Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 39: Giúp đỡ Võ Viện, truyền bá cơ sở nhập môn võ đạo
Đã gần một năm trôi qua kể từ tin tức võ viện được tuyên bố thành lập.
Nguyên Việt, Thiên Nam nhị quốc cởi mở hơn với chốn giang hồ.
Sắc lệnh toàn dân có quyền học võ, có quyền tiếp cận võ học một cách quang minh chính đại, được quốc gia hỗ trợ chi phí đã được cả hai vị Quốc chủ, hoàng đế thông qua.
Võ quán đào tạo tập sự nổi lên khắp Lãng sơn nguyên.
Thiên Nam vài tháng trước đã xuất hiện triều cường mạnh nhất trong mười năm qua, cuồng phong thổi tan nát nhiều làng chài, khiến toàn bộ ngư dân vùng duyên hải gặp phải khó khăn.
Giống với lần biển động từ hơn bốn mươi năm trước, nhiều tài sản từ Lãng sơn nguyên cùng Nguyên Việt đã lần lượt đổ về giúp đỡ người dân ở Thiên Nam.
..........
Một chốn phong lưu ở Thiên Nam quốc.
"Ta thật sự không muốn ăn quỵt, ta chơi là sẽ trả tiền, nhưng tiền của ta đã đem vào việc quyên góp cho tổ chức cứu tế ở hải vực"
Theo tiếng nói xuất hiện, một vị công tử ca liên tục kêu oan đang bị hai vị tráng sĩ cao to xách ra ngoài.
"Công tử, ngài có lòng tốt là không sai, tuy nhiên chúng ta vẫn phải làm việc của mình"
Nói xong, hai người cao to kia quay vào trong, bỏ khách hàng đang kêu la đứng than thở một mình, giường như bọn họ là bảo vệ ở đây,
"Aizz, biết vậy ta chỉ nên cho đôi mẹ con kia một nửa tiền.
Không ngờ, ta đến đây nhiều lần như vậy mà không vị cô nương nào nhớ mặt ta...Hừ"
"Vị công tử này...."
Một âm thanh cắt ngang tiếng hừ bực dọc của người thanh niên vừa bị đuổi, khiến người này giật mình, quay đầu lại
Chỉ thấy trước mặt bản thân là một vị lão giả đang híp mắt, mỉm cười nhìn về phía mình.
"Ra mắt tiền bối, thật ngại quá, nếu tiền bối là n·ạn n·hân thì ta cũng chỉ có thể chia buồn cùng ngài.
Như ngài thấy, ta vừa......ừmmmm, hy vọng tiền bối may mắn"
Thanh niên có chút lúng túng, theo hắn, vị lão giả này ăn mặc bình thường, chỉ sợ là nạn dân vùng duyên hải.
Trong lòng có chút buồn, vị lão nhân này nhìn qua cũng đã hơn năm mươi, sáu mươi đi?
Thiên nhiên thật sự là vô tình, đi đến đều không có dấu hiệu báo trước, không kịp chuẩn bị làm bao nhiêu người vô tội phải chịu khổ.
"Ha ha ha
Công tử nói đùa, lão phu là một người bình thường, không phải nạn dân.
Ta nhìn thấy công tử cùng ta có duyên, nên đặc biệt đến tặng công tử một thứ."
Lão giả vừa cười vừa lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài kỳ lạ đưa cho người trước mặt.
"Tiền bối ta..."
"Ha ha, đây là quà tặng của lão, hy vọng thứ này có thể đem đến cho công tử may mắn".
Nói xong, lập tức quay người rời đi, để lại người thanh niên kia không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Hắn còn tưởng đối phương là muốn đến bán đồ để lấy tiền đây? Kết quả chỉ là tặng một miếng kim loại kỳ lạ?
"Còn nữa, ai cùng ngài có duyên? ta chỉ có duyên với mấy cô nương trong kia thôi".
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vị công tử ca đó vẫn cất đồ vào ngực, trước khi đi còn không quên một mặt tiếc nuối nhìn về cổng lớn ở sau lưng thở dài.
Chuyện tương tự như trên cũng xảy ra ở khắp nơi.
Từ Nhị quốc cho đến Lãng sơn nguyên, một số người vẫn không hiểu, vì lý do gì mà bỗng nhiên bọn họ lại được nhận một tấm lệnh bài từ người thần bí.
Tuy nhiên đối phương đã nói là tặng còn chúc may mắn, mọi người xem xét thấy, đây chẳng qua là một lá bùa bình an do những nạn dân tặng để trả ơn mà thôi.
..........
