài sinh mệnh là không giả, tuy nhiên một khi căn cơ đã cố định thì không có cách để thay đổi.

Lấy ví dụ phàm nhân một trăm tuổi tu đạo thì dáng vẻ một trăm tuổi chính là căn cơ, gương mặt có thể sẽ chậm lão hóa nhưng sẽ không trẻ lại.

Chỉ có Huyền Môn chi đạo loại này nghịch thiên vô thượng đạo pháp mới có thể chân chính cải lão hoàn đồng, nếu không sẽ phải cần biến hóa hoặc bí thuật duy trì chân khí để giữ gương mặt trẻ tuổi, rất tốn sức lực.

Nhưng kể cả Huyền đạo muốn bắt đầu cải lão hoàn đồng thì ít nhất phải mở đến Đệ Bát Huyền Môn, đặt chân thánh cảnh mới được.

Những thành viên của Đệ Tam Quân Đoàn theo khí tức lúc trước thì chỉ mới ở Ngũ cảnh Huyền Môn, do đó việc trở về tuổi trẻ chỉ sợ là có uẩn khúc.

Về phần làm sao nhận ra dung mạo mỗi người thì chuyện này không hề khó.

Thiên Nam hoàng thất từ trước đến nay nổi tiếng với vẻ đẹp đặc trưng, mỗi người đều là nam thanh nữ tú, gương mặt đẹp như được đấng tạo hóa tạc nên.

Nhan sắc Thủy Thượng Phương càng không cần phải bàn, ngày xưa nàng là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ.

Dung mạo năm đó của Thủy Thượng Phương có thể so sánh với đương kim đệ nhất mỹ nhân thời bấy giờ chính là nguyên tàn lão cốc cốc chủ Lý Ngọc Sương.

Tranh vẽ lúc còn trẻ của bọn hắn đều được lưu truyền khắp thế gian, tuyệt đối là một thời đại phong hoa tuyết nguyệt.

Phan Phi Vân có chút chột dạ nhìn qua Lý Ngọc Sương, người sau từng là đệ nhất mỹ nhân đương thời đặt đồng hạng với Thủy Thượng Phương.

Bây giờ Thủy Thượng Phương quay về với thanh xuân trong khi Lý Ngọc Sương mặc dù vẫn rất quý phái, nhưng thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt của nàng.

Lý Ngọc Sương nhìn đến ánh mắt của Phan Phi Vân liền mỉm cười lắc đầu, tỏ ý không quan trọng.

Nàng là nữ nhân tự nhiên không muốn thừa nhận mình già, nhưng cũng không phải người nhỏ nhen đi ghen ghét cơ duyên với người khác.

Hơn nữa, một tháng này đi săn g·iết tà niệm, Lý Ngọc Sương cùng nhiều người cũng ẩn ẩn nhận ra điều gì đó khiến bản thân cảm thấy bồn chồn, dây dứt.

Chính vì vậy, thứ mà tất cả quan tâm lúc này là nguyên nhân dẫn đến xung đột của Đệ Tam Quân Đoàn.

Lấy tính cách của những người kia, tuyệt đối không thể chỉ vì thắng thua, xung đột ý kiến bình thường mà trở mặt triệt để như vậy.

Phan Phi Vân tiếp tục thuật lại: "Lúc ta chúng ta đến thì chín thống soái trong Đệ Tam Quân Đoàn đã đột phá đến Đệ Lục Huyền Môn, đạt đến Diễn Lực Huyền Môn cảnh giới."

"Không biết vì nguyên nhân gì mà Đệ Tam Quân Đoàn phân hóa kịch liệt, đánh đến mức cực kỳ sát phạt."

"Vô Tâm phó viện trưởng, Phi Long, Thanh Phong còn có Tàn Lão Cốc đệ nhất cốc chủ Thủy Thượng Phương đối chiến với năm người Lạc Hồng Minh, Thiên Nam lão đại, lão ngũ, hai huynh đệ họ Trần."

"Một trận giao tranh này xảy ra vô cùng quyết liêt, chi tiết ta không thể miêu tả, nhưng kết quả thì..."

"Phe của Lạc Hồng Minh có lợi thế về mặt quân số, lại nắm giữ hai người mạnh về thôi động trận pháp.

Hơn nữa còn chiếm cứ vị trí gần Tàn Tích Hỗn Mang, có lợi thế về việc hồi phục Sinh Mệnh chi tức, nói chung là nắm lợi thế tuyệt đối."

"Bốn người Vô Tâm phó viện trưởng b·ị đ·ánh đến tiên huyết nhuộm đỏ Tà Dương Miếu, sau cùng chật vật bỏ trốn về cực Bắc chi địa."

