Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 34: Buông xuống chấp niệm, nhập đạo Huyền Môn
Từ lúc đến hồ linh khí, Huyết Vô Tâm đã vận chuyển Huyền Dẫn Pháp liên tục gần nửa ngày.
Chợt, những hình bóng quen thuộc quen thuộc dần dần xuất hiện trong cõi thiền của hắn.
Trong cõi thiền, tất cả những thành viên của Huyết Kiếm Sơn Trang ngày xưa lần lượt xuất hiện trước mặt Huyết Vô Tâm.
Cõi thiền vốn là thế giới không tâm trí, không suy nghĩ, không hồi tưởng, không sắc, không mê.
Nhưng bây giờ trong cõi thiền, thế giới tinh thần của bản thân lại xuất hiện thực thể, màu sắc, âm thanh, hồi ức.
Một linh cảm từ sâu trong linh hồn, tâm trí của Huyết Vô Tâm dần được định hình.
Hơn trăm năm trước, sau sự kiện huyết tẩy giang hồ, hơn bốn mươi bang phái tại Lãng sơn nguyên đã trở thành lịch sử.
Sau khi thất bại dưới tay Lý Tiêu Dao, Huyết Vô Tâm mang theo niềm ân hận, tự tay phế bỏ tu vi, từ đó đến nay bản thân luôn sống trong dằn vặt.
Rất nhiều câu giá như đã luôn luẩn quẩn trong đầu của hắn: "Giá như ta không tu luyện tinh thần lực bừa bãi, giá như ta không truyền thụ cho các huynh đệ, giá như....."
Sau khi nhận ra Huyền Dẫn Pháp lấy tâm trí, tinh thần làm gốc.
Huyết Vô Tâm biết, nếu tâm kết không giải cuối cùng không thể bước vào Huyền Môn, tuổi đã cao không thể tu luyện võ đạo từ đầu.
Như vậy, việc hắn phế tu vi căn bản là vô dụng, không thể nhập môn, chính bản thân chỉ còn vài ba năm nữa để sống, có lẽ đây là nợ máu trên giang hồ mà mình phải trả.
Mang tâm thế của người sắp rời xa thế gian, Huyết Vô Tâm tìm đến người tiểu nhị trong quán của Lý Tiêu Dao cũng là hậu nhân của cặp lão phu phụ đã từng giúp đỡ mình để cảm ơn lần cuối.
Nhưng cũng có lẽ, duyên số diệu kỳ đã lần nữa níu hắn lại với sinh mệnh mỏng manh này.
Thái gia gia của người tiểu nhị đó chính là một trong những đứa bé mồ côi mà Huyết Vô Tâm từng thu nhận.
Hắn nhớ, khi mình thu nhận, đứa bé đó chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi tên là Trần Khương, mẹ đã mất trong cuộc thanh toán giang hồ, còn cha thì không rõ tung tích.
Nghe được lời tiểu nhị, dựa theo độ tuổi, Huyết Vô Tâm cũng nhận ra ra được, đây chính là một trong hai đứa trẻ đang nằm trong tã lúc mọi người chạy trốn.
Trong trận nội chiến quyết định của Huyết Kiếm Sơn Trang, Trần Khương đã trở thành siêu nhất lưu cao thủ tuy nhiên tâm trí đã không còn minh mẫn, cuối cùng bị Huyết Vô Tâm phế bỏ tu vi.
Thật kỳ lạ khi tiểu nhị kể rằng từ nhỏ đến lớn hắn đã lớn lên cùng những câu chuyện về tôn chỉ thưởng thiện phạt ác của Huyết Kiếm Sơn Trang.
Hơn nữa, thái gia gia cùng đồng bạn của hắn từ trước đến nay luôn cảm thấy rất biết ơn Trang chủ của mình.
Cũng nhờ câu nói này mà Huyết Vô Tâm đã có thể có một chút tĩnh tâm để tu luyện Huyền Dẫn Pháp.
Nhiều ngày trước hắn đã kể cho tiên sinh và mọi người về câu chuyện của mình.
Huyết Vô Tâm không mong cầu giải thoát hay một sự an ủi nhưng bản thân thật sự mong muốn một cái nhìn thấu suốt từ một người mà hắn cho là từng trải.
Những người khác cũng muốn nghe câu trả lời của vị tiên sinh này, rất muốn nhìn xem cái nhìn về sự đời của đại năng sẽ như thế nào.
Tất cả vẫn nhớ rõ...
Tiên sinh nhìn về phía bọn hắn, ánh nắng chiều hắt lên trên gương mặt tuấn mỹ kia khiến không ai còn nhìn rõ mặt của người đó.
Lời nói hôm đó vẫn in sâu vào trong ký ức của mỗi người.
..........
