Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 51: Tứ đại thú vương, phương thức tuyển sinh
Không biết chi địa.
Một con sói lông trắng như tuyết đang chạy trên những tán cây cao chọc trời, tốc độ giống như từng ánh chớp lóe lên, vội vàng hướng vào chỗ sâu của lục địa.
Kỳ lạ hơn là mỗi bước chạy của con bạch lang này đều giống như có cự lực tác động vào không trung, sinh ra từng vùng chấn động linh khí.
Ngự không xuất hành, Thiên Võ tiêu chí.
"Húuuu....Húuuuuuuuu..."
Vài tiếng tru ngân dài xé tan màn sương đêm tĩnh lặng.
Sâu trong khu vực không được mệnh danh này, bắt đầu xuất hiện những làn sóng, mang theo gió thổi tản ra xung quanh.
Trong một hồ nước, một chiếc đầu khổng lồ có hai sừng lớn uốn lượn về sau, đôi mắt dần mở, lộ ra hai viên ngọc nhãn xanh như hải dương xuất hiện từ dưới mặt nước.
"Côc...côc...cộc...cộc...."
Tiếng vó ngựa giẫm mạnh từ phương xa truyền đến, trên đỉnh núi cao chót vót, sau làn sương kia cũng phát ra hai điểm sáng giống hai ngọn lửa soi sáng bóng đêm.
Trên trời cao, sao trời sáng tỏ, xuất hiện một dải màu tím ngừng lại trên không, đồng thời theo sau đó là một tia lửa khổng lồ, mang theo nhiệt lượng như muốn thiêu đốt thế gian.
Sự xuất hiện của những thân ảnh kỳ lạ này khiến màn sương đêm giống như bị hòa tan mất, qua đó lộ ra diện mạo thật sự của từng loài.
Chỉ thấy từ dưới hồ, một con thanh long, thân ngắn, vảy xanh được sắp xếp cực kỳ hoa mỹ, trong giống như kỳ lân, bốn chân có ngũ trảo, lại có đầu rồng, đang thuấn di đi lên.
Từ ngọn núi xa kia, tiếng vó giẫm manh, song giác hắc mã hiện lên với lân giáp ám kim, mắt như thiêu đốt tiến về phía trước.
Dưới sao trời tỏa sáng, một con hươu tím giống như mang theo cả tinh hà hoa văn trên thân cùng một con phượng hoàng lông vũ đỏ rực đang từ từ đáp xuống.
Những sinh vật này tập hợp lại với nhau, miệng phun thú ngữ, bắt đầu trao đổi.
"Bạch Lang vừa báo với ta, hắn đã nhìn thấy nhân loại xuất hiện trong khu rừng này"
Hắc Mã ngâm lên vài tiếng, kể chuyện đã xảy ra.
Thì ra, gần một năm nay, các loài kỳ thú trong khu rừng đã có vài con nhìn thấy sự xuất hiện của một người lạ.
Hon nữa, người kia mỗi lần xuất hiện đều chỉ đi xung quanh, tìm kiếm các loại thạch khoáng kỳ quái, linh dược, hoàn toàn không có ý định khác.
"Nhân loại làm sao xuất hiện ở đây? Hắn có mạnh sao?"
Thanh Long tò mò muốn biết.
"Ta không biết, Bạch Lang không cảm nhận được khí tức nguy hiểm hay bất cứ thứ gì từ hắn.
Hắn chỉ đi ở rìa xung quanh tìm khoáng vật, linh thảo các loại không có ý đinh xung đột với chúng ta"
Hắc Mã đung đưa đầu, tỏ ý đáp lại.
"Người kia có thể không bị ảnh hưởng bởi thời không nơi này.
Các ngươi thử nghĩ, một nhân loại có thể đi vào trở ra từ cùng một hướng, nếu một lần thì là trùng hợp nhưng nếu cả ba lần đều như vậy...
Điều này chỉ có thể chứng minh hắn có thể tự tìm được đường đi đường về, không cần quan tâm thời không"
Hỏa Phượng ngân dài.
