Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Nắm vững pháp môn, đến thôn Vạn An

Chương 31: Nắm vững pháp môn, đến thôn Vạn An


Xưởng dệt Vạn An.

Kể từ lúc được Nguyễn Ngọc Chúc mua lại đã không còn hoạt động kinh doanh nữa, quanh năm suốt tháng không còn ai ra vào.

Mấy tháng trước, Ngũ đại gia tộc đã mua luôn toàn bộ con hẻm Khúc Tĩnh biến nó trở thành đúng với tên gọi, một màu yên tĩnh.

Các đại cao thủ trên giang hồ được nhiều người công nhận, giờ phút này đã toàn bộ tụ tập ở xưởng dệt Vạn An.

Đoàn Trí quảng thời gian trước, đã sớm đến đây đặt rất nhiều võ đạo pháp môn chuẩn bị cho võ viện giúp những đạo sư đầu tiên được sớm tiếp cận, tìm hiểu.

Không chỉ có võ đạo pháp môn, ngay cả "Vấn Thể Kinh" phiên bản ban đầu cũng được treo ngay trước sảnh ra vào.

Theo Đoàn Trí, những đạo sư này cần được rèn luyện học phần nhập môn này sao cho thật bài bản, phải nắm rõ toàn bộ "Vấn Thể Kinh" phiên bản một mới có thể giảng giải Mạch Đồ cho võ sinh.

Ba người phụ trách tuyển chọn đạo sư là Nguyễn Ngọc Chúc, Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao lúc này đang tiếp tục tham ngộ những pháp môn của Huyền Môn Chi Đạo.

Ban đầu, cả ba được tiên sinh nhắn nhủ chọn đến đây mười lăm người, nhưng giang hồ hiệp khách nổi danh cũng chỉ có mấy người như vậy.

Bọn hắn đã phải điều động rất nhiều nhân lực, cố gắng thu thập tình báo, kết quả sau khi bổ khuyết chỉ tuyển được mười một người đi ra.

Trần Phong Ngữ đã sớm vẫn lạc, Thiên Nam Bát Hiền Vương có thể trở thành danh sách bổ xung thì lên làm Quốc Chủ.

Không biết vì lý do gì, Thiên Nam Hoàng Thất từ trước đến nay nổi tiếng dùng võ lập quốc lại không có người nào đứng ra tiếp nhận trở thành đạo sư.

Hơn nữa từ đầu đến cuối bọn hắn đều không hề lộ mặt, điều này khiến đám người Nguyễn Ngọc Chúc nhìn ra rất nhiều vấn đề.

Phan lão tộc trưởng của Phan gia vì cảm thấy mình đang vận dụng sự quen biết để có một xuất trở thành đạo sư nên cũng dứt khoát từ chối.

Mặc dù nếu hắn đảm nhân, thiên hạ cũng chẳng có gì dị nghị, dù sao ai cũng biết Phan Thị học đường giảng dạy võ đạo miễn phí, mọi người bình đẳng.

Điều làm Nguyễn Ngọc Chúc bất ngờ đó là Ma Nhân Môn nổi tiếng yêu tà, tàn ác trên giang hồ lại là môn phái có phần giống Huyết Kiếm Sơn Trang ngày xưa.

Ma Nhân Môn thu nhận toàn bộ đều là trẻ em bị bỏ rơi, thường xuyên đi c·ướp c·ủa người giàu, chia cho người nghèo.

Môn nhân của Môn phái này rất ít lại không có địa chỉ cố định, muốn tìm được hai vị môn chủ của bọn hắn, tốn thật sự không ít sức lực.

"Cộc...cộc...cộc...."

Tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống.

Một gương người mang mặt nạ có phần dữ tợn xuất hiện nhưng không ai để ý đến sự hiện diện của người này, Quỷ Diên Nhân.

Trong suốt thời gian này, các cao thủ được mời chào để trở thành đạo sư đã nắm rõ toàn bộ pháp môn "Vấn Thể Kinh" phiên bản đời đầu.

Tất cả mọi người đều cảm khái, biết ơn vì được trao cơ hội tốt như vây, được tiếp xúc với võ đạo chân chính.

"Các vị, ta có điều muốn nói"

Mọi người tập trung ánh mắt về hướng Nguyễn Ngọc Chúc.

"Vấn Thể Kinh của các vị chính là pháp môn cực kỳ quan trọng đặt nền móng cho võ đạo tu luyện sau này.

Hơn nữa pháp môn này thần diệu, ta tin tưởng mọi người đều đã thấy"

Những người khác gật đầu, tán đồng với ý kiến này.

Vấn Thể Kinh thật sự là quá tuyệt diệu, chỉ cần đọc hiểu, hoàn toàn có thể tìm ra những chiêu thức, cách vận hành của cơ thể, từ đó chọn ra công pháp thích hợp với bản thân.

