Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 127: Dặn dò, Niệm Huyền Thiên Thiên Chủ

Chương 127: Dặn dò, Niệm Huyền Thiên Thiên Chủ


"Ba vị đạo sư, hôm nay, có... có chuyện gì sao?"

Đảo mắt nhìn ba người trước mặt, Giang Thừa Phong dò hỏi, hắn luôn cảm thấy mọi chuyện hôm nay có chút kỳ quái.

Người nghe không có ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Giang Thừa Phong, mà thay vào đó là từ từ di dời ánh mắt đi nơi khác.

Thủy Thượng Phương lần nữa ngồi xuống đài phun nước, trong tay nàng bất ngờ xuất hiện một cây Hạc Cầm

Hạc Cầm màu vàng nâu nhạt, được làm từ gỗ của Phong Đào thụ, khung đàn mỏng nhẹ, trên khung được chạm khắc những đường vân nước diễn tả cảnh đẹp như mây trời trên đồng cỏ bát ngát.

Tương truyền, những họa tiết này là do Thủy Thượng Phương đạo sư cố ý khắc họa để tưởng nhớ về thời thanh xuân ở phương Tây của Nguyên Việt quốc, nơi mà những bộ lạc du mục sinh sống, cũng chính là quê hương nàng.

"Tang... tang..."

"Tưng... ưmmm... tang..."

Âm thanh Hạc Cầm du dương trong gió, âm vực trầm, bỗng luân phiên nhịp nhàng cũng theo đó ngân vang khắp Tà Dương Miếu.

Thủy Thượng Phương hai tay kéo từng sợi dây đàn, đôi mắt thơ thẩn tập trung vào từng âm điệu.

Dưới ánh hoàng hôn của Tà Dương Miếu, mặt trời ráng đỏ xuyên qua từng nhịp rung của dây đàn để chiếu vào gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của nàng nhạc công.

Giai nhân phối mỹ cầm, cảnh sắc làm nền vẽ nên một bức tranh vô khuyết.

Giang Thừa Phong lần nữa mê mẩn trước vẻ đẹp vốn không nên xuất hiện trên thế gian này.

Giây phút đó, hắn đã nghĩ, nữ tử trước mặt là thiên sứ, bất cứ thứ gì khi so sánh với nàng cũng chỉ là phàm tục vô sắc.

Nguyễn Thanh Phong tinh ý nhận ra bất thường, nhanh chóng sử dụng Con Thoi Vận Mệnh lưu lại khoảnh khắc hoàn hảo này vào một phiến đá trong suốt hình chữ nhật mỏng giống như khung tranh được mài chi tiết.

Trong phiến đá, hình ảnh Thủy Thượng Phương ngồi bên đài phun nước, Hạc Cầm tựa ở trên vai nàng đang được đôi bàn tay như ngọc gãy ra từng giai điệu, mặt trời buổi hoàng hôn ở phía sau chỉ có thể làm nền cho gương mặt của giai nhân.

Một bức tranh yên bình sống động có độ chân thật hoàn mỹ cứ như vậy được sinh ra.

"Kỷ niệm đẹp, có thể để ở đầu giường khi ngủ."

Nguyễn Thanh Phong đưa phiến đá lưu ảnh qua, miệng tươi cười, trêu chọc tiểu tử mười tuổi đang thất thần.

Giang Thừa Phong vừa bồi hồi thổn thức, lại nhìn thấy phiến đá lưu ảnh lập tức có chút bối rối, ngại ngùng nói ra: "Thanh Phong ca ca... ta là nhạc công của Thanh Âm Các nha, ngày nào cũng có thể gặp Thượng Phương đạo sư."

Thanh Âm Các là một trong những phân hệ chính của Võ viện, quen thuộc nhạc khí, Thượng Phương đạo sư chính là các chủ của Thanh Âm Các.

Hai năm qua người mà Giang Thừa Phong gặp nhiều nhất chính là Thượng Phương đạo sư.