Bọn hắn là kỳ thú sinh sống ở đây đã lâu, biết được không ít kỳ sự, ẩn tích.
Nơi này không gian thời gian khó hiểu, thời không thay đổi liên tục không có quy luật, chỉ cần đi khỏi đây chắc chắn sẽ lạc đường, hoàn toàn không về được.
Người kia có thể đi vào, đi ra từ cùng một vị trí, chứng minh hắn không phải đi lạc mà là cố ý đến đây.
Hỏa Phượng tiếp tục dùng thú ngữ: "Nhân loại kia chỉ sợ là một vị đại năng, ngài ấy hoàn toàn không sợ thời không sai lệch, có thể tự do lui tới"
Hỏa Phượng gương trong mắt rung động, xưng hô lúc này cũng đã thay đổi để thể hiện sự tôn trọng với cường giả.
"Không sai, ta đồng ý với ý kiến của Hỏa Phượng." Hươu tím huýt huýt hai tiếng, gật đầu.
"Hừ..hừ...Con hươu này, ngươi dạy con quá tệ, kéo nhi tử của ta đi chơi loạn khắp nơi.
Bây giờ thì tốt, nhi tử nhi nữ của ta đều toàn bộ m·ất t·ích"
Hắc Mã hai mắt đỏ rực lên, khói từ mũi phun ra, ngâm lên giống như tức giận.
Con hươu này sinh ra đứa con tốt, một lần đi chơi lại rủ rê b·ắt c·óc cả năm đứa con của mình cùng m·ất t·ích, thù này không đội trời chung.
"Huýt.....là trí thông minh của con ngươi không tốt, lại ham chơi.
Nếu không phải bọn chúng ham chơi, con của ta há sẽ đi tìm mấy trò mạo hiểm?"
Hươu Tím không chịu thua kém mũi cũng phun khói theo, chuẩn bị lao vào vật lộn.
"Được rồi, đừng tiếp tục cãi nhau.
Bây giờ tình hình nguy cấp, chúng ta cần thay phiên nhau, chờ đến vị đại năng kia lần nữa xuất hiện.
Sau đó phải bằng mọi cách, cầu ngài ấy dẫn chúng ta thoát khỏi đây.
Những thứ tà ác kia đang thích nghi dần với thời không, cao lắm là trăm năm bon chúng sẽ tự do tìm đến chỗ chúng ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ có điều chẳng lành."
Một mực đang trầm ngâm, Thanh Long rốt cuộc ngâm lên ý kiến.
Nghe được lời này, những loài khác cũng yên lặng, trở nên trầm mặc.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào? Lở như vị đại năng kia không đến, như vậy chẳng phải chúng ta...."
"Không, ngài ấy chắc chắn sẽ đến." Thanh Long ngắt lời của Hỏa Phượng.
"Ngài ấy đã đến ba lần, như vậy sẽ có những lần tiếp theo, chỉ cần chúng ta vẫn có thứ khoáng vật kỳ lạ kia, vẫn còn linh dược.
Ta tin ngài ấy sẽ quay trở lại thu thập, đến lúc đó chỉ cần tỏ ý thành kính, việc nhờ vả là vẫn còn một chút hy vọng"
Tiếp đó, cả bọn quyết định chia nhau, chờ sẵn ở ngoại vi, chỉ cần một khi có phát hiện tung tích đại năng, liền lập tức bày tỏ thành ý, xin thỉnh cầu.
"Được quyết định vậy đi"
..........
Phi thuyền của Đoàn Trí đi rất nhanh, chỉ một thoáng chốc đã rời khỏi Nguyên Sơ sơn mạch để đến Đại Hồ thành.
Năm người Đặng Phi Long nhanh chóng phi thẳng trở về bên thân nhân.
Ngũ gia vừa hay tin Đoàn Trí cùng các vị đạo sư trở về ngay lập tức bày yến thiết đãi.
"Đạ tạ ơn dạy dỗ của tiên sinh với bọn trẻ, ơn đức này của tiên sinh, Ngũ gia xin suốt đời ghi nhớ"
Hoàng Chung khom lưng hành lễ.
