Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 26: Tương tác điềm lành
"Cẩn thận, trốn đi xa một chút nhưng đừng để mất dấu thụy thú, chúng ta cần những thụy thú này để ra khỏi đây".
Một tiếng nói vọng lên trong rừng xanh rậm rạp.
Người cầm đầu mà một trung niên bịt kín toàn thân đang không ngừng giăng lưới dưới mặt đất.
Những người còn lại không quên gật đầu đồng thời phủi rất nhiều lá cây lên trên tấm lưới.
Ánh nắng chiếu gay gắt khiến mọi người chảy mồ hôi khắp toàn thân, nhưng không ai dám cởi bớt đồ đạc vì sợ sẽ khiến mục tiêu phát hiện.
Bọn hắn đã chờ sẵn ở mấy mấy ngày liên tục, không ngừng chỉnh sửa bẫy rập, rải lá.
Lúc này, tiếng bước chân từ xa xa truyền đến.
Một con thụy thú ngưu, trên lưng điểm chút đỏ, cổ có bờm sư tử đang từ từ tiến đến nơi mấy người đặt bẫy.
Nhìn thấy con kỳ thú này xuất hiện, tất cả ngay lập tức dừng lại công việc đang làm, thần thái nghiêm trang chuẩn bị hành lễ:
"Bái kiến quốc chủ."
"Trường hợp đặc biệt, tạm miễn hành lễ". Thiên Nam quốc chủ ra hiệu, nói.
Nghe được lời từ Quốc chủ, đoàn người đồng thanh cảm tạ.
"Ai là người phụ trách ở đây? Tình hình thế nào rồi?". Thiên Nam quốc chủ nhìn xung quanh.
Một người trung niên vừa ra lệnh trước đó tiến đến kể lại mọi chuyển đã xảy ra.
Thì ra hơn ba ngày trước, bọn hắn nhờ vào số lượng thụy thú đông đảo cuối cùng lần theo được dấu vết Tử Văn Ngân Tinh Lộc.
Thụy thú linh giác càng cao, khả năng di chuyển sẽ càng tốt, thậm chí có thể không để lại dấu vết bước chân nào.
Vì lẽ đó muốn tìm được thụy thú hoặc là đoán mò, hoặc là phải sử dụng thụy thú.
Tất cả quyết định mạo hiểm giăng lưới ở đây sau đó sẽ trốn từ đằng xa, làm như vậy mới có khả năng hấp dẫn được con hươu kia.
Nhưng tất nhiên sẽ có nguy cơ bị lạc mất thụy thú, đến khi đó tình thế sẽ cực kỳ nguy hiểm.
"Hoàng tộc trưởng, ngài thấy chuyện này thế nào?"
Thiên Nam quốc chủ trầm ngâm một lúc, hắn không có kinh nghiệm săn bắt thụy thú, nhưng người bên cạnh lại rất thân với Thụy tộc Đỗ gia.
"Các ngươi không nên làm như thế.
Một khi các ngươi giăng bẫy như vậy cuối cùng sẽ mất đi thụy thú, cuối cùng lạc đường trong sơn mạch này."
Hoàng Chung nghe được đầu đuôi câu chuyện xong, lại nhìn về phía thủ lĩnh nhóm bắt kỳ thú, lập tức lắc đầu phủ định.
"Xin đại nhân chỉ rõ". Những người khác nghe vậy khủng hoảng không thôi.
"Các ngươi dùng những thụy thú này dẫn động điềm lành thu hút loài khác là không sai.
Nhưng nếu con hươu kia ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt đám thụy thú của các ngươi thì sao đây?
Ngươi có thể thu hút người khác thì người khác cũng có thể thu hút ngược lại ngươi"
Hoàng Chung sử dụng kinh nghiệm học được từ Đỗ Thành bắt đầu giảng giải cách thức dẫn dụ thụy thú.
"Ta chưa từng gặp con hươu kia, không biết được nó là loại thụy thú nào.
Nhưng năm con ngựa mà Đỗ gia đem về ta đã thấy qua.
Bất kỳ một con nào trong số bọn chúng đều có thể đem đến điềm lành vượt xa cả đoàn thụy thú này cộng lại"
Giờ phút này, tất cả mọi người chợt tỉnh, vốn nghĩ muốn đánh cược một lần, nhưng bây giờ xem ra tỷ lệ thắng chắc chắn là không có.
Năm con ngựa mà Đỗ gia đấu giá được người nào không biết, người nào không hay?
Con Hươu kia có thể sống cùng năm con siêu thụy thú như vậy thì chắc chắn không phải là loại bình thường.
Hơn nữa bốn mươi năm trước nó còn làm được điều mà năm đồng bạn của nó không làm được, đó là chạy thoát khỏi tay đoàn thám hiểm kia.
"Thu lưới, trở về."
