Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 40: Thiên Nam hoàng thất, giải đáp
Phía Nam Lãng sơn nguyên.
Nguyên Sơ sơn mạch.
Đoàn Trí theo chỉ dẫn của Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm, trở về trấn mà hai người từng sống, sau đó một đường đi thẳng về hướng Nam vào sâu bên trong.
Đến nay đã gần một tháng trôi qua.
Càng vào sâu, đại thụ trong rừng càng rậm rạp, nhiều cây cao lớn vượt quá tưởng tượng liên tục xuất hiện, thậm chí đã có những cây đã cao hơn 1 dặm.
Không bị ảnh hưởng từ thời không chênh lệch cũng là con dao hai lưỡi.
Lúc trước, theo lời kể của hai người Lý Tiêu Dao, bọn hắn chỉ cần đi vài ngày nhẹ nhàng liền gặp được trang viên kỳ quái kia.
Bây giờ Đoàn Trí đã đi gần một tháng, nhưng giống như mò kim đáy bể, giữa hoang sơn rừng thẳm, trang viên mà hai người bọn hắn thấy chỉ sợ là như hạt bụi.
Nghĩ đến đây Đoàn Trí có chút thở dài, hắn đã liên tục mò mẫm cách để bật tắt khả năng định vị thời không.
Tuy nhiên chung quy vẫn là còn quá yếu, không thể tự thêu dệt chân thực thời không càng chưa thể sử dụng sức mạnh từ Khung Cửi quá nhiều.
"Vùuu.......vùuuuuuuuuu"
Đang lúc không biết phải làm thế nào thì một cơn gió mang theo một cỗ sát ý thổi đến.
Gương mặt Đoàn Trí thay đổi, nét mặt trở nên vui vẻ.
"Cuối cùng cũng đến, hại ta tìm khổ cực thật sự"
Ngay vừa rồi, khi cơn gió lạ kia vừa thổi đến, thậm chí không cần dùng Khung Cửi, hắn đều cảm thấy đối phương quá yếu.
Mặc dù khí tức này so với Nguyễn Ngọc Chúc trong trạng thái "Mở Khai Môn" còn mạnh hơn một chút, nhưng chung quy là mạnh hơn có hạn, hoàn toàn không có cửa để so sánh với bản thân mình.
Lấy tốc độ nhanh nhất chạy theo nơi phát ra cơn gió kỳ lạ kia, Đoàn Trí lại phải đi hơn một tháng mới có thể đến Trang viên kia, điều này hiển nhiên chứng tỏ trang viên kia cũng bị ảnh hưởng thời không.
Tuy nhiên, việc bị ảnh hưởng thời không lại không phải là trọng điểm.
Dù sao tảng đá kia có khả năng thuộc về độc nhất vô nhị trên đời, hơn nữa còn phải là cực kỳ, cực kỳ khủng kh·iếp loại kia, cho nên trang viên không bị ảnh hưởng mới là chuyện ngược đời.
Trọng điểm ở đây, là khi nhìn từ trên cao xuống, từ gốc độ này, Đoàn Trí nhận ra được, đây là một phế tích, trông giống như cung điện, chỉ là phần kiến trúc xung quanh đã bị hư hỏng nặng nề.
Phế tích xung quanh chỉ còn vài khu vực là hơi hơi hoàn chỉnh, đủ để chứa một ít sách không bị gió thổi bay đi.
Mục đích chuyến đi lần này chính là những thông tin về thế giới xung quanh Nhị quốc, cùng các cảnh giới cho việc tu hành võ đạo, tinh thần lực.
Chỉ cần có được cảnh giới tu hành, điều kiện để tu luyện đột phá cảnh giới thì Khung Cửi Vận Mệnh hoàn toàn có thể tạo ra những công pháp, võ kỹ đầy đủ chất lượng.
Chợt, có tiếng thì thầm truyền vào tai của Đoàn Trí, mặc dù khoảng cách rất xa nhưng vẫn bị hắn cảm giác được.
"Tam ca, thật chỉ còn cách này, cho dù là thành công, chỉ sợ cũng phải trả giá rất lớn à".
Một giọng nói thì thâm, tò mò hỏi.
Nhìn vào thì thấy đó là một nam tử trung niên, tuổi tác thật sự đã hơn tám mươi, nhưng gương mặt có vẻ vẫn còn khá trẻ trung.
Trong nhà hết thảy có bảy người, hai kỳ thú, khỏi đoán cũng biết bảy người này là ai.
"Xem ra đúng là duyên phận". Đoàn Trí cảm thán.
"Chúng ta phải thử một lần, nếu không đợi đến khi thứ đó thoát ra, chúng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Sáng mai, chúng ta phải đánh liều một phen, tuyệt đối không được để thứ đó rời đi.