"Các vị sau này sẽ là những đạo sư đầu tiên của võ viện. Chính vì vậy tiên sinh mới đưa nó đặt ở đây giúp mọi người.

Ai trong chúng ta đều biết, sau này chỉ giảng dạy Mạch Đồ, phiên bản cấp thấp hơn.

Tiên sinh từng nói ta, làm việc gì cũng nên cẩn thận. Ta mong chư vị sẽ không tự ý truyền pháp này cho kẻ khác.

Đây chính là chí pháp trấn viện của chúng ta, bởi vì "Vấn Thể Kinh" này liên quan đến một cơ duyên cực kỳ to lớn.

Không phải hạch tâm võ sinh, được mọi người công nhận về nhân cách, về năng lực, tuyệt đối không thể truyền"

Nguyễn Ngọc Chúc ý vị thâm sâu nói, hắn từng nghe tiên sinh muốn tuyển "công nhân".

Công nhân trong lời tiên sinh là gì bản thân mình không thể ước đoán, nhưng tuyệt đối có liên quan đến Huyền Môn Chi Đạo.

Lúc trước trong yến tiệc, ba người Nguyễn Ngọc Chúc đã vô tình nghe tiên sinh nhắc đến vừa thu được thêm ba tên "Công nhân" bọn hắn đều tinh ý nhận ra đang ám chỉ mình.

Nguyễn Ngọc Chúc cho rằng sở dĩ hai vị kia bị phế chính là không có nền tảng "Vấn Thể Kinh" tu luyện sai đường mới cần phải hủy bỏ tu vi.

Đoàn Trí nếu là biết được suy nghĩ của Nguyễn Ngọc Chúc, chắc chắn sẽ nói lão công nhân này trí tưởng tượng quá hay.

Bản thân Đoàn Trí chỉ muốn để lứa đạo sư đầu tiên có tài đức vẹn toàn, còn chuyện tuyển nhân công?

Công pháp của hắn sáng tạo có dung tính cực kỳ mạnh mẽ, cho dù sau này muốn học Huyền Môn Chi Đạo cũng không cần phải phế tu vi như Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao.

Hai người phải phế đi tu luyện lại là bởi vì tu luyện công pháp quá tàn khuyết quá rác rưởi, dung tính quá thấp, không thể tăng thêm được, chính vì vậy mới phải đập đi xây lại.

Hơn nữa bây giờ Đoàn Trí hoàn toàn chưa có ý định tuyển thêm "nhân công". Dù sao thực lực vẫn còn yếu, chưa thể phát huy sức mạnh của Khung Cửi Vận Mệnh.

Những người khác nghe được "cơ duyên to lớn" xong, trong mắt đầy niềm ao ước.

Qua nhiều ngày hiểu rõ, bọn họ biết được tất cả võ đạo bao gồm Vấn Thể Kinh huyền diệu này điều đến từ vị "Tiên Sinh" bí ẩn kia.

Có thể coi là cơ duyên to lớn, chắc chắn không thể thoát khỏi chuyện này, nếu được nhận vào môn hạ của vị đó....

"Chúng ta hiểu rồi, viện trưởng"

Mọi người đồng thanh đáp, bọn hắn biết cao tầng đã phân định xong.

Nguyễn Ngọc Chúc đảm nhận vị trí viện trưởng, hai vị võ đạo truyền kỳ Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm đảm nhận vị trí phó viện trưởng.

"Đúng rồi, viện trưởng, ngài nói vị tiên sinh kia sẽ đến, không biết cụ thể là khi nào?"

Cốc chủ của Tàn Lão Cốc lên tiếng hỏi.

Những người còn lại gương mặt hiện lên sự mong chờ, nhìn về hướng Nguyễn Ngọc Chúc.

"Điều này, ta cũng không rõ. Tiên sinh chỉ nói không đến một năm, ngài sẽ đến giúp chúng ta tu luyện.

Bây giờ thời hạn một năm cũng chỉ còn vài tháng, ta nghĩ sẽ sớm thôi."

Nguyễn Ngọc Chúc lắc đầu, có phần không chắc chắn, đáp.

Hắn chỉ biết tiên sinh bảo phải chờ gió Đông, về phần gió Đông là gì, không ai đoán được.

"Vậy chúng ta tiếp...."

"Đã để các vị phải đợi lâu" Một tiếng nói chen ngang vào cuộc trò chuyện.

Đoàn Trí vừa bước vào sảnh không lâu, liền nghe được vài chữ "cơ duyên to lớn" hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Nguyễn Ngọc Chúc ám chỉ đến sự trợ giúp của mình.

"Bái kiến tiên sinh"

Nguyễn Ngọc Chúc, Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao đồng thanh, dẫn đầu hành lễ.

