Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 23: Tĩnh Lặng chi lâm, cảm giác sai lầm
Nguyên Sơ sơn mạch, bí ẩn quỷ dị, dễ vào khó ra chứa nhiều bí ẩn. Tuy nhiên vẫn có hai ngoại lệ, đó chính là Lãng sơn nguyên cùng Tĩnh lặng chi lâm.
Tĩnh lặng chi lâm, tiếp giáp Lê Hà quận về hướng Bắc, là một phần của Nguyên Sơ sơn mạch tách ra.
Nơi này trái ngược với tên gọi Tĩnh lặng, rừng sâu đại thụ, cây gỗ chọc trời, kỳ thú đa dạng.
Tĩnh lặng chi lâm được một trong ngũ đại gia tộc nổi tiếng Nguyên Việt, Hoàng gia lấy tên từ hàng ngàn năm trước.
Truyền thuyết, từ hơn ngàn năm trước, Hoàng gia tổ tiên là người đầu tiên đặt những nét cơ bản nhất cho khu rừng rậm không biết tên lúc đó.
Không biết vì lý do gì mà nơi đây từ lâu được gọi là Tĩnh lặng chi lâm.
Nhiều người suy đoán, hơn ngàn năm trước nơi này hoàn toàn vắng lặng, không có sự sống cho nên mới có cái tên hiện tại.
Mặc dù Lãng sơn nguyên cùng khu rừng có tên gọi kỳ lạ này cùng là một nhánh tách ra từ Nguyên Sơ sơn mạch.
Nhưng lại không quá quỷ dị, sương mù không quá dày đặc dễ tìm đường hơn so với những nơi khác trong sơn mạch rộng lớn rất nhiều.
Điều khiến khu vực này trở nên đặc biệt không chỉ vì số lượng kỳ thú đông đảo, tài nguyên kinh thương dồi dào mà còn bởi vì địa hình.
Địa hình của Lãng sơn nguyên có thể sử dụng bản đồ, phương hướng, ký hiệu để xác định một cách dễ dàng, người thường có thể dễ dàng hoàn toàn tiếp cận.
Tuy nhiên địa hình của Tĩnh lặng chi lâm hoàn toàn không thể vẽ ra được, hoàn toàn không thể xác định hình dạng, biên giới cụ thể.
Chính vì vậy bản đồ khu vực rừng rậm mà Hoàng gia vẽ nên hoàn toàn không chứa bất kỳ yếu tố địa lý, biên giới, khu vực cụ thể nào.
Cái gọi là bản đồ của Tĩnh lặng chi lâm thật ra là một cuốn sách mỏng trên đó chỉ vẽ vị trí, cách sắp tinh tượng, sao trời.
Nhiều người đã nghĩ mua được bản đồ sẽ có thể học được cách mà Hoàng gia sử dụng để quan sát t·hiên t·ai, phương hướng, thâm chí có thể là vận mệnh.
..........
Lúc này, lối ra của Tĩnh Lặng chi lâm xuất hiện rất nhiều đoàn người cột lấy tay nhau nối dài từ sương mù trắng đi ra.
Đường này cũng vừa là lối vào, vừa là lối ra của khu rừng kỳ bí này.
Mặt dù có thể đi vào cùng một hướng nhưng rất hiếm trường hợp hai đoàn người có thể chạm mặt lẫn nhau tại cùng một điểm xuất phát.
Đi vào sâu bên trong lớp sương trắng dày đặc bao quanh phía Nam của Lê Hà quận chính là bên trong khu rừng Tĩnh Lặng.
Các đoàn mạo hiểm, hành khách muốn đi vào thường sẽ thuê một tinh tượng sư của Hoàng gia trong những thành trì gần đó dẫn đường, mặc dù chi phí là không rẻ.
Nhưng đây là cách đảm bảo an toàn nhất, chỉ cần có tinh tượng sư của Hoàng gia thì việc đọc bản đồ, việc di chuyển đã không còn là vấn đề với đoàn người.
Hơn nữa, mỗi khi quá thời gian dự kiến mà tinh tượng sư không trở về thì sẽ có nhiều nhân lực hơn vào để tìm kiếm cứu trợ. Mặc dù điều này là hiếm khi xảy ra, nhưng chung quy sẽ đem đến cảm giác an toàn.
"Thanh Thần huynh, Hoàng gia các ngươi làm việc thật sự là quá thiếu uy tín cho bọn ta a".
Giờ phút này ở lối ra có ba người vừa xuyên qua đám sương mù trắng xuất hiện, một người trung niên có phần cường tráng, cao lớn lên tiếng nói.
Ba người đã xuyên qua Tĩnh Lặng chi lâm được rất lâu, không biết thời gian cụ thể.
Ban đầu cả nhóm vốn chỉ muốn vào tìm kỳ thú trong ba, bốn ngày gì đó.
