Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Buông xuống

Chương 1: Buông xuống


Nguyên Sơ sơn mạch, nơi đây núi đồi trải rộng, rừng cây chạy dài không biết bao nhiêu khoảng cách.

Tương truyền nơi này mênh mông, sương mù tràn ngập, có nhiều nhân tố nguy hiểm không thể xác định, dễ vào khó ra.

Một nơi vắng vẻ chi địa.

Thôn trang ở đây có hoa cỏ mọc khắp nơi, có đồi xanh, có suối róc rách chảy nhà cửa đơn sơ giản dị, một đồng lúa vàng tuy diện tích không lớn nhưng góp thêm vào phong cảnh tổng thể nhẹ nhàng như tranh vẽ.

Trời đã trở tối, lúc này một thanh niên xách theo giỏ đựng lúa tay trái vác cuốc trên vai đi bộ từ từ đến trước cửa thôn.

"Chậc, hôm nay lại phải ăn chay, chán thật sự"

Nhìn lưới đánh cá bị kéo lê sau lưng trống rỗng Đoàn Trí buồn bực tặc lưỡi. Nói rồi, nhanh chóng lấy lại tinh thần bắt tay vào việc làm cơm, dù sao méo mó có hơn không.

Lại nhìn quang cảnh thôn xóm xung quanh vắng lặng không một bóng người, Đoàn Trí bắt đầu thấy nhớ cảnh đông đúc của phố xá, người xe tấp nập đi lại của thế giới trước.

"Chắc cũng hơn một trăm năm rồi" một tiếng tự nhủ nhỏ phát ra từ miệng Đoàn Trí.

Chuẩn, hắn là một người xuyên không, trước đây một triệu phú tự thân đi lên với hai bàn tay trắng, mặc dù tài sản cũng xem như rất dư giả, lại đi lên từ ngành dệt vải.

Nhưng nhờ từ nhỏ được nuôi dạy tử tế trong một thiền viện yên tĩnh.

Chính vì vậy cũng giống như bao tỷ phú nổi tiếng thế giới khác, Đoàn Trí là một người giản dị là fan nhiều thể loại anime cũng là người thích tìm hiểu lịch sử thần thoại.

Một đoạn hồi ức tràn về...

Lúc đó trong một căn phòng tại một khách sạn xa hoa, nơi được xem như thế giới của dân chơi đồ cổ.

Một người đàn ông trung niên đang giới thiệu bằng tiếng Anh những mẫu vật cổ, trong đó có một cổ vật niên đại kỳ lạ, là người trong nghề, Đoàn Trí nhìn sơ qua có thể biết trông nó khá giống mô hình máy dệt vải bằng đá.

Nhưng suy nghĩ lại thật sự có điều kỳ lạ, máy dệt vải này lại có đến 2 chiều đối xứng, hơn nữa niên đại trên đó được giới thiệu không thể xác định, chênh lệch chỉ có thể ước tính từ 2 triệu năm đến 1,9 triệu năm trước.

Điều này khiến người giới thiệu có phần thiếu tự nhiên khi nhắc đến mô hình cổ này, hiển nhiên chính người của ban tổ chức đều nghĩ chuyên gia kiểm định có sai sót.

Dù sao ai cũng biết phát minh vĩ đại nhất đầu tiên thay đổi lịch sử loài người là lửa cũng chỉ xuất hiện từ 800 ngàn năm trước, thứ hai mới đến máy hơi nước cũng mới có cách đây trăm năm thôi.

Còn máy dệt vải 2 triệu đến 1 9 triệu năm trước?

Đừng nói là máy dệt vải chỉ mới được phát minh cách đây hơn 300 năm.

Hơn nữa lại còn là mô hình bằng đá, tất nhiên chẳng ai tin tổ tiên loài người từ lâu về trước lại khéo tay đến như vậy.

Vì vậy từ đầu đến cuối chẳng mấy ai ngó ngàng đến mô hình trông giống như bị lạc lối kia, để rồi cứ thế nó thuộc về Đoàn Trí với cái giá rẻ mạt khi so với những món đồ khác trong buổi triển lãm.

Cũng chính từ giây phút đó cuộc đời hắn bắt đầu thay đổi

Trở về nhà sau chuyến công tác dài ngày Đoàn Trí tò mò nhìn xem mô hình máy dệt vải bằng đá,

"Cái này có thật không nhỉ? Giá rẻ vậy chắc là người ta niêm yết nhầm niên đại hay là không có ai mua nên bán tháo ta?"

Hắn không dám mua mấy món đồ làm từ thiên thạch ngoài vũ trụ đang được săn đón như đồng hồ hay dây chuyền, đơn giản vì sợ dính phóng xạ.

Tất nhiên mặc dù đã được kiểm chứng nhưng dù sao cứ s·ợ c·hết sống lâu.

Suy nghĩ lung tung một hồi : "Thôi ngủ, mai đi tới phòng hóa nghiệm kiểm tra thử lần nữa" nói xong hắn để mô hình lên bàn rồi vào phòng ngủ.

