Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 2: Những đứa trẻ, Thần thoại và hiện thực
Lê Hà quận, đây là một trong ba quận nhỏ nhất của Nguyên Việt quốc.
Phía Tây giáp với con đường nông sản Thiên Bình Quận, phía Đông là khu vực trung lập, vùng đệm giữa Nguyên Việt quốc và Thiên Nam quốc, là nơi tụ tập của nhiều bang phái giang hồ.
Đi về hướng Nam chính là Tĩnh Lặng sâm lâm, Nguyên Sơ sơn mạch.
Võ dân bản địa ở đây nổi tiếng với việc săn bắt.
Tuy nhiên khả năng được biết đến giúp tạo nên tên tuổi của những người này chính là kỹ năng tìm đường được dạy dỗ từ khi còn nhỏ.
Nhờ vào vị trí thuận lợi cùng lượng tài nguyên đến từ việc buôn bán kỳ thú của Tĩnh Lặng sâm lâm mà Lê Hà quận trở thành nơi trù phú ngang ngửa với thần đô quốc gia của Nguyên Việt quốc.
Tuy nhiên, khác với những quận khác, Lê Hà quận mặc dù trên danh nghĩa được cai trị bởi quận trưởng.
Nhưng tất cả ai cũng biết những người thống trị ở Đại Hồ thành mới chính là kẻ nắm trong tay thực quyền.
...
Lúc này, ở bên trong Đại Hồ thành.
Trên đường phủ đầy tuyết trắng dày đặc.
Cứ điểm của một trong ngũ đại gia tộc Phan Thị - Phan Thị học đường.
Nhiều thiếu niên đang chăm chỉ luyện tập võ thuật quyền cước, có người tinh thần phấn chấn, cũng có người đã bắt đầu thấm mệt chảy xuống mồ hôi.
Tuy nhiên lại có một đám hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi vẫn đang vô tư tụ tập nói chuyện, khiến cảnh sắc xung quanh có phần bị lạc nhịp.
"Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong lại là đám các ngươi,
Hai người các ngươi đến đây không chịu học thì cũng thôi đi, còn kéo cháu gái ta cùng tiểu Minh, tiểu Nguyệt vào cùng nhóm đội sổ"
Lúc này một giọng nghiêm nghị vang lên, theo sau đó một người trung niên cao lớn với gương mặt cương nghị cùng râu quai nón xuất hiện.
Lúc này Phan Phi Hùng bụng tức giận không thôi.
Hai cái này nhãi con không đến đây luyện võ lại suốt ngày hỏi đủ thứ cái gì tiểu thuyết, hỏi đủ thứ về truyền thuyết thần thoại làm hắn buồn bực không thể không lựa chọn trốn tránh.
Không chỉ vậy ngũ gia tộc hài tử chơi thân với nhau từ nhỏ, cho nên thế hệ này hài tử một cái hư kéo theo cả nhóm cùng nhiễm dần dần ngay cả cháu gái hắn là Phan Ngọc Lâm cũng hỏi khắp giả tộc đủ thứ huyền ảo.
Phan Phi Hùng cũng biết được, thật ra cũng không phải chỉ mỗi mình cháu gái hắn là như vậy, chuyện này cũng phát sinh ở các gia tộc còn lại.
Ngay cả bình thường ngoan hiền nhất là Hoàng Minh, đều không thoát khỏi.
Càng nghĩ hắn lại càng tức giận: "Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong 2 người các ngươi cút xuống cuối lớp đứng hôm nay không cần phải luyện tập".
Phan Phi Hùng chỉ tay vào một kệ sách cách xa võ đường.
Hắn đã nghĩ, dù sao hai tiểu tử này chắc chắn chỉ đến tán chuyện hoàn toàn không tập luyện.
Phí thời gian không bằng cho hai thằng nhóc này làm điều mình thích là đọc sách.
Đang trong lúc suy tư, một giọng nói trong trẻo quen thuộc lúc này lại vang lên cắt ngang suy nghĩ.
Quay đầu lại, một nữ hài mũi cao môi anh đào, đôi mắt linh động đang cười nhìn hắn.
"Nhị thúc, nhị thúc, ta cũng muốn đi, ta tập cũng mệt rồi".
Nói xong, không chờ Phan Phi Hùng phản đối, Phan Ngọc Lâm cũng bỏ chạy theo hướng hai người Đặng Phi Long.
"Phi Hùng thúc, ta cũng thật sự quá mệt, ta cũng muốn nghỉ ngơi".
Đỗ Nguyệt cũng lên tiếng, ba chân bốn cẳng chạy một mạch theo hướng đám bằng hữu.
Hoàng Minh đang ngồi xe lăn lúc này cũng một mặt đầy vẻ chân thành lên tiếng: "Ngày mai gặp lại, Phi Hùng thúc".