Bọn hắn may mắn nhìn thấy được một con Tử Văn Ngân Tinh Lộc.
Lại nói về Tử Văn Ngân Tinh Lộc, đây là loại kỳ thú giống như hươu có sừng được tinh cắt tỉ mỉ, trên toàn thân đốm đen được thay bằng đốm tím như hình ngôi sao.
Tương truyền bốn mươi năm trước có người lần đầu tiên nhìn thấy loài này xuất hiện cùng với năm con ấu niên Thụy thú Bạch mã.
Người đó cùng đoàn thám hiểm của mình giăng lưới nhiều ngày, nhưng vào phút cuối lại để con hươu kia bỏ chạy đi mất đành phải ôm theo năm con Bạch mã trở về đấu giá tại Lãng sơn nguyên.
Nhưng đoàn thám hiểm cũng không phải tiếc nuối quá nhiều bởi vì cuối cùng Đỗ gia đã lấy ra cái giá trên trời cạnh tranh với Thiên Nam hoàng thất để mua xuống năm con Bạch Mã.
Nhóm ba người gặp được loại thụy thú hiếm gặp như vậy sao có thể bỏ lở? Sau đó liền ôm tâm trạng phấn khích đuổi theo đến quên trời quên đất.
Về sau hươu thì không thấy đâu, chỉ biết mình đã quá mải mê mà bị lạc đường.
Chờ rất lâu nhưng không thấy người của Hoàng gia đến tiếp viện, bọn hắn đành phải lần mò đường ra.
Không biết đi bao lâu, may mắn Hoàng Thanh Thần cuối cùng đã nhìn thấy đường cũ.
"Giang tộc trưởng chê cười, lần này ta nhất định sẽ để Hoàng gia cho ra một câu trả lời giúp ngươi hài lòng".
Hoàng Thanh Thần càng nghĩ càng giận, mình đã m·ất t·ích rất lâu, lẽ nào Hoàng gia không ai để ý?
Hơn nữa hắn rõ ràng đã báo về việc chỉ đi ba đến bốn ngày, bây giờ m·ất t·ích đã gần một tháng lại không ai đi tìm?
Không nên à, địa vị của mình rõ ràng rất cao nha, trong Hoàng gia nếu thật sự bị m·ất t·ích thì mọi người đã thông báo đi tìm hắn mới phải.
Bây giờ trở về không kèn không trống, cũng không ai đứng đợi, Hoàng Thanh Thần cảm giác có hơi kỳ lạ.
"Không phải ta trách Hoàng gia của Thanh Thần huynh, nhưng phu nhân ta đã sắp lâm bồn.
Ta vốn muốn tìm mua một con kỳ thú ấu niên nhưng không thấy ưng ý loại nào, vì vậy mới muốn vào Tĩnh Lặng chi Lâm một chuyến.
Bây giờ thụy thú không có, chúng ta còn bị lạc lâu như vậy, ta là sợ phụ nhân đã sớm sinh a".
Người Trung niên cường tráng lên tiếng gương mặt có phần gấp gáp, khi nhìn kỹ có thể thấy hoa văn như ba cơn sóng uốn lượn xuất hiện trên hoa văn áo của hắn.
Thanh niên nam tử đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn về bế đệ đệ, muội muội trên tay.
Đi được một lúc lâu ba người trở về nơi đóng quân của Hoàng gia tại Lận Tinh thành.
Hoàng Thanh Thần một mặt tức giận lên tiếng tra hỏi:
"Các ngươi là làm việc cái kiểu gì? Khách nhân đã m·ất t·ích lâu như vậy mà không cho người đi tìm kiếm?
Chẳng lẽ các ngươi là muốn Hoàng gia uy tín bị ảnh hưởng?".
Vị Hoàng gia tộc nhân kia nhìn thấy đại nhân vật này đang tức giận tra hỏi, lập tức sắc mặt tái xanh, hoảng sợ đáp:
"Nhị......... nhị trưởng lão, chúng ta làm việc rất cẩn thận a, chúng ta vẫn thường xuyên tra rõ ghi chép, đối chiếu thời gian cẩn thận.
Ngài.....ngài có phải là nhầm với phân nhánh trong thành thị khác sao?"
"Nhầm? Lão tử đã m·ất t·ích hơn thời gian ghi chép cả mấy ngày, các ngươi còn không biết?
Không thấy lão tử cùng Giang tộc trưởng m·ất t·ích sao? Các ngươi là làm việc cái kiểu gì?".
Hoàng Thanh Thần càng trở nên tức giận, liên tục chất vấn tộc nhân trước mắt. Trong giọng nói không che giấu chút nào sự phẫn nộ.
"Trưởng..trưởng...trương lão, ngài mới đi bốn ngày à.
Chẳng phải qua hôm nay nếu ngài không về chúng ta mới phải đi tìm kiếm sao?"