Đêm đó một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Mô hình bằng đá bắt đầu phát sáng và phát ra xung chấn nhẹ, lớp vỏ đá dần bị thay thế bằng màu một màu vàng cam.

Đang vừa đi uống nước từ nhà bếp Đoàn Trí bỗng giật mình muốn mở cửa chạy thì...

Bộp một tiếng!

Mở mắt lần nữa, bản thân mình đã xuất hiện đến một nơi xa lạ. Kỳ quái hơn nữa, hắn lại có thể hiểu được ngôn ngữ của nơi này.

Qua nhiều tháng ngày tìm hiểu, Đoàn Trí biết nơi mình vừa xuyên qua nằm về phía Nam của Nguyên Việt Quốc cũng chính là Thiên Bình quận.

Thế giới Đoàn Trí xuyên qua cũng có nhiều câu chuyện thần thoại về tiên thần, tà ma, tuy nhiên chưa ai có thể chứng thực.

Võ đạo ở rất đây thịnh hành, tuy nhiên cũng chỉ ở mức khinh công bay nhảy năm hay mười mét gì đó.

Lực p·há h·oại cũng chỉ ở mức làm lõm, nát đá hơn nữa đều là thể loại cận chiến.

So với tiểu thuyết thần thoại rõ ràng võ đạo ở đây vẫn rất yếu, tuy nhiên đối với một người như Đoàn Trí đã rất khủng kh·iếp.

Cần phải biết đây là hiện thực không phải trong phim hay anime, con người từ xưa đến nay đã thuộc về loài có thể chất không thể so với nhiều loài khác

Đó cũng là lý do khiến tổ tiên của chúng ta phải chọn hướng phát triển trí thông minh, chế tạo ra s·ú·n·g đ·ạ·n.

Thế giới hắn xuyên qua rõ ràng có cách thưc vận hành khác lúc trước.

Ở đây con người có thể vận dụng khinh công, có lực công phá thể chất đủ mạnh.

Chính vì vậy võ đạo mới có thể trở thành xu hướng phát triển duy nhất.

Hơn nữa Đoàn Trí còn phát hiện khung dệt vải cũng theo hắn xuyên đến thế giới này.

Rất dễ đoán đây chính là hack của hắn, mặc dù không biết thứ này có công dụng gì, nhưng tất nhiên đây chắc chắn là hack.

Hắn quyết định xin vào một xưởng dệt, lấy kinh nghiệm từ thế giới hiện đại lúc trước rất nhanh liền từ một nhân công trở thành phụ tá đắc lực của chủ xưởng.

Tuy nhiên không phải mọi thứ điều dễ dàng.

Mười năm qua đi, Đoàn Trí vẫn dậm chân tại chỗ, hắn không có thiên phú luyện võ.

Vấn đề rất dễ nhận ra, cơ thể từ thế giới trước không thể vận hành giống con người ở đây.

Công dụng duy nhất của hack ngoại trừ giữ cho hắn gương mặt trẻ tuổi từ khi xuyên qua đến nay vẫn không thay đổi chính là khiến cho hắn có khả năng hồi phục nhanh chóng.

Đôi khi những lần b·ị t·hương do tập luyện điều nhờ vào đó hồi phục.

Dù biết được như vậy, con người vẫn luôn muốn ôm một chút hy vọng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, lại hơn bảy mươi năm nữa dần trôi.

Thời gian càng trôi Đoàn Trí càng cảm giác được bất an.

Nên biết người ở thế giới này mặc dù sống thọ cũng chỉ đến một trăm ba mươi hay một trăm bốn mươi tuổi.

Nhưng hơn tám mươi năm qua đi, thời gian lại không để lên mặt Đoàn Trí bất cứ một vết xước nào.

Tiếp tục nữa sớm muộn hắn cũng bị phát hiện bí mật, với trình độ võ đạo của hắn, một khi bị nhắm vào chắc chắn là không thể thoát.

Cuối cùng, một năm này, hắn quyết định bán toàn bộ xưởng dệt do ông chủ trước để lại thu mua rất nhiều võ học giang hồ tìm một nơi yên tĩnh nghiên cứu cách thức hack vận hành, mong chờ có thể tập luyện.

Qua nhiều lần tìm hiểu nằm ở cực Nam của Thiên Bình quận, Nguyên Sơ Sơn mạch, vô biên vô ngần sương mù, chưa từng có ai tìm hiểu hay từ nơi đó tìm được đường trở về.

Ôm một lần liều mạng Đoàn Trí quyết định vào thử, dù sao lần đầu tiên đến Nguyên Sơ sơn mạch.

Hắn đã phát hiện lợi ích tiếp theo của Hack khi hoàn toàn không bị sương mù ảnh hưởng.

Đi hơn mười lăm ngày đường, cuối cùng Đoàn Trí lựa chọn dừng chân ở một thung lũng rộng lớn.