Không nói loại kia tà ma có thể rời khỏi Nguyên Sơ sơn mạch hay không, nhưng thế hệ sau này muốn khám phá phía Nam chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhân lúc thần trí vẫn còn, cần phải đưa ra quyết định thật dứt khoát."
Người được kêu tam ca gương mặt không cam lòng, rầu rĩ đáp.
Bọn họ bảy người bị kẹt ở đây đã không biết qua bao nhiêu lâu, mỗi người đều cảm thấy thần trí bắt đầu mơ hồ không còn tỉnh táo.
Hơn nữa người bị giữ chân không thoát ra được không chỉ có bảy người họ mà còn một thứ âm tà gớm ghiếc đang rình rập từng ngày.
Trải qua một thời gian dài trốn tránh, hôm nay tất cả mọi người đã lập chí quyết một lần tử chiến với thứ kia.
Đoàn Trí ở bên ngoài nghe được một đoạn hội thoại của mấy người bọn họ, lại quay qua nhìn về phế tích trong giống như một nhà giam nhiều phòng cũng âm thầm đánh giá một chút.
Không biết là vô tri hay là dũng cảm nhưng lấy chút trình độ này của mấy người này lao lên chỉ sợ là không đủ cho thứ đó dính răng.
"Các vị ca ca, nhanh chóng nhìn bên ngoài...."
Một người trong số đó gương mặt trở nên hoảng hốt, đưa tay run run chỉ vào khe cửa nhỏ.
Những người khác nghe xong, thần sắc đại biến, giống như liên tưởng đến điều gì, nét mặt đều khẩn trương lên.
"Đến....tất cả chuẩn...."
"Không phải, đại ca, các ngươi mau nhìn, bên ngoài có người đến"
Tất nghe sau khi nghe được lời này đều đưa mắt nhìn ra khe cửa.
Chỉ thấy một thanh niên phong thần tuấn lãng, miệng treo tiếu ý, đang vui vẻ đi về phía bọn họ, nhìn thấy người này, mọi người mới buông lỏng cảnh giác.
"Chậc, di truyền thật tốt".
Đoàn Trí nhìn vào mặt của các thành viên hoàng thất của Thiên Nam, tặc lưỡi đánh giá.
Không thể không nói, Thiên Nam hoàng thất trời sinh dung mạo tuấn tú, bất phàm, hắn chưa từng gặp qua vị kia đương thời Quốc Chủ.
Nhưng nhìn bảy người trước mặt cộng thêm Lạc Hồng Minh, hoàn toàn có thể phán đoán ra mã gen di truyền của mấy người này thật sự là quá đẹp.
Không chỉ vậy, nghe Lạc Hồng Minh kể, phụ thân hắn còn từng nhặt được một thứ giúp giảm tốc độ già yếu, tăng cường tuổi thọ.
"Đúng là ăn hết phần thiên hạ". Đoàn Trí thầm nghĩ.
"Vị tiểu huynh đệ này, ngươi là người đi lạc?" Giọng nói có phần không vui hỏi thăm.
Nhìn thấy người thanh niên này vừa tới đã nhìn vào mặt của bảy người, tất cả người ở đây đều cho rằng đối phương có phần vô lễ.
Chẳng lẽ người trước mắt này không nhìn thấy có rất nhiều tiền bối ở đây? Không lên chào hỏi một chút?
"Ha ha ha, các vị không cần đề phòng như vậy.
Lạc Hồng Minh nhờ ta vào đây tìm phụ thân cùng thân nhân của hắn.
Nếu đã gặp cũng xem như là duyên, tuy nhiên ta còn có việc cần phải làm, các người ở yên đây, chờ ta một chút".
Đoàn Trí cười vui vẻ, giải tỏa sự thất lễ vừa rồi của mình, sau đó nói ra mục đích.
Bảy người Thiên Nam hoàng thất biết được mục đích của đối phương trở nên yên lặng một lúc lâu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết phải nói gì.
Người trẻ tuổi này, cũng quá cuồng vọng đi, vào trong Nguyên Sơ sơn mạch còn muốn dẫn người đi ra?
Chỉ sợ là người này còn chưa biết thứ quỷ dị ở đây đi.
Tuy nhiên đối phương lại nhắc đến Lạc Hồng Minh khiến nhiều ngươi không khỏi dâng lên kỳ vọng.
Dựa theo tính cách của Lạc Hồng Minh, nếu đã nhờ vả, người này khả năng cao là có chút điều đặc biệt.
Cuối cùng, lão tam của nhóm người quyết định bắt đầu câu chuyện, đồng thời kể cho Đoàn Trí nghe một số thứ kỳ quái ở trong trang viên này.