"Tương lai là biến số, không ai nói trước được điều gì." Đặng Phi Long trầm giọng nhắc nhở.

"Không sai, đâu ai biết lần gặp lúc đó có phải lần cuối cùng hay không?" Nguyễn Thanh Phong cười cười, phụ họa theo.

Đã nói đến đây, chỉ cần không phải người vô tâm, liền sẽ hiểu rõ dụng ý trong đó.

"Hai vị ca ca, ta đã làm gì sai sao? Hay là bởi vì ta đã dung hồn với cơ thể này?" Giang Thừa Phong hốc mắt phiếm hồng.

Nguyễn Thanh Phong bước đến xoa đầu tên tiểu đệ của mình.

"Ngươi không làm gì sai cả, chúng ta cũng không ghét bỏ ngươi.

Gặp nhau là duyên, dung hồn là mệnh số, không ai chê trách xuất thân của ngươi cả.

Ngươi mãi mãi là tiểu Thừa Phong của chúng ta, Niệm Huyền Thiên mãi mãi là nhà của ngươi.

Ngươi và chúng ta có cùng một nguồn gốc xuất thân, đây là chân lý vĩnh hằng bất biến.

Cho dù tháng năm có thay đổi đi nữa, thì tuyệt đối không ai có thể phủ nhận điều đó."

Đặng Phi Long vỗ vỗ vào vai của Giang Thừa Phong, nhẹ giọng an ủi.

Giang Thừa Phong cũng giống như sinh linh ở Niệm Huyền Thiên, đều là Sát Niệm Ý Chí kết hợp với Hỗn Mang Vô Định ngưng tụ mà thành, tất cả đều là đồng loại, chuyện này không thể bàn cãi.

Chỉ là linh hồn ý thức chủ thể của hắn chỉ mới luân hồi được một kiếp sống mà thôi, cho nên thuộc về loại con non độc nhất vô nhị, là một người mới, có nhiều chuyện hắn không nhất thiết phải nhúng chàm bản thân.

Hơn nữa, điều quan trọng là Giang Thừa Phong có thân nhân ở bên ngoài Niệm Huyền Thiên, ít nhất hắn vẫn có nơi để tìm về...

"Nếu đã không chê ta, vậy vì sao... vì sao muốn đuổi ta đi?"

Giang Thừa Phong đưa tay dụi dụi mắt, khóe mắt có chút ướt át.

Từ lời của Phi Long tiểu sư, hắn nghe ra được lần này bản thân mình khả năng cao là phải rời khỏi Niệm Huyền Thiên.

Còn một ý nữa, theo như ngôn từ của người nói, thì sinh linh ở Niệm Huyền Thiên tựa hồ còn thuộc về một chủng tộc độc lập.

"Thế gian này gặp nhau tức là duyên, duyên đến duyên đi là nhân chi bình thường, tiệc tan đêm tàn là sinh thời không thể tránh."

"Ngươi cũng muốn trở về gặp lại sư phụ của ngươi đi? Sư huynh, sư đệ trong Tàng Kiếm Thánh Địa chẳng lẽ không có ai để ngươi mong chờ?"

"Lại nói, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt, ngươi khóc cái gì?"

Thủy Thượng Phương từ đầu đến cuối đều hướng ánh mắt vào Hạc Cầm trên tay, nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Vậy... chúng ta còn có thể gặp lại sao?". Giang Thừa Phong quơ quơ tay nhỏ.

Không biết vì nguyên nhân gì, mặc dù chỉ ở Nguyên vực mười năm, nhưng hắn cảm giác như thời gian ở Niệm Huyền Thiên đã trôi qua vô tận tuế nguyệt.

Giang Thừa Phong không hề hay biết, đây chính là ý chí đến từ Sát Niệm Ý Thức nằm sâu bên trong linh hồn của mỗi sinh linh tại Niệm Huyền Thiên.

"Tự nhiên, chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp gỡ."

Nguyễn Thanh Phong gật đầu hồi đáp, tiếp đó nghiêm túc dặn dò: "Bây giờ ngươi trước hết rời khỏi Bách Tông Lĩnh."