"Càng kỳ lạ hơn nữa là năm người Lạc Hồng Minh hoàn toàn không có ý định buông tha cho đối phương mà triển khai đuổi tận g·iết tuyệt."

"Mười bốn người trong Quân Đoàn của chúng ta chính là bởi vì trúng Tinh Chấn trong lúc giao phong của hai người Trần Hiền Quân cùng Nguyễn Thanh Phong mà bị loại."

Phan Phi Vân thở dài một hơi, kể ra toàn bộ diễn biến.

"Ngươi nói là tất cả thành viên trong Đệ Tam Quân Đoàn đều đã mở ra đệ Lục Huyền Môn, đạt đến Diễn Lực Huyền Môn cảnh giới?"

Lý Tiêu Dao trầm giọng hỏi.

Trước khi bắt đầu sự kiện những thành viên tham gia đều có tu vi ngang ngửa nhau.

Trong số đó, lấy ba người Nguyễn Ngọc Chúc, Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm là có tu vi cao nhất, đạt đến Ngũ Huyền Môn nửa bước cửu tinh.

Những người còn lại tất cả đứng ngang hàng, tu vi dừng tại Ngũ Huyền Môn thất tinh.

Bây giờ nghe được Phan Phi Vân nói đến toàn bộ thành viên trong Đệ Tam Quân Đoàn đều đã đột phá đại cảnh giới khiến Lý Tiêu Dao không khỏi bất ngờ.

Phan Phi Vân gật đầu, có chút thận trọng đáp: "Không sai, bọn họ đều đã mở Đệ Lục Huyền Môn."

"Đây mới là quái sự, lấy trình độ của chín thống soái đều đạt đến Diễn Lực Huyền Môn cảnh giới thì tất nhiên Đệ Tam Quân Đoàn là đương thời vô địch."

"Cho nên việc bọn hắn xảy ra xích mích chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa."

Huyền Môn chi đạo, mỗi một Huyền Môn là cách biệt một trời, Đệ Tam Quân Đoàn toàn viên đột phá, theo lý mà nọi thì bọn hắn mạnh, bọn hắn làm gì cũng đúng.

"Đệ Tam Quân Đoàn có năng lực áp đảo hai đoàn còn lại nhưng chỉ tập trung săn g·iết lẫn nhau.

Ngay cả cực Bắc có nhiều tài nguyên như vậy bọn họ cũng không thèm quan tâm.

Đệ Tam Quân Đoàn làm như vậy là triệt để từ bỏ thành tích trong sự kiện lần này."

Phan Ngọc Lâm đưa ra phán đoán.

Những người còn lại nghe xong cũng gật đầu đồng thuận.

"Đệ Nhị Quân Đoàn bên kia thế nào?"

Lý Tiêu Dao nhìn thành viên còn lại trong đoàn, thắc mắc hỏi.

Lần này, đến lượt Tàn Đăng sắc mặt trầm xuống, lắc đầu nói: "Tạm thời không có động tĩnh."

"Viện trưởng thân là Triền đạo cao thủ nhưng lại không hề đi săn g·iết tà niệm, giống như thành tích đối với hắn cũng không quan trọng."

"Kể từ khi Đệ Tam Quân Đoàn xảy ra n·ội c·hiến, Đệ Nhị Quân Đoàn cũng từ bỏ tham gia cuộc chơi, bây giờ tất cả vẫn đang còn án binh bất động tại Ẩn Sĩ Sơn."

Tàn Đăng đạo sư là người do thám vừa trở về cực Tây Bách Tông Lĩnh là khu vực Ẩn Sĩ Sơn, nơi đóng quân của Đệ Nhị Quân Đoàn, do đó thông tin mà hắn thu thập được tự nhiên là không ít.

Các thành viên Đệ Nhất Quân Đoàn nghe xong lời của Tàn Đăng, tâm tình mỗi người trở nên buồn bực.

Đệ Tam Quân Đoàn từ bỏ tham gia sự kiện.

Bây giờ đến cả Đệ Nhị Quân Đoàn cũng từ chối tìm kiếm thêm điểm tích lũy, thậm chí không thèm đi dò xét xung quanh, đây cũng xem như một động thái từ bỏ.

Chẳng lẽ sự kiện này thật sự chán như vậy?

Không phải à, được chiến đấu, được khám phá rất nhiều tài nguyên, được sinh tử chi chiến, các ngươi còn đòi hỏi gì?

Việc hai quân đoàn từ bỏ tham gia sự kiện nhưng lại không muốn rời khỏi Bách Tông Lĩnh, chắc chắn có gì đó không đúng.