Phan Phi Hùng lúc này một mặt mộng bức, nhìn theo đám hài tử rời đi không nói lên được một lời.
Hai ngươi nữ hài tử chạy nhanh như vậy là thực sự là đang cảm thấy mệt?
Về phần Hoàng Minh ngày mai gặp lại?
Con mẹ nó ngươi đùa ta?
Đây là Phan Thị học đường, ngươi còn đang đọc sách trong nhà của ta, còn ngày mai gặp lại?
Một mặt phong độ nhẹ nhàng, luôn treo ý cười trên môi như Hoàng Minh. Thật sự không hiểu hắn thành thật hay nói thẳng không muốn gặp mặt lão tử.
"Nhất định là 2 tên tiểu tử đó khiến Lâm nhi cùng tiểu Minh, tiểu Nguyệt trở nên như vậy, phải chắc chắn là như vậy".
Phan Phi Hùng lúc này thầm nghĩ, càng tự an ủi mình hắn càng ngứa mắt Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong.
...
"Thanh Phong ngươi vừa rồi ngươi nói là sự thật?"
Một mặt ngây thơ, mày kiếm, mắt phượng mở to, gương mặt thanh tú Đặng Phi Long tràn đầy vẻ mong đợi hỏi.
Ngây cả trời sinh nét mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành Đỗ Nguyệt cùng Phan Ngọc Lâm cũng một xoắn xuýt đợi chờ nhìn về phía Nguyễn Thanh Phong.
"Ta lừa ngươi thì được gì? Hôm qua chính tai ta nghe được từ miệng gia gia của ta, đây là việc bản thân ngài đã tự mình trải qua, chắc chắn là sự thật"
Nguyễn Thanh Phong nghiêm túc trả lời chắc chắn.
Một mặt thanh tú có phần mũm mĩm đáng yêu, nhưng không thiếu phần tinh quái khiến lời nói của hắn thiếu đi vài phần tin cậy.
"Ta từng nghe nhóm gia gia kể qua, Ngọc Chúc gia gia lúc trẻ rất được đương đại tiên đế yêu thương, hơn nữa còn từng có dự định truyền ngôi cho".
Một mực yên lặng Hoàng Minh lúc này lên tiếng.
"Không sai, lúc trước ta cũng đã từng nghe kể về chuyện này.
Nghe đồn Ngọc Chúc gia gia cũng giống như chúng ta si mê thần thoại, truyền thuyết, nên cuối cùng rời hoàng triều đi tìm võ đạo thần tiên" .
"Về sau gia nhập Viễn Tinh đường ở Đại Ngu thành, Thiên Bình quận được bảy mươi năm trở thành một trong ngũ đại cao thủ giang hồ. Lúc này mới cùng vợ con trở về tổ nghiệp là Đại Hồ thành".
"Hơn nữa theo lời cao thủ đã qua chiêu cùng gia gia, võ thuật ông sử dụng rất kỳ quái.
Hoàn toàn không theo lẽ thường, càng không phải là cách đánh của Viễn Tinh đường.
Ngọc Chúc gia gia năm nay đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống không hề có dấu hiệu của tuổi già sức yếu."
Phan Ngọc Lâm lúc này toát lên một màng thư quyển khí chất, một đôi mắt to linh động giảng giải.
"Không sai, gia gia của ta chính miệng thừa nhận, võ đạo của gia gia là được tiên nhân chỉ dạy, không thuộc về thế giới này".
Nguyễn Thanh Phong một mặt mong ước hướng tới tự hào nói.
Tuy nhiên rất nhanh hắn liền cụt hứng:
"Nhưng vị tiên nhân này đã m·ất t·ích hơn sáu mươi năm trước, gia gia ta nhiều lần cho người đi tìm, cuối cùng đều không tìm được".
Nguyễn Thanh Phong cùng đồng bạn chính những người đã chơi thân với nhau từ nhỏ.
Có ngũ đại gia tộc cùng đoàn kết lúc này mới có thể thống ngự Lê Hà quận, cả năm người đều lớn lên từ những câu chuyện truyền thuyết thần thoại.
Hắn giống với gia gia của mình đều tin tưởng trên thế gian có thần tiên, tin tưởng thế gian này đặc sắc nhiều màu hơn nhị quốc rất nhiều.
Hắn cùng đám bằng hữu đều tin tưởng, bên kia Nguyên Sơ sơn mạch, ngoài kia Thái Bình hải vực chắc chắn có nhiều điều chờ được khám phá.
Nhị quốc cuối cùng cũng chỉ là một cái giếng, bọn hắn không muốn mãi là một con ếch, bọn hắn muốn làm phượng hoàng trong thần thoại.