Nguyên lai hồi ức chính là từ mấy mươi năm trước gặp được Đặng tiên lão tộc trưởng.
Sau khi vẽ tranh cho lão tam Lạc Tinh Thần cũng chính là đương nhiệm Quốc Chủ lúc bấy giờ, vị Đặng tiên sinh kia đã nói ra cảm giác về kỳ vật của Thiên Nam.
Nguyên văn câu nói chính là Đặng tiên sinh cảm giác được một luồng khí tức được dùng để khắc chế tà ác, hắn thấy hình dáng kỳ vật trong giống như một vật dùng để phong ấn thứ gì đó.
Nếu vật khắc chế tà ác bị mất đi thì việc thứ tà ma đó xuất thế chỉ còn là vấn đề về thời gian, cho nên vị kia khuyên Lạc Tinh Thần nên cẩn thận với các hiện tượng siêu nhiên.
Bức tranh mà Đặng tiên lão tộc trưởng vẽ lúc đó, có các nếp nhăn trên áo được vẽ ra chi tiết đến kỳ lạ, Lạc Tinh Thần từng đến vùng núi phía Nam cho nên nhìn ra được, những nét vẽ đó giống như một bản đồ.
Thiên Nam hoàng thất từ nhiều năm trước, sau khi phát hiện ra sự liên kết giữa kỳ vật cùng chỗ sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch, tất cả đã quyết định đi thực hiện sứ mệnh của mình.
Tuy nhiên vật âm tà kia mặc dù bị giam giữ nhưng vẫn quá mạnh so với người thường như bọn hắn.
Mọi người ở đây đều cảm giác được có gì đó khiến tâm trí của bọn họ đang mất dần sự minh mẫn, tất cả đều cho rằng là do tà vật kia gây nên.
Chính vì vậy đã đưa ra quyết định, trước khi trở nên điên loạn, mọi người sẽ đánh cược tất tay vào canh bạc lần này.
"Ta đã hiểu, các vị không cần phải liều mạng, thứ âm tà kia cũng không cần phải lo lắng, ta sẽ sớm giải quyết.
Chờ ta tìm hiểu một số chuyện xong sẽ quay trở lại đưa mọi người rời khỏi"
Nói xong, Đoàn Trí truyền vào kỳ vật như gậy kia một tấm vải linh khí.
Mấy người này có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là nhờ lượng linh khí ít ỏi trong cây gậy này tẩm bổ, khiến bọn hắn giảm bớt vấn đề lương thực.
Nếu không, chỉ dựa vào rừng cây ăn quả bên ngoài mấy người là không sống nổi, dù sao bọn họ không thể rời đi quá xa để tránh bị thứ kia phát hiện cũng tránh việc bị lạc đường.
Đồng thời Đoàn Trí cũng khâm phục quyết tâm cũng những người này.
Chưa tìm hiểu kỹ âm tà mạnh yếu như thế nào đã dám lao vào phong ấn, mặc dù nhìn rất ngu ngốc, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, bọn hắn không làm thì ai sẽ làm?
Thế gian này cần một người đảm đương trọng trách mà kẻ khác không dám làm cũng không biết làm.
"Tiểu hữu, không nên vội vàng, xung động, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Năng lực của âm tà kia không phải là người bình thường có thể so sánh, chúng ta....."
Đoàn Trí nghe ra, đối phương không phải là khinh thường mình mà là đang lo lắng cho bản thân, liền khoát tay ra hiệu, tỏ vẻ không quan trọng.
"Các vị không cần phải lo lắng, ta có thể cảm giác được âm tà, có gan vào thì tự nhiên sẽ có nắm chắc tiêu diệt.
Hơn nữa, ta cũng không nói với mấy vị ta là người bình thường à?"
Nói đùa cái gì, quỷ vật âm tà kia trình độ đạt đến Chân Cương cảnh là không sai, so với người thường đúng là rất mạnh, nhưng so với Đoàn Trí thật sự là cùi bắp không tả nổi.
Cần biết, trước đây rút được sợi chỉ xanh từ Nguyễn Ngọc Chúc đã khiến bản thân mình còn mạnh hơn Chân Cương cảnh.
Bây giờ Huyền Dẫn Pháp gia thân, số lượng chỉ đã có thêm rất nhiều, thậm chí có chỉ trắng từ lụa đỏ, nếu ngay cả con lính tân thủ đánh cũng không lại, vậy thì Hack thật sự quá phế vật đi, thà ở nhà làm phú ông còn hơn.
"Các ngươi cứ giữ kỳ vật lại đi, ta không cần đến nó".
Nói xong, Đoàn Trí không để ý đến biểu cảm của mấy người, lập tức quay người rời khỏi nhà, tiến đến chỗ có âm tà chi vật.