Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 128: Đối chọi, lập trường

Chương 128: Đối chọi, lập trường


Trại thống soái.

"Cộc... cộc...."

Huyết Vô Tâm vừa truyền lệnh cho những thành viên khác thuộc Đệ Tam Quân Đoàn rời khỏi chiến trường liền liên tục nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Người bước vào là ba thành viên Thiên Nam hoàng thất.

Thiên Nam lão đại Lạc Tinh Hy, Thiên Nam lão ngũ Lạc Tinh Nguyên, cuối cùng là mười năm trước tiền nhiệm quốc chủ Lạc Hồng Minh.

Lạc Tinh Hy cùng Lạc Tinh Nguyên cũng đã quay trở về với tà niệm chân dạng trẻ trung nguyên bản của mình.

Nhìn hai người đi cùng với Lạc Hồng Minh hoàn toàn không phân biệt ra được bọn hắn thuộc về hai thế hệ.

Huyết Vô Tâm đưa linh thức tản ra từ Tinh Không Phong Linh cảm ứng bên ngoài trại thống soái, đôi mắt hơi híp lại.

Hắn biết, người đến không thiện.

"Phó viện trưởng đại nhân."

Lạc Hồng Minh chắp hai trước ngực, kết ấn chào hỏi.

Đây là nghi thức chào hỏi của những sát niệm ý thức thời xa xưa được khắc sâu vào hồi ức của các tà niệm.

Huyết Vô Tâm ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào ba người đứng chắn trước mặt, lên tiếng: "Thiên Nam từ xưa lập quốc đến nay lấy võ mà cường."

"Công chúa, hoàng tử từ sinh ra đã có thiên phú võ đạo mạnh mẽ, tướng mạo phi phàm, nhưng theo ta thấy, hậu đại của Thiên Nam cuối cùng vẫn là quá ít."

"Bây giờ Võ đạo giới phát triển, Niệm Huyền Thiên lại rộng lớn như vậy, ta nghĩ Thiên Nam hoàng thất vẫn nên tính đến chuyện phát triển tộc nhân cho hưng thịnh đi."

Nguyên vực nhân số vốn là rất ít, nếu không thì ngày đó Võ viện chiêu sinh cũng không đến mức chỉ có vài vạn người đến tham dự.

Cho dù là những gia tộc lớn ở Nguyên vực thì tộc nhân cũng ít đến mức thương cảm, thông thường các đại tộc cũng chỉ có từ 20 đến 30 người là cùng huyết thống.

Đó cũng là lý do khiến Lãng sơn nguyên ngày trước hầu như chỉ có bang phái, võ đường chứ hoàn toàn không có gia tộc võ đạo.

Ngay cả uy danh hiển hách như Phan gia cũng phải thành lập Phan Thị học đường để dạy dỗ để tử bên ngoài, Trần gia nổi danh với Trần Gia Kiếm Khí cũng phải khai mở sơn môn, chiêu thu đệ tử.

Ba người của Thiên Nam hoàng thất nghe ra bóng gió ở trong lời nói của Huyết Vô Tâm, bọn hắn đã đoán được người sau chọn sẽ chọn con đường nào cho Niệm Huyền Thiên.

"Vô Tâm viện trưởng nếu biết Thiên Nam chúng ta lấy võ lập quốc thì cũng nên hiểu được, vì cái gì mà Thiên Nam có thể sừng sững không ngã từ thuở sơ khai đến nay."

"Thiên Nam hoàng thất chúng ta có thể ít người, nhưng thế gian này cốt tại tinh không tại số lượng."

"Số lượng không đi theo chất lượng cuối cùng sẽ khiến tất cả đi chệch quỹ đạo ban đầu, đến lúc muốn thay đổi, e rằng đã muộn màng."

Thiên Nam lão đại Lạc Tinh Hy ánh mắt sắc bén, dõng dạc đáp lời.