Đệ Nhất Quân Đoàn thần sắc nặng nề, bọn hắn cảm tưởng mình giống như người ngoài cuộc, hai quân đoàn kia mới là thành viên chính thức tham gia sự kiện lần này.

"..."

"Vụt...."

"Vụt...."

"..."

Đang lúc Tàn Đăng đạo sư muốn nói tiếp thì từ phương Tây truyền đến chín đạo quang mang chiếu rọi Bách Tông Lĩnh.

"Khí tức này, đây là..."

Chỉ thấy từ đằng xa, thiên địa linh khí liên tục hội tụ về một điểm Tinh Không dị tượng soi chiếu, tỏa sáng một phương trời.

Trên bầu trời hiển hiện từng tia, từng tia lực lượng Cổ Ngữ quay tròn, sóng năng lượng tràn ra bao phủ toàn bộ cực phương Tây rộng lớn.

Tà niệm xung quanh dưới sự tác động từ Cổ Ngữ như trở nên nhân tính hóa không ngừng gào thét chạy loạn.

Thiên không chi thượng, quần tinh phát sáng, trong mơ hồ có thể thấy sự vận chuyển của khởi nguyên tiếp điểm, thần đạo vĩnh hằng bất hủ chi ý.

Trong mỗi vũ trụ, liên tục có năm cánh cổng Tinh Không Huyền Môn dung nhập với nhau dần dần định hình thế giới.

Có thái dương chiếu rọi, có tinh hà chảy xiếc, có vạn sắc thần nguyệt, có sao trời sao chiếu,...

Tinh không dị tượng giống như ngưng thực, tản mát ra cổ lão khởi nguyên khí tức, hơi thở Cổ Ngữ như lực lượng cấu tạo nên thế gian vạn vật, hằng tinh di chuyển như muốn phá vỡ không gian.

"Tinh vân quỹ tích phá càn khôn, Cổ Ngữ chuyển di lay thiên địa.

Đây là có người đang khai mở đệ lục Huyền Môn, muốn đặt chân đến Diễn Lực cảnh giới."

Lý Ngọc Sương đưa đôi mắt hướng về phía Tây nhẹ giọng thì thào.

Thành viên trong Đệ Nhất Quân Đoàn lần nữa trầm mặc, bọn hắn biết, mình thật sự trở thành người ngoài cuộc.

"Khí tức bắt nguồn từ Ẩn Sĩ Sơn, hơn nữa còn rất quen thuộc."

"Cả chín người bọn hắn đều đột phá đến Diễn Lực cảnh."

Lý Tiêu Dao nhướng mày, âm vực mang theo sự bất ngờ.

Tàn Đăng lắc đầu, mở to mắt không dám tin: "Cái này sao có thể? Ta vừa rời đi năm ngày trước, khi đó bọn hắn hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ đột phá cảnh giới."

"Chỉ mới năm ngày trôi qua, không nói đến những người khác chỉ mới là Ngũ Huyền Môn thất tinh.

Thậm chí ngay cả viện trưởng là người nửa chân đạp đến Ngũ Huyền Môn cửu tinh, cũng tuyệt đối không thể đột phá một cách nhanh như vậy được"

Nghe được lời nói cùng biểu cảm của Tàn Đăng giải thích, không ai nghi ngờ về tính xác thực, dù sao, đối phương cũng không có lý do để lừa người nhà.

"Ầm....."

"Ầmmm...."

Đúng lúc này, hàng loạt tiếng v·a c·hạm lớn nổ ra, nơi bắt nguồn cũng là từ Ẩn Sĩ Sơn.

Từ phương xa có thể nhìn thấy, toàn bộ trận pháp của Ẩn Sĩ Sơn đang điên cuồng vận chuyển, tính sát phạt lúc này đã được đẩy lên tối đa, không khó để nhận ra, có người muốn sử dụng trận pháp để trấn áp đối thủ.

Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn trận pháp đã xuất hiện lỗ thủng, theo đó là hàng loạt bóng người thoát ra.

Những chạy đi phía trước thương tích đầy mình, máu tươi chảy dài toàn bộ cơ thể đã trở thành một huyết nhân, nếu không dựa theo khí tức, rất khó để nhận biết ai với ai.

Người đi phía sau cũng không khá khẩm hơn là bao, cơ thể mặc dù lành lặn nhưng khí tức đã đảo lộn, Cổ Ngữ chi lực bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát.

Nhìn một màn trước mắt, Lý Tiêu Dao dẫn đầu trở về phương Nam, nói: "Đàn ai trở về từ Vọng Ngữ, chúng ta cũng nên trở về căn cứ một chút."

Chương 113: Người ngoài cuộc