"Khi ra khỏi đây, nhất định phải cố gắng leo lên Vấn Lộ Sơn, nhớ lấy, nhất định phải đặt chân đến Tâm Sinh Lộ, ngươi đã nghe rõ sao?"

Theo như dự đoán của Nguyễn Thanh Phong, Giang Thừa Phong sau khi uống Phong Đào Thần Tửu nhất định có thể leo lên Vấn Lộ Sơn, vượt qua Thị Cảnh để bước vào Tâm Sinh lộ.

Chỉ cần ở Thời Không Tiếp Điểm tiếp nhận Huyền Môn chi đạo cùng Cổ Ngữ Cấm Thư, Giang Thừa Phong có thể lợi dụng chênh lệch thời gian ở trong đó để tu luyện đạt đến cấp độ Lục cảnh Huyền Môn Diễn Lực cảnh.

Một khi đạt đến Diễn Lực cảnh thì thế giới bên ngoài, hắn cũng được coi như là một phương cường giả, không cần quá lo lắng về sự an toàn.

"Thanh Phong ca ca..."

Đang lúc Giang Thừa Phong còn muốn nói gì đó thì một luồng sáng từ trại thống soái truyền đến.

"Rời khỏi đây, nhanh lên, nhất định phải nhớ lời của ta." Nguyễn Thanh Phong cắt ngang.

Biến cố bất chợt khiến Giang Thừa Phong có chút giật mình, chờ hắn lấy lại tinh thần thì ba vị đạo sư đã biến mất từ lúc nào không hay.

"Ầm... ầm..."

Âm thanh va chạm từ trại thống soái tạo ra sóng chấn động, dư ba tản ra khiến không gian chao đảo.

"Chuyện gì xảy ra? Vì sao các thống soái lại tàn sát lẫn nhau?"

Từ khí tức phát ra, không khó để nhận biết là của người nào.

Nhìn thấy trận pháp bên trong Tà Dương Miếu một lần nữa được kích hoạt, hơn nữa, lần này còn mang theo uy thế cực kỳ khủng khiếp, giống như thiên cổ cự thú sống lại muốn nuốt chửng thế gian.

Rất hiển nhiên, bên trong trại thống soái đã xảy ra nội chiến, mà đây còn không phải là trận chiến bình thường, là sát phạt chi chiến, muốn dồn đối phương vào đường c·h·ế·t.

Giang Thừa Phong phát giác được những hành động, lời nói của ba vị đạo sư lúc nãy, lại nhìn vào Sinh Mệnh Giới Tuyến, phát hiện toàn bộ đồng đội đều đã rời khỏi chiến trường, hắn cũng biết Niệm Huyền Thiên có biến.

"Ta bỏ cuộc."

Vừa dứt câu, một ánh chớp từ Sinh Mệnh Giới Tuyến lóe lên mang theo chủ nhân của nó biến mất.

...

Bên ngoài Bách Tông Lĩnh.

Quảng trường Võ viện.

Những thành viên của Đệ Tam Quân Đoàn đem theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua lại lẫn nhau.

"Các vị Thiên Chủ bảo chúng ta rời đi trước, đây là có chuyện gì xảy ra?"

"Ta cũng không hiểu lý do, nhưng đây là lệnh từ Thiên Chủ."

"..."

Giang Thừa Phong đứng ở một bên nghe được lời bàn tán, có chút không hiểu, vậy là kéo Ngưu Miên lại để hỏi thăm: "Thiên Chủ? Vì sao gọi là Thiên Chủ nha Thiên Chủ của Niệm Huyền Thiên không phải là Huyền Chủ đại nhân sao?"

Hắn rất bất ngờ, Niệm Huyền Thiên rõ ràng là do Huyền Chủ tạo ra, vì sao lại gọi nhóm cao tầng là Thiên Chủ.