Ý nói rất đơn giản, phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ có thể để tất cả tà niệm được luân hồi chuyển thế nhờ đó mà số lượng sinh linh được sinh ra sẽ cực kỳ áp đảo, nhưng số lượng không đi kèm với chất lượng.

Nếu không phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ thì tà niệm sẽ cắn nuốt lẫn nhau qua đó tranh đoạt hạt giống ý thức, lớn mạnh bản thân để luân hồi chuyển kiếp, như vậy sát niệm ý thức được sinh ra sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Huyết Vô Tâm nghe được đến đây, sắc mặt trầm xuống: "Đều nói vô tình nhất chính là Đế Vương gia, hôm nay ta nhìn đến quả nhiên là cổ nhân không gạt người."

"Để đồng loại của mình tự cắn xé, ăn thịt lẫn nhau, cho bọn hắn chịu đủ thống khổ khi luân hồi, cũng chỉ có loại này vô tình đế vương mới làm được."

"Ta nghe được trong tiếng kêu than thống khổ ở nơi này có cả phụ thân của các ngươi trong đó đi? Phụ thân của các ngươi hẳn là vẫn đang chịu khổ trong vòng xoáy luân hồi của Niệm Huyền Thiên."

"Xem ra một kiếp duyên số cốt nhục còn không thể để các ngươi động lòng trắc ẩn."

Lạc Tinh Hy mặt không đổi sắc, đáp lại: "Thật hay cho câu vô tình nhất chính là Đế Vương gia."

"Niệm Huyền Thiên có bao nhiêu tà niệm? Chúng ta phải cần bao nhiêu Sinh Hồn để thỏa mãn bọn hắn?"

"Ngài đoán xem cần hiến tế bao nhiêu cái vũ trụ?"

"Tà niệm chỉ là mang hạt giống ý thức chưa nảy mầm mà thôi suy cho cùng bọn hắn chỉ là vô tri vô giác, nhưng những Sinh Hồn kia gần như là sinh linh có ý thức hoàn chỉnh, bọn hắn có tội tình gì?"

"Phụ thân của chúng ta từng là thành viên của Thiên Nam hoàng thất, ta tin ngài ấy không phải là loại yếu đuối, ngài ấy chắc chắn sẽ tin tưởng vào lựa chọn của chúng ta."

Dừng một chút, Lạc Tinh Hy chậm rãi nói: "Lại nói... cắn xé, ăn thịt đồng loại... chẳng phải chúng ta... đều như vậy sao? Đều là những kẻ đã chiến thắng trong cuộc chiến của chọn lọc tự nhiên."

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.

Có lẽ guồng quay của vận mệnh đã sớm cuốn vào nhóm cao tầng Võ viện.

Bởi vì, thật sự rất trung hợp, hai mươi bảy người bọn hắn chính là những Sát Niệm Ý Thức vượt qua số lần luân hồi nhiều nhất.

Đồng thời Sáng Thế vĩ lực mà nhóm Thiên Chủ có thể vận dụng cũng là mạnh nhất.

Huyết Vô Tâm cảm nhận được có hai luồng khí tức đang ở bên ngoài trại thống soái đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện ở đây, hắn trào phúng đáp trả: "Bởi vì ta biết ta là ai, cho nên ta càng phải ngăn cản đồng loại tự cắn nuốt lẫn nhau."

"Ngươi có đếm được số lần ngươi chuyển kiếp luân hồi sao? Ngươi nói xem, để ngươi có đủ lực lượng cho việc chuyển thế thì ngươi đã ăn bao nhiêu tà niệm?"

"Là hàng tỷ, hàng tỷ Sát Niệm Ý Thức, cũng chính là hàng tỷ đồng loại đã bị chúng ta cắn nuốt chỉ để có thêm một lần sống tiếp."

"Ngươi nói, nếu để hạt giống ý thức nảy mầm thì một sát niệm ý thức cần ăn bao nhiêu?"