"Ra mắt tiên sinh"

Những người khác thấy được Đoàn Trí, một nét mặt kinh dị hiện lên, học theo ba người Nguyễn Ngọc Chúc cúi đầu, chắp tay.

Người trước mắt này, thật sự quá trẻ tuổi. Phải tu luyện đến cấp độ nào mới có thể trường sinh trăm năm, thời gian không lưu lại vết xước như vậy?

"Các vị đạo sư tương lai không cần đa lễ.

Ta hôm nay đến đây chính là muốn thực hiện lời hứa giúp đỡ mọi người tu luyện.

Có gì chúng ta có thể vừa đi vừa nói, giờ thì phải khởi hành, để không lãng phí thời gian."

Đoàn Trí khoa tay, bắt đầu thúc giục mọi người.

"Tiên sinh....tiên sinh.

Ngài xem, ta có thể dẫn kỳ thú của ta đi theo không?"

Quỷ Diện Nhân giọng nói mang theo sự khó xử.

"Không vấn đề gì, có kỳ thú càng tiết kiệm thời gian đi đường.

Thậm chí nếu con kỳ thú kia của ngươi có điều đặc biệt, ta cũng không ngại giúp nó"

Vừa rồi lúc vào đây Đoàn Trí đã nhìn thấy được nhiều con kỳ thú đang được chăm sóc cẩn thận trong sân.

Trong số đó có vài con là thụy thú, thậm chí có một con còn có cùng đẳng cấp với năm con ngựa của đồ đệ mình, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây.

Đã giúp chủ nhân thì cũng có thể tiện tay dẫn theo giúp đỡ mấy con kỳ thú này.

Có lẽ, cũng nên cho kỳ thú tu luyện, một ý nghĩ lấp lóe trong đầu Đoàn Trí

Những người khác nghe được câu trả lời lập tức đại hỷ.

Bọn hắn có thụy thú, có kỳ thú linh tính cực cao, thông hiểu nhân ngôn, đã từng xông pha cùng nhau, tình cảm không thua gì thân nhân.

Nay bản thân mình sắp bước vào con đường võ đạo, bọn hắn cũng hy vọng người bạn thân thiết của mình có thể tiếp tục ở bên cạnh.

"Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh". Mọi người rối rít cảm ơn.

"Được rồi, dẫn theo kỳ thú, đi theo ta vào Nguyên Sơ sơn mạch"

Đại Ngu thành gần Nguyên Sơ sơn mạch là điều ai cũng biết.

Ngay từ đầu nhiều người đã được Nguyễn Ngọc Chúc cho biết về nơi ở của vị tiên sinh trước mặt.

Mặc dù tất cả đã có chuẩn bị trước nhưng khi được chính chủ xác nhận, đều không khỏi kh·iếp sợ.

Vị tiên sinh trẻ tuổi này chỉ hơn chừng hai mươi tuổi, một thân một mình không có gì lạ đúng y như lời được nghe kể.

Nhưng, thâm bất khả trắc.

"Tiên sinh, ngài không lên xe sao?". Một người tò mò hỏi.

Số lượng kỳ thú ít hơn số người, dù sao ba người Châu Thần Chi cùng hai vị Nam Tuyết sơn Sơn Chủ đều không có kỳ thú cho mình.

Vì lẽ đó mà bọn họ phải sử dụng một liễn xa rất lớn đủ cho tất cả cùng đi.

Kỳ thú loại hươu của Quỷ Diện Nhân rất mạnh mẽ, nên tự nhiên sẽ trở thành đầu kéo chủ lực. Quỷ Diện Nhân cũng đảm nhận vai trò cầm dây cương điều khiển

"Không cần, ta sẽ dẫn đường, người cầm dây cương nhất định phải đi sát ta.

Không cần áp lực, cho dù các ngươi cố ý đi lạc, ta đều có thể tìm ra, giờ thì xuất phát".

Đoàn Trí dẫn đầu bước vào màn sương trắng.

Một người, một xe kéo cứ thế từ từ biến mất vào làn sương mờ mịt.

Dưới sự dẫn dắt của người chỉ đường, đoàn xe vượt qua rừng cây, núi đồi của Nguyên Sơ sơn mạch một cách dễ dàng mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Qua hơn nửa ngày, một chiếc xe được kéo bởi mười con kỳ thú xuất hiện trước cổng của Vạn An thôn.

"Đến nơi rồi.

Cẩn thận một chút, đường này rất hẹp, không cần phải đi quá nhanh"

"Chào mừng đến với thôn Vạn An!"

Tiếng nói quen thuộc ngân lên trong thung lũng khiến năm đứa trẻ từ trong cõi thiền giật mình, tỉnh lại.

Chương 31: Nắm vững pháp môn, đến thôn Vạn An