Đoàn Trí nghe được Huyết Vô Tâm hỏi về quyết định thu nhận những đứa trẻ có hoàn cảnh như hắn cùng Lý Tiêu Dao.
"Ta sẽ không nói ta đủ tài giỏi hay kiến thức sâu rộng để có thể đưa ra ý kiến trong trường hợp này.
Nhưng nếu các ngươi thật sự muốn nghe, ta sẽ đem quan điểm cá nhân theo cách nhìn nhận vấn đề của ta cho mọi người tham khảo.
Đây cũng là cách ta từng được dạy dỗ"
Tất nhiên được nuôi lớn từ nhỏ trong thiền viện, Đoàn Trí tự nhiên không cho rằng mình có thể phán xét đúng sai, chỉ trích, chê bai người khác.
"Ngươi ép bọn hắn gia nhập vào Huyết Kiếm Sơn Trang sao? Nếu là không thì đây là lựa chọn của bọn hắn. Ngươi cùng bọn hắn có duyên tri ngộ.
Ngươi ép bọn hắn tu luyện tinh thần lực hay cố ý dấu diếm về vấn đề khi tu luyện? Nếu là không thì đây cũng là lựa chọn của bọn hắn. Ngươi cần tôn trọng ý kiến bọn hắn.
Nếu ngươi đã cho bọn hắn được phép chọn, thì đường cũng phải do chính bọn hắn đi."
Nói đến đây, hình ảnh bản thân những ngày còn thơ bé xuất hiện trong đầu Đoàn Trí.
"Ngươi nghĩ nếu không thu nhận những đứa trẻ đó, tương lai bọn chúng có thể sẽ tốt hơn?
Vậy ngươi thử tính xem, với tình hình giang hồ chiến loạn lúc đó, đám trẻ kia có thể gặp được người như cặp vợ chồng chăn ngựa bao nhiêu lần?
Nếu lũ trẻ có xuất thân bất hạnh ai cũng có thể giống như ngươi cùng Lý Tiêu Dao thì vì sao trên giang hồ không tiếp tục xuất hiện thêm mấy cái võ đạo truyền kỳ?
Vạn vật có một phần duyên trong định số, không nên chỉ chú ý đến phần nổi mà quên đi mất phần chìm, cuộc sống không vận hành theo cách như vậy"
Nói xong, Đoàn Trí lại nhớ về câu chuyện dấu vết lỗ đ·ạ·n trên máy bay của Abraham.
"Ngươi cùng Lý Tiêu Dao có thể trở thành võ đạo truyền kỳ, có thể đứng ở đây kể tiếp câu chuyện của mình.
Nhưng chung quy lại, cũng chỉ có duy nhất hai người các ngươi. Vậy những người còn lại thì sao?
Câu trả lời rất đơn giản, bọn hắn đã không còn sống để kể câu chuyện của bản thân."
Dù sao theo những gì Huyết Vô Tâm kể, hắn chỉ muốn ngăn chặn giang hồ chiến loạn, hơn nữa người trong Huyết Kiếm Sơn Trang toàn bộ đều là côi nhi.
Những người được thu nhận còn được dạy dỗ võ công tuyệt học, trở thành cao thủ giang hồ, lưu danh trong ghi chép.
Nếu đây là điều bọn hắn chọn thì cuối cùng bọn hắn cũng phải tự chịu trách nhiệm.
"Nhớ đến những ngày còn ở trong thiền viện, ta cùng mọi người được nuôi dạy tử tế được các sư phụ cho phép chọn con đường mà bản thân mong muốn.
Có người chọn tiếp tục ở lại, có người chọn rời đi nhập tục, dù là thành công hay thất bại, chúng ta chưa từng oán trách nơi đã nuôi dưỡng mình.
Các sư phụ lúc đó cũng không biết được chúng ta sẽ trở thành người tốt hay người xấu, nhưng chưa từng ghét bỏ, hối hận vì đã dạy dỗ chúng ta"
Huyết Vô Tâm nghe được đến đây, trong lòng cuối cùng cũng bình tâm trở lại.
Đúng vậy à, ngay từ đầu hắn chỉ vô tình thu nhận những đứa trẻ cơ nhỡ kia, hoàn toàn không phải vì mục đích đồ sát giang hồ.
Võ công là do bọn họ muốn học, hắn cũng không lấy tiền, cũng không thúc ép.
Có thể Huyết Vô Tâm không phải là một đạo sư tốt, nhưng hắn thật sự đã dốc túi truyền thụ.
Có lẽ dằn vặt duy nhất mà hắn cảm nhận là bản thân đã nhập ma không thể quản được chuyện của Huyết Kiếm Sơn Trang, sau cùng để môn nhân tàn sát lẫn nhau, lúc phát hiện đã không còn kịp rồi.
