Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Nguyễn Thanh Phong bị đánh, thắc mắc

Chương 32: Nguyễn Thanh Phong bị đánh, thắc mắc


Năm người Đặng Phi Long từ trong nhập định vận chuyển Huyền Dẫn Pháp đã nghe được tiếng xe kéo từ xa.

Bọn hắn rất tò mò, làm sao một chiếc xe kéo lại có thể tìm đến được nơi này?

"Hmmm.....hmmmm.......hmmmmmm"

Tiếng gầm nhẹ của năm con Bạch Lân Song Giác Mã ngân lên.

Tâm ý tương thông, năm người biết thụy thú của mình là đang vui vẻ, về phần lý do vui vẻ là gì thì bọn họ không biết được.

"Chào mừng đến với thôn Vạn An"

Tiếng nói quen thuộc ngoài cổng thôn khiến năm người hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hôm trước, lúc sư phụ đi đã nói khi về sẽ đem theo điều giúp bọn hắn bớt buồn tẻ, bây giờ xem ra là sư phụ dẫn người đến thăm nơi này.

Đặng Phi Long năm người rời khỏi phòng.

"Huýt......Huýtttttttttt". Hai tiếng hươu kêu huýt dài khắp thôn.

Một chiếc xe kéo đang từ từ tiến vào khe núi, liễn xa có vẻ hơi to nên không thể di chuyển một cách nhanh chóng được.

Dẫn đầu xe là một con kỳ thú sừng hươu trông như Thừa Hoàng, đang được thú giáp che kín cơ thể, đôi mắt to như ngọc biển của nó đang thể hiện sự vui vẻ.

Trong này, Bạch Lân Song Giác Mã đang dẫm mạnh hai chân trước, trải qua linh khí rèn thể lần trước đã bắt đầu sinh ra những biến hóa khác nhau, sức lực đã manh đến mức dẫm chấn một phạm vi nhỏ.

Đỗ Nguyệt nhìn thấy cảnh này, một mặt bất đắc dĩ đi đến ra hiệu bọn chúng bình tĩnh.

..........

Trong liễn xa, tất cả cao thủ giờ phút này đều muốn vào thôn Vạn An để mở mang tầm mắt. Sương mù quá dày, bọn hắn hoàn toàn không thể thấy từ xa được.

Nguyễn Ngọc Chúc hai tay bẻ khớp, trong lòng vui sướng vì sắp được gặp lại cháu trai yêu quý của mình, dù sao hắn có rất nhiều "tâm sự" muốn tìm Nguyễn Thanh Phong để "giải bày".

"Đến nơi, các ngươi chọn vài căn nhà, nghỉ ngơi vài ngày, đồ đạc ta đã để sẵn bên trong.

Vài ngày tới không cần phải tu luyện, chỉ cần nắm vững pháp môn, tâm pháp là được, thời cơ tu luyện sắp đến"

Đoàn Trí chỉ tay vào mấy ngôi nhà gỗ xung quanh, đồng thời dặn dò nhóm người, nói xong quay người vào phòng.

Những người khác bắt đầu đi xung quanh, tò mò muốn xem nơi đại năng sống trong như thế nào.

Không thể không nói, thôn Vạn An sơn thủy giao dung, nhà cửa được xây dựng một cách độc đáo, đem lại cảm giác hài hòa.

Suối chảy nhẹ nhàng, đồi núi xếp chồng lên nhau, có đồng lúa, hoa cỏ xung quanh, có đống lửa chung ở chính giữa bên ngoài.

Ở đây không có màn sương dày đặc như bên ngoài, nơi ở của đại năng có phần giản dị nhưng lại trông giống tiên cảnh.

"Gia gia, gia gia"

"Ngọc Chúc gia gia"

Nguyễn Thanh Phong trên mặt vui vẻ dẫn theo đồng bạn chạy như bay về hướng Nguyễn Ngọc Chúc.

Nguyễn Ngọc Chúc tươi cười đi đến trước mặt cháu mình cùng những đứa trẻ khác của Ngũ gia, đánh giá năm người một lượt từ trên xuống dưới.

Gần một năm không gặp, bọn hắn đã trưởng thành không ít, chí ít về mặt thể chất, Nguyễn Ngọc Chúc cảm thấy không thể nào chê được.

Nam cơ bắp hiển hiện, nữ tay chân săn chắc,

"Hoàng Minh, chân của ngươi đã quen chưa?"

Ngũ gia tộc đã biết được thông tin chân của Hoàng Minh có thể đi lại, đây chính là lời xác nhận của tiên sinh với Hoàng Chung trong bữa tiệc.

"Bẩm Ngọc Chúc gia gia, chân của ta đã hoàn toàn bình phục, bây giờ ta đã có thể sử dụng chân như bình thường, thậm chí là sử dụng võ đạo"

Hoàng Minh đá đá chân, không quên tụ khí liên tục múa may, trong giọng nói mang theo sự vui sướng.

Nguyễn Ngọc Chúc cẩn thận dùng khí cảm ứng năm người.