Thiên Nam quốc chủ nghe được dứt khoát hạ lệnh, thở dài. "Aizz, Xem ra ta cùng với thụy thú này vô duyên".
"Quốc chủ, xin chớ vội."
Đúng lúc tất cả mọi người chuẩn bị thu lưới, Hoàng Chung lại mở miệng lần nữa.
"Ồ, Hoàng tộc trưởng là có cao kiến gì?". Lần này Thiên Nam quốc chủ hiện lên nét mặt chờ mong.
Ai không muốn có một con siêu thụy thú hiếm có như vậy?
Bốn mươi năm trước biển động xảy ra Thiên Nam quốc chủ lúc đó là cha của hắn phải tiếp tế người dân, cũng vì vậy mà bỏ lở năm con thụy thú quý gía kia.
Nếu Hoàng Chung thật sự có cách, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách đáp tạ.
"Cao kiến thì tại hạ không dám nhận, đây cũng là suy đoán của Đỗ tộc trưởng, bây giờ ta chỉ thuật lại.
Nếu quốc chủ không ngại có thể thử một lần".
Hoàng Chung gươm mặt nghiền ngẫm, như nhớ đến điều gì đó rào trước nói.
"Hoàng tộc trưởng xin mời tự nhiên". Thiên Nam quốc chủ gật đầu.
Hoàng Chung thuật lại quá trình bỏ nhà rời đi của con trai mình cùng đồng bạn của hắn.
Chuyện ngũ đại gia tộc chịu thuế thay người dân trong mười năm vốn đã truyền khắp nhị quốc, Thiên Nam cũng biết tin đồn này.
Nhiều người sáng suốt cũng không hiểu vì cái gì bọn hắn lại bỏ đi lệnh tìm kiếm, sau đó còn vui sướng ăn mừng như vậy.
Giờ phút này Thiên Nam quốc chủ nghe được người trước mắt nhắc lại, chắc chắn có ý nghĩa sâu xa.
"Ban đầu chúng ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhóm năm người Đỗ Nguyệt từ trước đến nay cũng chỉ là đi qua nhìn năm con Bạch Lân Song giác mã mấy lần.
Bọn hắn suốt ngày không lo học hành chỉ mơ tưởng đến thần tiên, đại năng tiêu dao thiên địa gì gì đó." Trong giọng nói của Hoàng Chung mang theo vẻ buồn bực.
Sau đó dừng lại một lúc mới nhẹ giọng nói tiếp:
"Tuy nhiên chỉ cần vài lần tiếp xúc như vậy những thụy thú kia lại đồng ý đi theo bọn chúng bỏ trốn.
Phải biết, muốn thuần hóa, điều khiển thụy thú bình thường đã cực kỳ khó khăn, càng không cần nói đến loại thụy thú siêu việt như vậy.
Ngũ đại gia tộc thậm chí chưa từng xuất hiện ai có thể dắt được bọn chúng, vậy mà năm tên nhóc kia lại có thể điều động năm thú kéo xe."
Thiên Nam quốc chủ gật đầu tỏ ý tán đồng, hắn cũng nghe nói đến, việc thuần hóa thụy thú không hề đơn giản.
Năm vị tiểu chủ của ngũ gia có thể ngay lần đầu đã điều động được thụy thú kéo xe, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
"Cuối cùng chúng ta nhớ đến lời của Đặng tiên lão tộc trưởng, hiểu được thâm ý trong dự ngôn của ngài.
Đặng tiên lão tộc trưởng lúc đó có lẽ đã cảm giác được thế hệ lúc bấy giờ của ngũ gia không ai có đủ tư cách để siêu việt thụy thú nhận chủ."
Hoàng Chung nói đến đây ý vị thâm trường nhìn lên vị quốc chủ bên cạnh.
"Vậy ý của Hoàng tộc trưởng là nói ta có thể thử một lần xem có thiên phú như năm đứa nhóc kia hay không?"
Thiên Nam quốc chủ đến giờ này làm sao có thể không hiểu ý định của hắn?
"Không, điều này chỉ là suy đoán của chúng ta.
Ta muốn nói với quốc chủ, ta có thể cảm nhận được, quốc chủ đem đến cảm giác rất giống bọn hắn.
Tại hạ nghĩ ngài thật sự sẽ thành công mà không cần săn bắt hay đặt bẫy".
Thiên Nam quốc chủ nghe ra được lời nói của vị Hoàng tộc trưởng có phần chân thành, rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Đã đến tận đây, chẳng lẽ muốn tay không quay về? Nếu đã có cách vì sao không thử?
"Tất cả các ngươi thu lưới, lấy tộc độ nhanh nhất lập tức rời khỏi đây
Ta sẽ ở lại đây một mình."