"Ngày hôm qua như sương khói, quá khứ như bụi trần đã thổi về phía sau, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Tha thứ cho bản thân hay không là một sự lựa chọn, nếu ngươi chọn tha thứ, hãy sống khác với ngày hôm qua, còn nếu không ngươi sẽ tiếp tục chìm sâu vào dằn vặt"
Câu nói cuối cùng của vị tiên sinh này, đã khiến tất cả mọi người có mặt lúc đó như có điều suy ngẫm.
..........
Trong cõi thiền của Huyết Vô Tâm lúc này liên tục xuất hiện những gương mặt các thành viên Huyết Kiếm Sơn Trang ngày xưa.
Gương mặt bọn hắn dần hiện rõ dưới ánh sáng vàng dịu nhẹ như mặt trời buổi sớm, hào quang đang tỏa ra xung quanh những người mà ngày xưa Huyết Vô Tâm coi như huynh đệ của mình.
Giờ phút này, khi gương mặt từng người được xuất hiện rõ ràng, Huyết Vô Tâm thấy được những nụ cười vui vẻ đang nở trên môi bọn hắn.
Nụ cười vô tư như đã rất lâu về trước, trong cái ngày mà mọi người lần đầu gặp nhau.
Huyết Vô Tâm vẫn luôn nhớ đến tên, tuổi, tính cách từng người trong số đó, suốt hơn một trăm năm qua, chưa từng thôi tưởng niệm, chưa từng rơi vào quên lãng.
Võ đạo của bản thân cũng đã đi đến hồi kết, Huyết Vô Tâm không thể tiếp tục nghiên cứu võ đạo để quên đi quá khứ ngày xưa.
Nhưng khi trở về, cố nhân đều đã rời khỏi thế gian, chỉ còn lại một mình bản thân cùng một khoảng trống trong linh hồn.
Đây giống như một đoạn hồi tưởng, cũng giống như là một giấc mộng, nửa tỉnh nửa mê không thể ước đoán, khiến con người trở nên do dự.
Trong lúc Huyết Vô Tâm do dự tự hỏi, không biết đây là gì, không biết đây là thực hay là mơ thì những âm thanh quen thuộc ngân lên:
"Tiệc tan đêm tàn, cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ chúng ta!
Sư phụ, chúng ta..........Đi!"
Lời nói giống như những gì chính mình từng nói trong ngày phá hủy Hướng Thiên sơn chi đỉnh.
Mặc dù là đồng thanh cất tiếng, nhưng Huyết Vô Tâm giống như nghe được tiếng nói phân biệt của mỗi người truyền vào sâu trong tâm trí hắn.
Nhìn về phía những thân ảnh lúc này, những huynh đệ của hắn, những người xem hắn là sư phụ đang dần trở nên mơ hồ.
Cho đến lúc biến mất trong vầng hào quang vàng, dịu nhẹ đó, bon hắn vẫn đang mang theo trên môi nụ cười.
Khoảnh khắc đó, Huyết Vô Tâm cảm thấy được một sự yên tĩnh lạ thường, một sự bình yên mà bản thân đã đánh mất từ hơn trăm năm trước.
"Rắc....rắc....rắc.....rắc....."
Hàng loạt tiếng đứt gãy không biết bắt nguồn từ nơi vô định nào dang liên tục reo lên.
Huyết Vô Tâm cảm giác mình đang xuất hiện ở trong cõi thiền, hắn đã có thể cảm nhận được, cảm giác của bản thân, nhìn thấu nội tâm, ý nghĩ của mình lúc này.
Nhìn lên bầu trời cao kia, những vầng sáng của các huynh đệ trước đó vẫn chưa tiêu tan, hắn đưa tay phải lên giống như muốn với đến nơi đó.
"Cảm ơn...."
Lời cảm ơn chân thành nhất từ trước đến nay được phát ra từ nội tâm một kẻ mang tội.
Vầng sáng ở trên cao bị một bàn tay cách không đẩy đi, hòa tan vào bầu trời xanh trong nắng chiều dịu nhẹ với nhiều áng mây trôi lửng lờ.
Huyết Vô Tâm từng rất tò mò, nếu có thể ngưng tụ Huyền Môn, thì Huyền Môn là gì? Huyền Môn sẽ có hình dáng ra sao?
Hắn từng hỏi tiên sinh, xin được thấy cổng Huyền Môn để có thêm kinh nghiệm, nhưng bị tiên sinh từ chối.
Giờ phút này, nhìn lên trời xanh, mây trắng trôi lửng lờ, không gian thời gian giống như vô định, đang không ngừng biến ảo kia.
Huyết Vô Tâm cuối cùng cũng biết được, hình dáng của Huyền Môn thực sự là gì.