Gương mặt bọn hắn có phần bình tĩnh, khí chất cũng đã thay đổi trầm ổn hơn, bớt đi một phần nhanh nhảu thường xuất hiện ở trẻ con.

Tướng tùy tâm sinh xem ra bọn họ luyện tập Huyền Dẫn Pháp cũng đã có thành quả, sắp nhập môn.

"Ha ha ha, không tệ, không tệ.

Nhìn dáng vẻ này, ta đoán các ngươi không lười biếng tu hành, bớt đi ham chơi phá phách như lúc còn ở Đại Hồ thành"

Nguyễn Ngọc Chúc tâm tình vui vẻ, cười dài lên tiếng, hài lòng khen ngợi.

"Xem ra năm người các ngươi thật sự rất chăm chỉ, cố gắng.

Ta nghe phong phanh đâu đó năm người các ngươi rất muốn thổi bay lão già này?"

Như nhớ tới điều gì, Nguyễn Ngọc Chúc ánh mắt thay đổi đến mức ý cười càng đậm hơn, nhìn về Nguyễn Thanh Phong.

"Sư phụ vậy mà đem bán chúng ta?"

Nguyễn Thanh Phong lập tức rụt cổ, cười trừ. Trong lòng dâng lên cảm giác bất tường. Nhưng rất nhanh liền trở nên vui vẻ.

Đúng vậy à, gia gia bây giờ đã đến đây, chỉ cần thuyết phục ngài làm diễn viên giúp mình, cho mình một chưởng thổi bay. Vậy ta chẳng phải trở thành đại đệ tử?

"Ha ha ha, ta thật thông minh" Càng suy nghĩ, Nguyễn Thanh Phong càng thấy mình thật sự quá thông minh, không uổng công tu hành Huyền Dẫn Pháp của sư phụ.

Nghĩ liền làm, Nguyễn Thanh Phong liền kéo tay Nguyễn Ngọc Chúc ra một gốc thì thầm to nhỏ.

"Gia gia, ta nói ngài......."

Ba....Bôp...Bộp!

Tiếng đấm đá vang lên, tất cả mọi người giật mình, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh v·a c·hạm.

Đặng Phi Long cùng Phan Ngọc Lâm, Đỗ Nguyệt, Hoàng Minh không do dự, nhanh chân bỏ trốn về hướng hồ linh khí.

Đoàn Trí vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, không quan tâm, tiếp tục đọc sách trong thư phòng.

"Các vị, làm phiền nhã hứng của các vị.

Tên nhóc con này tập luyện quá nhiều thân thể kinh mạch bế tắt, lão phu phải giúp đỡ hắn vận khí điều hòa"

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Nguyễn Ngọc Chúc lên tiếng giải thích, nhưng tay chân vẫn không ngừng đ·ánh đ·ập Nguyễn Thanh Phong.

Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao cố nén nụ cười, quay người đi chỗ khác làm ra thái độ: ta, cái gì cũng không biết!

Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy tiên sinh ngay cả đồ đệ của mình b·ị đ·ánh cũng không ngăn cản liền tiếp tục tham quan.

"Sư...."

Bộp!

"Sưưưưưưưư........"

Bộp, bộp!

"Cứuuuuuuuuu"

Bộp...bộp!

"Đừng..."

Bôp...bôp...bôp.

"Thanh Phong, ta đã kể cho ngươi bao nhiêu lần, vì sao mắt gấu trúc màu đen.

Giờ ngươi đã nhớ rõ vì sao mắt gấu trúc có màu đen chưa?"

Nguyễn Ngọc Chúc một mặt yêu thương răn dạy cháu trai đang nằm bẹp dí dưới đất.

Trong lòng âm thầm giật mình về tố chất thân thể của đứa cháu này.

Hắn tất nhiên không muốn thật sự tổn thương Nguyễn Thanh Phong nên đã tăng sức từ từ, không ngờ phải dùng lực lượng của siêu nhất lưu cao thủ mới có thể khiến tên bất hiếu này bầm da.

Nguyễn Thanh Phong lăn lộn dưới đất muốn che mặt khỏi b·ị đ·ánh, ban đầu hắn muốn cầu cứu sư phụ, nhưng sư phụ có vẻ đã bỏ rơi người đệ tử này.

Vậy là muốn ra hiệu cho gia gia đừng đánh mặt hắn, dù sao cơ thể đã được rèn luyện, gia gia đánh là không quá đâu, nhưng đánh nhiều chung quy là sẽ bầm tím cơ thể à.

Tuy nhiên kết quả vẫn không thoát kiếp thành heo.

Giờ này nghe được Nguyễn Ngọc Chúc nói cái gì gấu trúc mắt đen, Nguyễn Thanh Phong một mặt mộng bức, hoàn toàn không hiểu, hắn chưa từng hỏi cái gì về gấu trúc à?

..........

