Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Học phần nhập môn, năm người Đặng Phi Long biến hóa

Chương 24: Học phần nhập môn, năm người Đặng Phi Long biến hóa


Đoàn Trí những ngày này đang không ngừng viết ra võ đạo công pháp, võ kỹ, phương pháp xác định cách thức tu hành.

Chuẩn bị cho ngày võ viện đi vào giảng dạy, truyền bá võ đạo.

Đồng thời không quên chuẩn bị một tấm Mạch đồ, trên đó ghi chép kỳ kinh bát mạch huyệt khiếu con người, lý luận về cách vận hành khí. Đương nhiên sẽ không có võ đạo pháp môn.

Đây chỉ là một phần cơ bản nhất để tất cả võ giả có thể tìm ra công pháp phù hợp nhất với bản thân mình, tiết kiệm thời gian tu luyện.

Nếu một ai đó có thể từ Mạch đồ lĩnh ngộ ra phương pháp tu luyện thể chất, rèn luyện cơ thể thì cũng xem như là rất có năng khiếu.

Chính vì vậy Đoàn Trí quyết định đây sẽ là bài giảng tiên quyết để nhập môn võ đạo, các võ sinh cần phải được giảng dạy thật kỹ về chính bản thân mình.

Nếu có người có thể chất đặc biệt, như có hai trái tim, ba cái đầu, năm sáu cánh tay gì đó cũng có thể theo phương pháp vận khí, cảm khí để suy diễn ra.

Muốn hiểu rõ thế gian vạn pháp, thông hiểu đại đạo, trật tự pháp tắc nhưng đến ngay cả bản thân cũng không biết thì còn tu luyện làm gì?

Trước khi trở về, Đoàn Trí đã nhận ra võ vấn đề của võ viện đó là ngoại trừ ba người Nguyễn Ngọc Chúc, Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao thì hoàn toàn không có đạo sư.

Nhìn tin tức võ đạo học viện thành lập được nhiều người ủng hộ chờ mong, lòng ôm vẻ ước ao hướng tới.

Không muốn đầu voi đuôi chuột, nên quyết định sẽ giúp một tay.

Vậy là nhắn Nguyễn Ngọc Chúc chọn mười lăm người cao thủ được giang hồ thật sự công nhận đến để nhận công pháp về tìm hiểu trước.

Tất nhiên đây chính là đặc quyền của những đạo sư đời đầu tiên, những người sẽ đặt vững nền móng cho võ đạo giới sau này.

Những người này phải được chọn lựa thật kỹ lưỡng, thực lực có thể không phải quá xuất sắc, nhưng nhất định phải là cao thủ. Đồng thời không phải là loại âm tà.

Đoàn Trí không phải là người theo chủ nghĩa hoàn hảo hắn không biết được ngày sau võ đạo giới cuối cùng sẽ đi theo chiều hướng nào.

Có thể là tốt, cũng có thể là xấu. Hắn cũng hiểu lòng tham, thất tình lục d·ụ·c cũng chính là nguồn gốc thúc đẩy thế giới phát triển.

Nhưng thân là người được nuôi dạy trong thiền viện Đoàn Trí tự nhiên hy vọng những đạo sư đầu tiên sẽ là những người có lòng hiệp nghĩa, sẵn sàng giúp đỡ người khác.

"Cạch, cạch.......rắcccccccc".

Chợt, tiếng ngắt quảng ngân lên trong cơ thể.

"Xem ra là sắp có một chút thành tựu".

Đoàn Trí nghe được, trong lòng trở nên vui vẻ, từ từ đứng dậy đi về phía cửa phòng.

..........

Đặng Phi Long năm người kể từ khi nghe được Đoàn Trí nói về thông tin từ thế giới bên ngoài Nguyên Sơ sơn mạch, lại nghe được chuyện của Nguyên Ngọc Chúc, tất cả đều trở nên chăm chỉ tu hành.

Năm người bọn hắn không muốn bị tụt lại phía sau, muốn sớm một ngày được nhập môn trở thành chân chính đệ tử của sư phụ, muốn trở về nhà thăm người thân.

Hơn nữa, nghe nói năm năm sau võ viện sẽ được thành lập, năm người liền cảm thấy nhất định sẽ rất náo nhiệt nên càng có động lực để tu hành.

Sau thời gian ba tháng chăm chỉ tu hành, tất cả đều đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.

Thể chất cả năm người đã trở nên vững vàng hơn, tinh thần luôn trong trạng thái thanh tĩnh, có cảm giác như có thể nhanh chóng học được mọi thứ.

Võ học trên giang hồ bây giờ bọn hắn đã hoàn toàn tinh thông, sử dụng lui tới tự nhiên vượt xa uy lực của nhiều cao thủ.

Nhiều ngày này, Đặng Phi Long cùng những người khác thường xuyên cùng nhau luận võ.