Tộc nhân kia một mặt mộng bức, hỏi từ đầu đến cuối hắn còn đang tưởng vị đại nhân này tức giận vì đều gì?
Kết quả, đối phương là tính sai thời gian, thật sự dọa cho hắn một hồi.
"Bọn ta mới đi bốn ngày?". Giang gia tộc trưởng tò mò lên tiếng hỏi. "Ngươi là đang nói sự thật?".
"Tộc trưởng đại nhân, nhị trưởng lão, các ngài thật sự là chỉ mới đi có bốn ngày thật.
Ngài xem ghi chép hết hạn hôm nay". Nói xong tộc nhân kia đưa ra sổ ghi chép, chỉ tay vào một hàng: "Ngài xem, phải qua hôm nay ngài mới hết hạn".
Vừa nói trong lòng càng nghĩ thầm. "Dọa ta một hồi, thì ra nhị trưởng lão nhớ sai giờ".
Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có chút không hiểu, Hoàng gia nhị trưởng lão chính là Quan Tinh tháp phó tháp chủ, chẳng lẽ ngài ấy thật sự có thể xem sai giờ?
"Ha ha ha, là ta tính sai làm hoảng sợ các ngươi. Rất tốt ngươi có thể tiếp tục đi làm việc."
Hoàng Thành Thần vừa nghe xong lời tộc nhân trong đầu lóe lên vẻ kinh dị, nhưng vẫn lộ ra nét mặt tươi cười, sau đó quay về phía Giang tộc trưởng.
"Giang tộc trưởng, ngài xem, ta cuối cùng là đã già, không thể tính chính xác giờ giấc.
Ta thật sự rất xấu hổ, làm ngài cùng Thừa Vân lo lắng, lần này chúng ta sẽ hoàn toàn miễn phí cho Giang tộc trưởng."
"Thanh Thần huynh không......".
Hoàng Thanh Thần lập tức xua tay, tỏ ý không quan trọng.
"Vậy đa tạ Thanh Thần huynh". Giang Kỳ Võ cũng không còn già mồm chắp tay cảm ơn.
Trong lòng từ đầu đến cuối tự hỏi cảm giác của mình cũng không quá tệ, làm thế nào chỉ mới qua bốn ngày?
Chẳng lẽ Tĩnh Lặng chi lâm thật thần kỳ như thế? Khiến cảm giác con người trở nên chao đảo?
Xem ra về sau vẫn là nên hạn chế đi vào nơi quỷ dị này. Cũng không biết đời trước Hoàng gia thủy tổ nghĩ gì lại đặt cái tên kỳ lạ như vậy.
Giang Thừa Vân kế thừa dáng vẻ của phụ thân nhân được sự khôi ngô cường tráng, nét mặt có chút phong trần, trong có vẻ bất cần đời. Lúc này đang đứng một bên không mở miệng.
Nhưng trên gương mặt bất cần đời đó, đôi mắt sáng hiện lên vẻ tinh tế thấu hiểu khiến nhiều người khó đọc được hắn đang thầm nghĩ điều gì.
"Phải rồi Thừa Vân, ta không có gì để tặng cho ngươi. Ngươi giữ lấy lệnh bài này biết đâu sẽ có lúc dùng đến"
Vừa nói, Hoàng Thanh Thần vừa cẩn thận rút một thẻ bài bằng vàng kim được khắc một hoa văn kỳ lạ đưa cho Giang Thừa Vân.
Mấy ngày ở chung hắn nhìn ra được đối phương là một người tính tình có chút lãnh đạm, nhưng là rất đáng tin cậy.
"Tạ ơn Thanh Thần bá". Giang Thừa Vân nhận lấy lệnh bài khiêm tốn cảm ơn.
Qua một hồi hàn huyên cả ba người tách nhau ra nói lời từ biệt.
Hai người Giang gia tộc trưởng Giang Kỳ Võ cùng con trai cả của hắn lên đường trở về Đại Nội thành chờ đợi một sinh mạng mới ra đời.
Hoàng Thanh Thần thẩn thơ nhìn về tộc nhân phía hai người rời đi, sau một hồi nét mặt trở nên nghiêm trọng.
"Chuẩn bị kỳ thú kéo xe, nhất định phải là loại nhanh nhất, trong hôm nay ta phải trở về Đại Hồ thành".
Nói xong liền chuẩn bị quay người rời đi nhưng nghĩ đến việc gì đó Hoàng Thanh Thần vẫn dặn dò thêm:
"Ngươi cho người đi khắp tất cả các phân nhánh trong thành thị khác, bảo bọn hắn rời xa khu vực bản đồ năm trang cuối.
Nói cho những người dẫn đường nếu gặp người muốn bước vào khu vực năm trang cuối lập tức phải tìm mọi cách ngăn cản".
Lúc này, một chiếc xe được ba con kỳ thú mạnh mẽ được dắt đến trước cổng.....