"Nổi đau khi bị Sáng Thế vĩ lực hành hạ sau này, ai sẽ chịu thay bọn hắn?"

Sát Niệm Ý Thức chất chứa vô số sát niệm của các Khái Niệm Ý Thức, một khi có linh hồn ý chí xuất hiện bọn hắn sẽ không ngần ngại mà tàn sát lẫn nhau để tranh giành.

Ngươi không ăn hắn thì hắn sẽ ăn ngươi, đây chính là chọn lọc tự nhiên, chỉ kẻ mạnh mới được sống.

Nói đến đây, hai mắt của Huyết Vô Tâm đổi màu thành con ngươi có hoa văn đỏ đen, trở về với chân dạng của Huyết Luân Nhãn.

Các huynh đệ của hắn ở Huyết Kiếm Sơn Trang ngày xưa vẫn đang bị mắc kẹt trong vòng xoáy luân hồi, Huyết Vô Tâm có thể nghe thấy âm thanh thống khổ của bọn hắn.

Thân là tiền nhiệm trang chủ, Huyết Vô Tâm tự nhận có trách nhiệm phải cứu môn đệ của mình.

"Vô Tâm viện trưởng, chúng ta đã luân hồi hơn trăm kiếp, số lượng Sát Niệm Ý Thức ngã xuống trong tay chúng ta đã không thể đong đếm."

"Bây giờ Huyền Chủ tiên sinh đã chúc phúc cho Sát Niệm Ý Thức giúp Niệm Huyền Thiên có được tân sinh, vì sao ngài không thể làm giống như trước đây? Bỏ mặc cho sự chọn lọc tự nhiên tiếp tục diễn ra?"

Âm thanh của Trần Hiền Khanh vang vọng khắp trại thống soái.

Hai huynh đệ Trần Hiền Khanh, Trần Hiền Quân từ từ bước vào đối mặt với Huyết Vô Tâm.

"Phụ thân của hai ngươi vừa mất đi không lâu à? Hai người các ngươi cũng muốn học tập ba người bọn hắn, muốn bỏ mặc Trần Phong Ngữ chịu giày vò?"

Huyết Vô Tâm lạnh lùng nhìn người đến, không hề sợ hãi hỏi lại.

"Phụ thân lúc sinh thời từng đi qua Thiên Nam nhìn ngắm hải dương vận chuyển, từ đó sáng tạo ra Trần Gia Kiếm Khí."

"Trần Gia Kiếm Khí thuận theo sự biến chuyển của tự nhiên, không vồ vập như sóng biển vỗ vào bờ rồi tan biến mà là giống như cơn gió ngoài khơi xa, từ từ góp gió thành bão, không mượn nhờ ngoại lực, mãi mãi tiến về phía trước."

"Cũng chính là bởi vì góp gió thành bão, nên khi sử dụng Trần Gia Kiếm Khí, kinh mạch sẽ bị xé rách, huyệt vị giống như kim đâm."

Nói xong, Trần Hiền Khanh đưa hai ngón tay bóp kiếm ấn, một tia Trần Gia Kiếm Khí đỏ nhạt xuất hiện. "Đây chính là đạo lý đã làm nên niềm tự hào của phụ thân ta."

"Sát Niệm Ý Thức dung hợp với Sinh Hồn chỉ là cơn sống yếu ớt dễ tan biến."

"Nếu đem là Sát Niệm Y Thức là cơn gió, gió xoáy dung hợp lẫn nhau tạo thành bão thì sẽ tạo nên một lực lượng siêu việt, một lực lượng giúp thế gian tiến về phía trước."

Huyết Vô Tâm hiểu được ý của hai người.

Trần Phong Ngữ lấy quan niệm sống là vạn vật thuận theo tự nhiên, do đó không khó để đoán ra lựa chọn của hai huynh đệ họ Trần.