Đoàn Trí đi đến Lãng sơn nguyên, nhìn thấy cảnh vật nơi đây đã thay đổi nhiều so với một năm trước trong trận chiến ở Hướng Thiên sơn.
Nhiều võ quán mọc lên, đã có rất nhiều người gia nhập vào giai đoạn cảm khí trong Luyện Thể cảnh.
Tuy nhiên nếu không có pháp môn, không có linh khí thì bọn họ chỉ sợ là không cách nào khai mở kinh mạch.
"Nên giúp võ viện quảng bá một chút"
Thời gian năm năm không ngắn, nếu có thể giúp những võ giả này làm quen với con đường tu luyện sớm hơn một chút, sau này việc dạy dỗ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nghĩ liền làm, Đoàn Trí đi đến võ viện do Ngũ gia tộc xây lên.
Võ viện nằm ở hướng Đông Nam của Lãng sơn nguyên, vị trí có phần gần với Thiên Nam hơn là Nguyên Việt
Nơi đây là di chỉ của nhiều bang phái ngày xưa bị Huyết Kiếm sơn trang huyết tẩy, từng là nơi hoạt động của các tà giáo, ma môn.
Trong nhóm đạo sư mà Nguyễn Ngọc Chúc lựa chọn, có những người đến từ Tàn Lão Cốc cùng Ma Nhân Môn, vị trí môn phái bọn hắn chính là ở đây.
Võ viện được xây dựng trên một khu vực vùng núi cao, có nhiều kiến trúc trên từng đỉnh núi, sườn núi, tất cả được kết nối lại với nhau, nhìn trông cực kỳ chắc chắn.
Phong cảnh rừng núi trên sương khói nhẹ nhàng, từng tòa nhà rộng lớn được sắp xếp tỷ mỉ, cực kỳ giống với bồng lai tiên cảnh trong truyền thuyết.
Nhiều công tượng sư vẫn đang cẩn thận ngày đêm làm việc, có hơn mấy trăm con kỳ thú khỏe mạnh lo chuyện vận chuyển, rõ ràng bọn họ vẫn muốn tiếp tục mở rộng diện tích.
"Chậc, xây nhiều như vậy, rồi muốn tuyển bao nhiêu võ sinh?"
Thấy cảnh này, cho dù là Đoàn Trí đều không khỏi tặc lưỡi thán phục quy mô của Võ viện, đồng thời đổi mới kiến thức về tiềm lực hùng mạnh của ngũ gia tộc.
Nghe Lý Tiêu Dao kể, từ lúc nghe được Đoàn Trí hứa hẹn sẽ tặng võ đạo công pháp, võ kỹ tu luyện, bọn hắn liền lập tức mở rộng quy hoạch.
Ngay cả Thiên Nam cùng Nguyên Việt hoàng thất đều trở thành nhà đầu tư cung cấp nhiều thứ cho nơi này.
"Mọi người, sắp đến lúc kết thúc giờ làm việc, nhanh chóng chuẩn bị báo danh, ai có vấn đề sức khỏe phải lập tức thông báo"
Lúc này, ở trên một ngọn núi, một người đàn ông trung niên cao lớn, râu coai nón được tỉa gọn gàng đang cưỡi trên lưng kỳ thú như sư tử lông trắng, nói vọng.
Người trung niên này, nhìn qua có vài phần rất giống Phan Ngọc Lâm, Đoàn Trí đoán được đây hẳn là Phan Phi Vân, tộc trưởng của Phan gia hiện tại.
Lúc trước ở yến tiệc, mẹ của Phan Ngọc Lâm là Đặng Như Ý đã nói phu quân của nàng cùng nhị đệ đã đến Lãng sơn nguyên đốc thúc xây võ viện.
Hôm nay gặp được Phan Phi Vân ở đây, cũng coi như là có duyên, bản thân mình cuối cùng có thể gặp hết cha mẹ của đồ đệ.
...
Phan Phi Vân cùng Phan Phi Hùng vừa hoàn thành việc kiểm tra danh sách công tượng sư, số lương kỳ thú hôm nay xong, vừa muốn đi nghỉ ngơi thì trong phòng đã sớm xuất hiện một thân ảnh.
"Xin hỏi các hạ là? Không biết tìm chúng ta có việc gì cần giúp đỡ?"
Nhìn người trẻ tuổi vừa xuất hiện trong phòng, hai huynh đệ Phan gia trong lòng bắt đầu khẩn trương lên tiếng dò hỏi.
"Người này có thể dễ dàng xuất hiện trong phòng mà không một tiếng động như vậy, chỉ sợ trình độ võ đạo đã có thể so sánh với Ngọc Chúc tiền bối.