Những võ học giang hồ này đều là của sư phụ bọn hắn cung cấp, đẳng cấp cũng cao hơn những võ công được học ở Phan Thị học đường của Phan gia rất nhiều.

Điều này khiến Phan Ngọc Lâm kh·iếp sợ không thôi, nàng từ nhỏ đã ưa thích đọc sách, võ học cũng là lướt qua không ít.

Nàng tin tưởng ngày xưa nếu gia gia của mình có thể luyện được những võ học này chắc chắn có thể trở thành một đời siêu nhất lưu cao thủ.

Mặc dù không thể nghịch thiên như Ngọc Chúc gia gia nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thua Châu Thần Chi tiền bối, hay Nam Tuyết sơn hai vị sơn chủ.

Tuy nhiên Phan Ngọc Lâm lại không biết, tất cả những võ công mà bọn hắn lấy ra so chiêu đều là võ học đã được cải tiến nhờ Khung Cửi, thời gian xuất hiện cũng chỉ là trong mấy tháng gần đây mà thôi.

Cả năm người Đặng Phi Long từ trong cõi thiền "Huyền Dẫn Pháp" lần lượt tỉnh lại.

Nhìn ra bên ngoài thì trời đã tối, cả năm người nhanh chóng đứng dậy muốn ra ăn kịp giờ cơm.

..........

"Tu hành rất chăm chỉ, rất tốt". Đoàn Trí nhìn thấy năm người chăm chỉ, trong lòng không hiểu dâng lên cảm giác tư bản.

Rất nhanh hắn liền lắc đầu phủ đinh.

"Tư bản cái gì? Bọn hắn luyện cho bọn hắn, ta không bắt ép, ta chỉ là người được hưởng lợi thôi...". Trong lời nói thầm mang theo niềm tự an ủi.

"Nhìn thấy cái ngươi chăm chỉ như vậy, ta thật sự rất yên tâm.

Tuy nhiên các ngươi chung quy vẫn còn trẻ, vẫn nên được dạy một chút về văn hóa, tri thức".

Đoàn Trí cảm thấy từ lúc Đặng Phi Long năm người bái sư học nghê ngoại trừ đạo pháp, hoàn toàn chưa dạy được gì cho bọn hắn.

Chính vì vậy hắn quyết định phổ cập một chút kiến thức, lễ nghi, cách hành xử .

Tiên học lễ, hậu học văn, chân lý này từ xưa đến nay chắc chắn không sai.

Mặc dù lễ nghi, cách hành xử cả năm người đều được học từ khi còn rất nhỏ.

Không thể không thừa nhận, Nguyên Việt cùng Thiên Nam đều đặt nặng về văn hóa đạo đức cho người dân.

Mọi người đều có thể tiếp cận giáo d·ụ·c như nhau, không phân ngươi ta, cũng không phân nam nữ.

Ngũ đại gia tộc dạy con càng là có quan điểm riêng, Đặng gia nhiều đời chính là đế sư, tinh thông cầm kỳ thi họa, phép tắc lễ nghĩa.

Bọn hắn có nền tảng giáo d·ụ·c tốt, Đoàn Trí dự định từ ngày mai sẽ truyền cho năm người một chút về Triết lý của những nhà hiền triết lỗi lạc mà trước đây từng được học.

Cuối cùng là việc dạy thanh nhạc cho bọn hắn, vẫn nên có một chút tài nghệ về âm nhạc, hội họa biết đâu được sẽ có thể giúp bọn hắn sau này?

Hơn nữa, âm nhạc không chỉ để nghe mà còn để vận dụng cùng tinh thần lực, võ đạo công pháp trở thành một v·ũ k·hí lợi hại.

"Sư phụ, chúng ta từ nhỏ đã được Đặng tộc trưởng dạy vẽ tranh, thơ ca. Được Đỗ tộc trưởng dạy dỗ lễ nghi, phép tắc".

Nguyễn Thanh Phong nhanh nhảu, lên tiếng trả lời.

"Ồ, Đỗ Thành là người dạy phép tắc, lễ nghi cho các ngươi?"

Nghe được Nguyễn Thanh Phong trả lời, Đoàn Trí xạm mặt lại.

Hắn từng tham gia yến tiệc với ngũ đại gia tộc, cũng từng chào hỏi qua, tự nhiên là biết Đỗ gia tộc trưởng.

Đỗ Thành người này tính tình thẳng, thấy hợp lý sẽ không ngại nói ra, không ngại phép tắc.

Giờ phút này cuối cùng Đoàn Trí cũng hiểu được vì cái gì năm tên nhóc trước mặt mình lại không sợ mình.

"Đỗ Thành phải không? Ngươi chờ ta". Trong lòng hừ một tiếng.