"Ha ha, Thanh Phong, ngươi lại lười biếng tu luyện, mặt của ngươi lại mũm mĩm như lúc trước...ha ha"

"Phụt....cái gì mà như lúc trước, mặt hắn đã nhanh thành con heo.....ha ha ha"

"Các ngươi nhìn thấy con heo nào có mắt bảy màu sao? ha....hah"

Phan Ngọc Lâm, Hoàng Minh, Đặng Phi Long trở về liền nhìn thấy một thân hình quen thuộc đang năn nỉ một vị khách để xin mượn mặt nạ.

Ngay lập tức, ngươi một câu, ta một câu trêu chọc đồng bạn của mình, nhìn bộ dạng thê thảm của người quen, bọn hắn không nhịn được cười.

Chỉ một mình Đỗ Nguyệt gương mặt lo lắng, nàng hoàn toàn không cười nổi:

"Các ngươi nghĩ xem, một lát nữa, làm sao lắng lại cơn giận của Ngọc Chúc gia gia sao?

Ta không muốn biến thành heo như Thanh Phong, heo so với hắn còn đáng yêu hơn".

Nguyễn Thanh Phong còn đang tưởng Đỗ Nguyệt là bạn tốt sẽ lo lắng cho mình, nhưng khi nghe lời nói của nàng, phòng tuyến của hắn sụp đổ.

"Ha ha ha, đúng vậy heo so với hắn còn đáng yêu hơn, ha ha". Ba người Phan Ngọc Lâm ôm bụng cười lớn.

"Các ngươi.....các ngươi...

Chính các ngươi mới là người khởi sướng chuyện thổi bay gia gia của ta, ta chỉ là đi theo xem náo nhiệt"

Nguyễn Thanh Phong đưa tay nhỏ chỉ chỉ vào mặt đồng bạn phản bội của mình, tức giận gầm gừ khiến gương mặt hắn trở nên hồng hơn.

"Phải, là lỗi của chúng ta, lỗi của chúng ta, ngươi đừng tức giận.

Lại tức giận ngươi thật sự giống heo hơn".

Đỗ Nguyệt một nét mặt chân thành khuyên nhủ, trong giọng nói mang theo áy náy.

"Ngươi....ngươi.....Ta liều mạng với các ngươi"

"Ha ha ha....Đỗ Nguyệt nói rất đúng, lại tiếp tục tức giận ngươi thật sự sẽ thành heo....phụtt..."

"..."

Tiếng rượt đuổi xen lẫn cười đùa vui vẻ náo động khắp thôn Vạn An.

Đoàn Trí ngồi ở thư phòng nhìn về phía mấy đồ đệ của mình, xem bọn hắn cãi nhau thật sự có mấy phần hài hước.

"Thật đúng là giống con heo"

Lại nhìn về phía Nguyễn Thanh Phong, hắn âm thầm gật đầu, nói nhỏ.

Một hồi ngươi truy, ta chạy, cả nhóm dừng lại, Nguyễn Thanh Phong giống như nhớ đến điều gì, lập tức tâm tình vui vẻ, nhanh chóng chạy đến chỗ của Quỷ Diện Nhân, người sau thấy thế cũng tò mò nhìn hắn.

"Vị tiền bối này, ngươi vì cái gì mà lúc nào cũng phải đeo mặt nạ như vậy?"

Nguyễn Thanh Phong tươi cười, trong lòng tự cho rằng mình đã biết được đáp án.

"Chẳng lẽ tiền bối cũng giống như ta, bị gia gia trên đường đánh thành đầu heo?

Không....không phải đầu heo là mập mặt, đúng vậy tiền bối có bị gia gia ta đánh cho mập mặt đúng không?"

Tất cả những người khác đều bắt đầu chú ý đến tình huống bên này.

Bọn họ cũng rất tò mò gương mặt của Quỷ Diện Nhân, mấy tháng này ở chung, chưa từng có người thấy được gương mặt của vị hiệp khách này.

Mọi người chỉ mới nghe tin đồn về hắn trên giang hồ, hoàn toàn không biết bất cứ thông tin nào.

Nghe nói Quỷ Diện Nhân dùng võ học bắt nguồn từ võ quán của Châu Thần Chi, tuy nhiên khi được hỏi thì người sau lại hoàn toàn không hề hay biết

Chỉ có duy nhất một mình Nguyễn Ngọc Chúc là biết gì đó đằng sau lớp mặt nạ dữ tợn kia, lúc đến xưởng dệt Vạn An, người này chính là đem theo thư do Nguyễn Ngọc Chúc đề bút.

Nhưng viện trưởng tương lại từ chối trả lời câu hỏi này, ngay cả hai vị võ đạo truyền kỳ cũng phải về tay không.

Đoàn Trí ngồi bên trong thư phòng gương mặt cũng trở nên kỳ lạ, người này vì sao không thích lộ mặt đây?

Hắn có Hack, tự nhiên có thể thấy được gương mặt bên dưới lớp mặt nạ đó, nhưng vẫn rất thắc mắc nguyên nhân.

Quỷ Diện Nhân đưa đôi mắt nhìn tiểu tử trước mặt mình, trong mắt thoáng qua vẻ kỳ lạ, không muốn trả lời làm tổn thương

Chương 32: Nguyễn Thanh Phong bị đánh, thắc mắc