Nghĩ liền làm, vị quốc chủ này ngay lập tức ra lệnh tức cả mọi người rời đi, chỉ để lại một con Thụy thú Ngưu sư bên cạnh.
"Xin quốc chủ nghĩ lại"
"Xin quốc chủ suy nghĩ lại"
"..."
Những người khác nghe được ý định của Quốc chủ đại nhận lập tức dồn dập chắp tay cúi đầu, lên tiếng khuyên can.
"Không phải khuyên nữa, ý ta đã quyết. Các ngươi nhanh chóng lui ra, đừng để thụy thú cảm nhận được mà bỏ đi".
..........
Ba ngày thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thiên Nam quốc chủ bình tĩnh chờ đợi, hắn không biết liệu mình có thể giống như những đứa trẻ của ngũ gia hay không.
Nhưng chung quy đây là cách cuối cùng có thể thử.
Đồ vật, thực phẩm của thuộc hạ cũng gần cạn kiệt.
"Đợi đến khi không thể chờ được nữa, ta cũng nên trở về."
Thiên Nam quốc chủ cũng rất si mê thần thoại, truyền thuyết. Hắn tin tưởng thế gian có đại năng, cuộc sống này có nhiều điều kỳ diệu.
Nhưng cuối cùng bản thân vẫn là quốc chủ của một nước, thực tế, viễn tưởng cần phải được cân bằng.
Chính vì vậy mà khi phụ hoàng truyền ngôi cho mình, hắn mặc dù rất buồn bực nhưng vẫn phải đồng ý.
"Có lẽ không phải ai cũng có thể giống tiền bối Nguyễn Ngọc Chúc ".
Thiên Nam quốc chủ thở dài.
Một ngày, hai ngày lại tiếp tục trôi qua.
Từ hôm trước Thiên Nam quốc chủ đã bắt đầu hết toàn bộ thực phẩm, hắn không dám động vào trái cây mà con hươu kia yêu thích.
Đã chịu được đến đây, không thể vì một phút không nhịn được mà tốn công vô ích.
Thụy thú Ngưu Sư bên cạnh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, không ngừng di chuyển xung quanh, tuy nhiên đều bị chủ nhân ngăn cản.
"Xem ra đã đến giới hạn". Thiên Nam quốc chủ nhìn qua bên cạnh người bạn đồng hành của mình, nét mặt tươi cười, đưa tay vuốt đầu nó.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, vài ngọn đuốc le lói xung quanh lung lay như sắp bị thổi tắt.
"Huýttttttttttt...................Huýtttttttttt".
Hai tiếng huýt dài vang vọng khắp núi rừng, xé tan màn đêm yên tĩnh.
"Cộc....cộc.....cộc...cộc......cộc". Kèm theo đó là tiếng bước chân phi nhanh về phía vị trí rừng cây ăn quả này.
Từ trong màn sương trắng u tối, một con kỳ thú dần dần hiện ra.
Hình dáng của nó trông giống như hươu, nhưng đôi sừng cắt tỉa tinh gọn giống như thần thú Thừa Hoàng trong truyền thuyết,
Mắt của nó trong xanh như ngọc biển, hoa văn trên lưng như những ngôi sao màu tím, bộ lông trắng mang dáng vẻ kiêu hùng từ từ tiếp cận Thiên Nam quốc chủ.
Thiên Nam quốc chủ trong lòng vui mừng, nhưng vẫn cố gắng ngồi yên, bình thĩnh chờ đợi.
Tử Văn Ngân Tinh Lộc mở đôi mắt ngọc to lớn đang tò mò nhìn về phía người trước mắt.
"Cuối cùng cũng chờ được ngươi". Nói xong, Thiên Nam quốc chủ cười cười, đưa tay sờ đầu con kỳ thú to lớn trước mặt, hỏi. "Có muốn cùng ta trở về Thiên Nam không?".
Giống như nghe hiểu được nhân ngôn, con hươu to lớn lập tức gật đầu.
"Tốt, chúng ta trở về". Lần này Thiên Nam quốc chủ không còn che giấu ý cười, lập tức cười to.
Cứ thế một người hai thú, nối đuôi nhau ra khỏi Nguyên Sơ sơn mạch.
..........
"Đại nhân đã gần một tuần trồi qua, quốc chủ của chúng ta....."
Người thủ lĩnh trung niên không dám nói tiêp.
Trong lòng cảm giác nặng nề, vì sao lúc đó không tiếp tục ra sức ngăn cản quốc chủ.
"Cộc....cộc.......cộc.......cộc".
Tiếng bước chân từ từ tiến gần về phía những người ở đây.
Từ trong tiếng động phát ra có thể nghe được, không chỉ có một sinh vật đang tiến đến
Hoàng Chung tươi cười vui vẻ, xem ra cảm giác của mình hoàn toàn không sai.
Vị Thiên Nam quốc chủ này, người mang điềm lành.