Tuy nhiên suy nghĩ một hồi Đoàn Trí quyết định vẫn là tha cho Đỗ Thành, dù sao hắn cũng không dạy hư đám đồ đệ của mình.

"Vậy từ mai ta sẽ dạy các ngươi ca hát, học hỏi nhạc lý, sử dụng nhạc cụ"

"Sự phụ, sư phụ...... chúng ta.....chúng ta có thể không học sao?". Đặng Phi Long rụt cổ, đưa tay hỏi.

"Phải học, thổi sáo, thổi tiêu, đánh đàn guitar trông cao nhân biết bao nhiêu à?"

Đoàn Trí nhớ đến lúc còn bé ở trong thiền viện thường nghe âm thanh sáo trúc, tiếng tiêu từ các vị sư phụ dưới mái nhà.

Hắn cảm giác cảnh đó rất đẹp, rất yên bình.

Lớn lên lại nhìn dàn nhạc cùng nhau hợp sướng, ca sĩ cầm đàn ngồi hát, thật sư rất hay.

Giờ mình có Khung Cửi biên soạn đủ thứ trên đời, nói không chừng mình thậm chí còn vượt qua Mozart, Beethoven hay Chopin...

Nhất định phải dụ dỗ bọn đồ đệ này học thật tốt rồi chơi cho mình nghe mới được.

"Ta thật sự là muốn tốt cho các ngươi. Muốn các ngươi trở nên chân thiện mỹ.

Hơn nữa, âm thanh, nhạc cụ sau này tuyệt đối là một loại v·ũ k·hí có thể giúp các ngươi".

Đoàn Trí nói ra mục đích của mình, tất nhiên hòa tấu cho bản thân nghe thì hắn hoàn toàn không nói.

Năm người khi nghe xong cũng gật đầu vui vẻ đồng ý.

Chỉ có Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong gương mặt ủ rủ, bọn hắn không thích những thứ này.

Đặng Phi Long vốn xuất thân từ một gia tộc giỏi văn hiểu lễ, nhưng hắn lại quá si mê thần thoại, chỉ thích luyện võ.

Nguyễn Thanh Phong càng không phải nói, hắn thừa hưởng tính cách từ gia gia Nguyễn Ngọc Chúc, cũng chỉ mãi mê tìm thần tiên.

Hai người đều cảm thấy những thứ như vẽ vời, nhạc ca còn không đẹp bằng tiếng đấm đá, hình ảnh cao thủ đọ sức.

Tốn thời gian học tập những thứ này, còn chẳng bằng dành thời gian tu luyện, sớm ngày nhập môn hành tẩu thế gian?

Sau đó sáu người cùng nhau ăn cơm.

Những đồ đệ này liên tục hỏi Đoàn Trí rất nhiều điều về thế giới bên ngoài đã thay đổi thế nào.

Tuy nhiên ngoại trừ tin tức về võ viện bọn hắn hoàn toàn không biết thêm gì khác.

Điều này khiến cho năm người cảm thấy rất buồn bực.

Đoàn Trí cũng bật cười không thôi, các ngươi ở đây chỉ mới nửa năm mà thôi, thế giới ngoài kia làm sao thay đổi?

Mặt dù trả lời như vậy, nhưng Khung Cửi Vận Mệnh trong người hắn đã đem đến một cảm giác khó tả.

Đây là lần đầu tiên sau hơn trăm năm Đoàn Trí thấy được cảm giác này.

Bất chợt, hắn hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm.

Sao đêm nay thật sáng, nhưng cũng thật sự kỳ lạ.

Năng lực từ con mắt của Đoàn Trí có thể thấy ánh sáng của những ngôi sao trên kia đã chiếu rọi xuyên qua sương mù xuyên sâu vào Nguyên Sơ sơn mạch.

Cuối cùng Đoàn Trí hướng ánh mắt ra ngoài cửa thôn, nhìn về hướng xa xa.

Nơi đó có một dòng suối bắt đầu chảy mạnh, đổ nước ầm ầm xuống một thung lũng rộng lớn.

Quay qua nhìn năm người trẻ tuổi đang thắc mắc muốn hỏi lại thôi. Hắn mỉm cười ra hiệu tiếp tục dùng bữa tối.

..........

Đêm đã về khuya, sương mù giăng khắp thôn Vạn An.

Một bóng người từ cửa thôn từ từ rảo bước đến phía hạ nguồn của dòng suối ngầm đang chảy xuống ruộng lúa bên cạnh.

"Lần này lại tiếp tục đến sớm". Đoàn Trí thì thầm nói nhỏ.

Nhìn lên bầu trời chiếu sáng đầy sao, Khung Cửi Vận Mệnh đem đến một cảm giác không dứt.

Một thời đại mới sắp đến.

Chương 24: Học phần nhập môn, năm người Đặng Phi Long biến hóa