"Đáng tiếc!"

Một giọng nói êm ái phát ra giữa bầu không khí căng thẳng.

"Góp gió là có thể dung hợp thành bão, nhưng Sát Niệm Ý Thức lại không thể dung hợp, mà phải cắn nuốt lẫn nhau, sau cùng chỉ còn lại một cá thể sống sót, những cá thể khác chỉ có thể làm chất dinh dưỡng."

Thủy Thượng Phương từ từ đi đến, đôi mắt lạnh nhạt của nàng cũng đã sớm chuyển về trạng thái Huyết Luân Nhãn.

Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong cũng xuất hiện, trầm mặc không nói.

"Sát Niệm Ý Thức đã được Huyền Chủ tiên sinh ban cho hạt giống ý thức, suy cho cùng bọn hắn giống như những hạt giống vừa gieo xuống đất, chờ đợi thời cơ nảy mầm."

"Mà việc của chúng ta, hẳn là phải tìm ra, cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng để tất cả đều có cơ hội phát triển thành đại thụ."

"Dù sao, tất cả chúng ta đều có cùng một nguồn gốc."

Thủy Thượng Phương đưa ra quan điểm, hiển nhiên nàng muốn phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ.

"Thượng Phương Thiên Chủ nói đúng, mà chất dinh dưỡng tốt nhất chính là những hạt giống được gieo xuống xung quanh bọn chúng."

"Một khu vườn địa đàng là một khu vườn chỉ cần vài cây đại thụ che trời là quá đủ, chứ không phải là một khu vườn chỉ toàn là những cái cây yếu đuối còi cọc."

"Những hạt giống không nảy mầm được sử dụng làm chất dinh dưỡng sẽ mãi mãi chôn sâu dưới lòng đất, đi vào quên lãng, những hạt giống được nảy mầm sẽ sinh ra đại thụ che trời tạo nên màu sắc tuyệt hảo cho thế gian."

"Còn nếu sử dụng Sinh Hồn để làm dẫn thì khu vườn không chỉ sẽ tỏa ra mùi bạch cốt dữ tợn, mà những cái cây còi cọc trơ trụi sẽ làm mất đi mỹ quan, ô uế phong cảnh xung quanh."

"Hơn nữa, những Sinh Hồn kia có suy nghĩ của riêng mình, bọn hắn không có nghĩa vụ phải phục vụ cho chúng ta."

Lạc Hồng Minh nhìn giai nhân trước mắt, không hề kiêng nể đáp trả.

Nguyễn Thanh Phong nghe được lời nói của Lạc Hồng Minh, hơi nhướng mày, bình tĩnh nói ra: "Chuyện tương lai thật khó để phán định."

"Ta thật không đồng ý việc đánh giá năng lực người khác thông qua số lượng Sát Niệm Ý Thức mà người đó đã nuốt."

"Dù sao, ai cũng cần một cơ hội để chứng minh."

"Hơn nữa, sư phụ từng nói qua, vạn vật đều có tiếng nói của riêng mình, Sát Niệm Ý Thức mang trong mình hạt giống ý thức thì đó chính là đồng loại của chúng ta."

Đặng Phi Long đứng ở một bên gật đầu đồng thuận.

Lời vừa ra, toàn bộ thành viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên nhìn về phía hai người, rất rõ ràng, câu trả lời của Nguyễn Thanh Phong cùng với hành động tán thành của Đặng Phi Long đã cho thấy lập trường của hai người.

"Đã như vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói."

Thiên Nam lão đại Lạc Tinh Hy thở dài.

Toàn bộ trại thống soái bao phủ một luồng túc sát chi khí.

Chín đại Thiên Chủ của Niệm Huyền Thiên đôi mắt trở về chân dạng Huyết Luân Nhãn, đồng thời, trên tay xuất hiện từng đạo vũ khí chi quang...

Chương 128: Đối chọi, lập trường