Ngưu Miên đung đưa đầu hổ có sừng trâu, đôi mắt to kinh ngạc: "Ngươi không xem Sinh Mệnh Giới Tuyến sao? Chính Huyền Chủ đại nhân thay đổi danh xưng cho các vị thống soái là Thiên Chủ của Niệm Huyền Thiên."

"Đây là danh xưng của các tất cả vị đạo sư trong Võ viện, nói cách khác, Niệm Huyền Thiên có hai mươi bảy Thiên Chủ."

Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ tay vào Sinh Mệnh Giới Tuyến.

Giang Thừa Phong gật đầu ra hiệu đã hiểu, sau đó đưa tầm nhìn vào sợi chỉ đỏ trên tay.

Mặc dù đã rời khỏi Bách Tông Lĩnh, nhưng Sinh Mệnh Giới Tuyến vẫn như cũ mang một lực lượng bí ẩn, Giang Thừa Phong có thể cảm nhận được, chất liệu tạo ra Sinh Mệnh Giới Tuyến tuyệt đối không phải là phàm vật.

Phẩm cấp của sợi chỉ đỏ mà những người tham gia đoàn chiến đeo trên tay thậm chí còn vượt qua Tử Y Thần Bào dệt nên từ Thời Không Thiên Cổ.

"Các ngươi có nhận được chỉ thị gì sao?". Giang Thừa Phong cẩn thận dò hỏi.

"Không có." Ngưu Miên nhún vai, hàm hàm đáp.

Nghe được đối phương khẳng định, Giang Thừa Phong im lặng một hồi, nhân lúc không ai để ý lén rời đi khỏi quảng trường chính của Võ viện.

Rất nhanh.

"Vù... vù..."

Vấn Lộ Sơn, Phong Đào thụ nở rộ, những cánh hoa hồng trắng bay thướt tha trong gió từ từ rơi xuống, khiến mặt đất phủ lên một màu sắc tươi sáng.

Ngày bình thường, ngọn núi này luôn luôn nhộn nhịp nhưng hôm nay lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Từ phía xa, một bóng người từ từ tiếp cận lại gần lối vào khảo hạch Vấn Lộ Thiên Thê.

Giang Thừa Phong đứng ở chân núi nhìn lên 800 bậc thang được sắp xếp thẳng hàng ở bên dưới.

Ngọn núi vắng người vẫn phủ lên đó một màn sương trắng mờ ảo che phủ toàn bộ tầm nhìn của các bậc thang từ 801 trở đi.

Vừa rồi, khi nghe được câu trả lời của Ngưu Miên, Giang Thừa Phong biết được, chỉ có một mình bản thân là được ba vị đạo sư dặn dò cẩn thận.

Không!

Bây giờ phải gọi là ba vị Thiên Chủ của Niệm Huyền Thiên.

"Xem ra ta bắt buộc phải lấy được đạo pháp của Huyền Chủ đại nhân ở trên kia thì mới có được sự công nhận."

Trước đó, Giang Thừa Phong có thể cảm nhận Phi Long Thiên Chủ cùng Thanh Phong Thiên Chủ đã khắc ấn vào linh thức hắn một đoạn đạo pháp.

Chỉ là đạo pháp đã được phong ấn, trừ khi đạt đủ điều kiện thì mới được khai mở.

Mà điều kiện khai mở, khả năng cao chính là bước qua Tâm Sinh Lộ.

Theo như lời đồn, những kẻ đặt chân Tâm Sinh sẽ có tư cách tiếp pháp của Huyền Chủ.

Cho đến ngày nay, ngoại trừ nhóm cao tầng trong Võ viện, thì vẫn chưa ai chứng thực được tin tức này.

Hôm nay.

Một đứa trẻ với mong ước tìm hiểu về thế giới này đang đặt chân lên những bậc thang bí ẩn kia.

Hắn, muốn đi tìm hiểu về truyền ngôn.

Nhưng có lẽ, đứa bé kia cũng không biết rằng.

Có những phút giây chia tay...

Sẽ rất... rất... rất dài.

Chương 127: Dặn dò, Niệm Huyền Thiên Thiên Chủ