Đây tuyệt đối là một đại cao thủ, vượt qua Ngưng Khí cảnh, thậm chí là Chân Cương cảnh.
Nếu là muốn làm tuyệt, chúng ta chỉ sợ không thể đỡ nổi đối phương một đòn".
Phan Phi Vân âm thầm phân tích, qua nhiều tháng tập luyện "Vấn Thể Kinh" đồng thời tiếp xúc tri thức võ đạo, hắn đã sơ bộ đánh giá được thực lực người trước mặt.
Thâm bất khả trắc!
"Ha ha, không cần khẩn trương, hôm nay ta đến để gặp chí thân của đệ tử cũng không phải là muốn gây sự"
Đoàn Trí nhìn thấy nét mặt khẩn trương của hai người, lập tức khoa tay giải tỏa.
"Gặp qua tiên sinh, không biết tiên sinh đại giá từ xa, không kịp đón tiếp, xin ngài chớ trách.
Mời tiên sinh ngồi."
Phan Phi Vân cùng đệ đệ Phan Phi Hùng nghe được đối phương gọi mình là chí thân của đệ tử hắn, gương mặt giãn ra, sau đó cúi người hành lễ
Hai người từng được nghe Ngọc Chúc tiền bối kể về vị tiên sinh này, qua lời kể có thể thấy sự tôn sùng tuyệt đối của Ngọc Chúc tiền bối đối với vị đại năng trước mặt.
Bây giờ thần nhân xuất hiện, tất nhiên là không dám chậm trễ thời gian của đại năng.
"Không biết tiên sinh đến đây là muốn giá·m s·át võ viện hay có gì muốn phân phó chúng ta?"
Võ viện đang trong tình trạng xây dựng, mở rộng thêm, công tượng sư trên thế gian gần như có ba thành là tập trung tại đây.
Nếu đến đốc thúc xây dựng thì không quá thực tế, dù sao võ viện năm năm nữa mới chiêu sinh.
Cho nên Phan Phi Vân suy đoán, vị đại năng này muốn sai xử bọn hắn làm việc khác.
"Ta dự định truyền một ít võ đạo công pháp nhập môn bình thường, võ kỹ căn bản để giúp thiên hạ sớm tiếp cận với võ đạo.
Đương nhiên đây chỉ là vài pháp môn cơ bản, nhập môn bình thường, tất cả chỉ là luyện tập để quen dần với hệ thống cảnh giới, phương pháp tu luyện.
Muốn tu hành công pháp cao cấp, võ kỹ uy lực hơn thì phải chờ đến khi gia nhập võ viện mới được.
Ta cũng sẽ truyền vào xung quanh võ viện một ít linh khí, đủ để mấy trăm người tu luyện, danh sách thì tùy các ngươi bàn bạc với nhau"
Nói xong, Đoàn Trí sử dụng khung cửi tản ra mười tấm lụa linh khí lưu trữ được lúc trước, cho chôn sâu vào lòng đất.
Thiên địa vốn tự sinh linh khí, võ giả tu luyện hấp thu linh khí, nhưng đồng thời cũng trả lại linh khí, thâm chí mỗi lần dùng võ học, hay vẫn lạc đều sẽ trả thêm rất nhiều nội khí tự sinh vào thiên địa.
Giống như cây xanh hấp thu CO2 giải phóng Oxi, con người dùng Oxi trả lại CO2 vậy, tương tác lẫn nhau, thậm chí thiên địa này còn có phần kiếm lời.
Tuy nhiên tác dụng của tảng đá ở hồ linh khí quá mạnh, nó hầu như giam giữ toàn bộ linh khí được sinh ra, chỉ có một hai sợi, may mắn chạy thoát đến Lãng sơn nguyên.
Đây chính là điều mà Đoàn Trí biết được nhờ vào lúc trước quan sát nhóm người Nguyễn Ngọc Chúc tu luyện.
Phan Phi Vân cùng Phan Phi Hùng vừa nghe được tiên sinh kết thúc lời nói, chưa kịp định thần, đã phát hiện xung quanh không khí trở nên có phần không giống.
Hai người trở nên hãi nhiên, không ngờ vị đại năng này lại thần nhân như vậy, thậm chí ngay cả linh khí đều có thể được tạo ra dễ dàng, cả hai lập tức quỳ bái: "Chúng ta thay mặt võ đạo giới cảm tạ tiên sinh, cảm tạ tiên sinh".
Đoàn Trí gật đầu, tiếp đó hắn ở lại một ngày, viết ra rất nhiều võ đạo công pháp, võ kỹ cơ bản, đưa cho Phan Phi Vân sao chép để tặng cho các võ quán trong Nhị quốc và trên Lãng sơn nguyên.