Nơi đây sau lưng tựa 8 ngọn đồi cao xếp chồng lên sườn dốc của nhau, xung quanh trừ một lối vào là ngách nhỏ đủ cho một đoàn xe vào được bao bọc như lòng chảo.

Có rừng cây, hoa lá xung quanh không có dấu vết của động vật hơn nữa lại có một dòng suối.

"Chính là nơi này"

Nhìn xem phong cảnh nơi đây, Đoàn Trí đưa ra quyết định.

Kể từ đó đến đây, đã hơn năm mươi năm trôi qua, mỗi ngày hắn không ngừng miệt mài nghiên cứu nhưng từ đầu đến cuối đều không có kết quả.

"Thôi, dù sao ta cũng trường sinh bất lão, nếu đã không có duyên luyện võ thì cũng không nên chấp nhất làm gì"

Ngày hôm nay hắn nở nụ cười rạng rỡ, cuối cùng nhớ ra được ý nghĩa Nhất niệm vi tiếu trong câu chuyện Phật giáo ngày xưa.

"Ta đã trường sinh, thì chỉ cần sống tốt là được, luyện võ cuối cùng, tu tiên chi lộ phần cuối ai rồi không muốn trường sinh?"

Người khác chỉ sống một đời người sao mà ngắn ngủi.

Có thể hack của hắn chỉ đơn thuần giúp hắn thanh minh nhìn rõ đường đi phía trước.

Giúp hắn sống lâu không còn bệnh tật.

Còn về luyện võ, tu luyện cuối cùng ai không muốn trường sinh?

Mặc dù giờ mới nhận ra điều này làm Đoàn Trí cảm giác có chút tiếc nuối dù sao hắn không biết cái hack này có duy trì trong bao lâu.

Đó mới thật sự là lý do thôi thúc hắn chấp nhất kiên trì dùng thời gian từ hack cung cấp tu luyện từ đó bớt phụ thuộc vào hack.

Nếu một ngày, giả như một ngày cái khung dệt vải trong người hắn tắt thì hắn chẳng phải đã tốn hơn 130 năm đời người vô ích?

Nghĩ một hồi, Đoàn Trí càng cảm thấy thanh thản.

Nếu cứ chấp nhất tham luyến thì đúng thật là quá tham lam, chi bằng tận hưởng hiện tại?

Dù thế nào hắn đều đã cố gắng theo đuổi võ đạo hết sức, nếu không có duyên thì cũng nên buông xuống.

Kể từ hôm đó hắn quyết tâm dẹp bỏ tạp niệm đem toàn bộ võ học bí kỹ cho về với lửa.

Đoàn Trí quyết định sẽ thiền ở đây thêm 20 năm 30 năm nữa rồi sẽ trở về trấn Ngọc Diệp hoặc Đại Ngu thành, lúc đó cố nhân đã đi, không ai còn nhận ra được hắn.

Nhìn đống võ học đã tốn toàn bộ gia sản để mua, Đoàn Trí không khỏi thổn thức:

"Cảm ơn, đã theo ta đến đây, tạm biệt quá khứ của ta".

Nói rồi mỉm cười chấp tay trước ngực như một lời chào chấp niệm trăm năm luyện võ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuộc sống vẫn tiếp diễn, trồng bông, gặt lúa, xây dựng nhà cửa.

Đã mười năm kể từ khi Đoàn Trí buông xuống chấp niệm trở thành cường giả.

Hắn đã quen với cuộc sống hiện tại, mỗi sáng nấu cơm làm ruộng, trưa làm chặt cây, xây dựng nhà cửa, tối đến không ngủ thì lại thiền định.

Về phần lý do xây nhà?

Hắn muốn sau khi dạo chơi toàn bộ Nguyên Việt quốc sẽ du hành thế giới, điểm khởi đầu chính là Nguyên Sơ sơn mạch.

Vì lẽ đó mới xây tạm một trạm dừng chân cho mình, cũng coi như giúp đỡ những nhóm thám hiểm sau này.

"Xây nhà ở đây có ngố không nhỉ? lối vào thì hẹp, núi đồi bao quanh, ai lại vào ngõ cụt thám hiểm?" Đoàn Trí thầm nghĩ.

Mặc dù hắn không nghĩ có người sẽ đến được đây, tuy nhiên nếu thật sự có thì cũng coi như là duyên phận.

Trời đã về Đông, một đêm tuyết rơi trắng xóa ngoài trời.

"Nhanh, ở đây có nhà dân, chạy nhanh, tuyết rơi dày quá"

Một tiếng hét từ cổng thôn vang lên.

Rất nhanh, vài chiếc bóng lướt qua giữa màn đêm tuyết trắng xuất hiện trước một ngôi nhà đang sáng lửa.

Một ngày này, Đoàn Trí mở mắt.

"Chào mừng đến với thôn Vạn An". Hắn thì thầm.

Chương 1: Buông xuống