Mang theo niềm tin từ lúc bập bẹ biết chữ, từ hai tuổi bọn hắn đã theo những câu chuyện lớn lên, mãi đến hôm qua.
Một năm này một đám nhóc ngày nào đã dần hình thành suy nghĩ.
"Thế giới ngoài kia thật sự tồn tại không?
Nếu là có vì cái gì không ai ghé đến đây?
Vì sao lại không có một ghi chép nào trong mấy mươi ngàn năm qua?"
Đỗ Nguyệt nhìn lên trời phủ đầy tuyết nhẹ giọng thì thầm, tuyết rơi trên gương mặt của nàng
Nhưng sự lạnh giá đã bắt đầu len lỏi vào trái tim nhiệt huyết của những người khác.
Bầu không khí trở nên trầm lặng, lần đầu tiên trong đời, những người bạn thân thiết phải trải qua.
Không ai nói ra nhưng tất cả đã bắt đầu nghi ngờ, niềm tin mong manh của một đứa trẻ chưa trưởng thành bắt đầu lay động.
Tối đó, Nguyễn Thanh Phong một mặt thất vọng, gương mặt mũm mĩm thơ thẩn nhìn lên bầu trời xa xăm vô định.
Một bàn tay nhẹ nhàng từ phía sau choàng chăn bông lên người hắn.
"Đang tuổi ăn tuổi lớn, không lo vào nhà ăn tối rồi ngủ sớm đi".
Một giọng nói ôn hòa vang lên, nhưng hoàn toàn không thể gây nên chú ý của Nguyễn Thanh Phong.
"Gia gia, đời này cháu trai ngài có thể gặp được thần tiên, thần võ thật sao?"
Vẫn thẩn thờ nhìn lên trời, hắn hỏi gia gia. Trọng giọng nói đã mang theo sự nghi ngờ cùng chán chường.
Nhìn cháu trai yêu quý của mình chán chường thất vọng, Nguyễn Ngọc Chúc có phần không đành lòng.
Hơn nữa hắn không tự chủ lại nhớ về đến tuổi trẻ nhiệt huyết của mình.
Một gương mặt do dự, một điều không thường thấy xuất hiện trên gương mặt có phần trẻ trung khi so với tuổi của hắn.
Hắn sợ đem đến hy vọng cho cháu trai của mình càng lớn rồi thất vọng sẽ càng lớn.
Nhưng cũng không đành lòng nhìn cháu trai một mặt buồn bã.
Giữa lựa chọn một lần dập tắt thẳng tay hy vọng, một lần nữa đem đến hy vọng, trầm ngâm một lúc Nguyễn Ngọc Chúc mở lời:
"Năm đó ta từ nhỏ ham mê thư quyển lại học nhanh, hiểu nhiều rất được phụ hoàng yêu thích.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn là ngu ngốc tin tưởng thần thoại, truyền thuyết, cuối cùng mười chín tuổi rời bỏ hoàng triều, truy tìm võ đạo chân chính".
"Phụ hoàng một mực ngăn cấm.
Cuối cùng, mẫu phi cùng ông ngoại ta đứng ra mới có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện.
Trước lúc đi phụ hoàng đã cấm ta từ đó về sau không được trở về hoàng cung nửa bước."
Nói xong, hắn dừng lại ngước nhìn lên trời đêm, phảng phất như quay lại những ngày trẻ tuổi.
"Ta lang thang khắp Nguyên Việt quốc, bái sư học nghệ, đi tìm khắp nơi hỏi thế gian cường giả...."
"Sau đó thì sao, gia gia ngài có gặp được thần tiên, võ thánh như trong thần thoại không?"
Nguyễn Thanh Phong một mặt mong đợi mở miêng cắt ngang.
Nguyễn Ngọc Chúc lắc đầu, cười nói tiếp:
"Tiên duyên sao mà khó cầu, Thần đạo sao mà khó thông?
Lòng tin có phần mù quán của ta bị những kẻ g·iả m·ạo lừa rất nhiều lần.
Cuối cùng không đến ba năm tiền bạc không còn, ta cũng đã tin thế gian vốn không phải thần thoại."
"Khi ta bị lừa hết toàn bộ tiền, ta buộc phải làm một nhân công tại một xưởng dệt nhỏ gần Đại Ngu thành.
Ông chủ lúc đó là một thiếu niên, hắn cũng si mê võ đạo giống như ta.
Có lẽ vì lý do chúng ta điều cùng tin vào thần thoại mà hắn đối xử với ta đặc biệt tốt". Nói xong hắn quay sang nhìn cháu mình.
Lúc này gương mặt Nguyễn Thanh Phong ở một bên đã bắt đầu xuất hiện nước mắt.
Tuy nhiên những lời sau đó của gia gia nhanh chóng khiến hắn thay đổi thái độ.