Con trai hắn thiên tính thông minh, tinh hiểu thiên văn, địa lý, nhưng khi ra đời lại mang theo liệt tật bẩm sinh, gây ra vô số bất tiện.
Bây giờ Hoàng Minh không chỉ đi lại bình thường, mà thực lực đã đạt đến trình độ hàng ngũ cấp cao nhất của Nhị quốc.
Phải biết, bây giờ Hoàng Minh mới chỉ gần mười bốn tuổi à.
Không chỉ Hoàng Chung, những người khác trong Ngũ gia vừa nhìn thấy con cháu mình có thể được đại năng thu nhận, liền bày tiệc, thắp hương cảm ơn toàn bộ tổ tông đã phù hộ trong bảy ngày liền.
Tiệc tối xong xuôi, mọi người tập trung lại bàn về vấn đề chiêu sinh của võ viện.
Nguyễn Ngọc Chúc lên tiếng mở đầu: "Theo ta thì ngoài việc tuyển thẳng thì chúng ta nên lấy phương thức tỷ võ để chiêu sinh"
"Không sai, đã gọi là võ viện thì tự nhiên phải dùng võ chiêu sinh". Lý Tiêu Dao gật đầu đồng ý.
"Ta nghĩ, chúng ta nên áp dụng quy tắc giống như đại hội giang hồ vẫn hay làm.
Chia thứ hạng trình độ trước, sau đó sẽ chia ra từng cặp đấu với nhau, người thua sẽ bị loại, người thắng vào vòng trong.
Đánh đến khi chỉ còn một số vừa đủ trụ lại, như vậy cũng xem như là một cách sàng lọc"
Tàn Lão Cốc cốc chủ nói ra ý kiến của mình.
Những người khác có chút trầm mặc, bọn hắn nghĩ việc đấu loại trực tiếp này có vẻ không được công bằng cho lắm.
Đại hội giang hồ cao thủ không quá nhiều, hơn nữa mọi người đã biết thực lực của nhau từ trước, do đó mới có thể dễ dàng phân loại.
Bây giờ thời gian năm năm đã qua đi, ai biết được thực lực mỗi người thay đổi như thế nào để sắp xếp?
Đoàn Trí ngồi ở một bên suy nghĩ, cũng không quá đồng ý với quyết định này.
Thử nghĩ, nếu hai người hạng một hạng hai thuộc loại giả heo ăn thịt hổ lại gặp nhau quá sớm, thì chẳng phải là rất bất công cho hai người?
Đoàn Trí đã từng nghĩ ra ý định sẽ dệt ra một loại đồ vật chuyên dụng dành riêng cho trắc nghiệm thiên phú.
Tuy nhiên hắn lại không biết phân chia thiên phú như thế nào, chẳng lẽ phải đi tìm từng người một để thống kê, sau đó cho ra kết quả?
Không được! Quá tốn thời gian.
Hơn nữa thiên phú tốt chưa chắc đã là tất cả, còn có khí vận, cơ duyên, tinh thần, ý chí, nghị lực,... cần rất nhiều yếu tố để tạo nên một võ giả mạnh mẽ.
Nếu đã là chiêu sinh thì chỉ nên lấy trình độ ngay tại thời điểm đó để làm thước đo, không nên lấy tương lai ra để đánh cược.
Tương lai sao mà thần bí, mơ hồ? Quá nhiều biến số xuất hiện, ai có thể dám chắc phàm nhân không thể nghịch thần?
Nếu là ngọc sẽ tự tỏa sáng, hữu xạ tự nhiên hương.
"Ta nghĩ nếu đấu vòng loại như vậy sẽ bất công với khá nhiều người"
Đoàn Trí bắt đầu giải thích quan điểm của bản thân cho mọi người nghe.
"Tiên sinh nói không sai, thiên phú tốt chưa chắc đã vượt trội người khác.
Bát đệ của ta thiên phú tốt hơn ta rất nhiều, nhưng cuối cùng, hắn chẳng phải chỉ là một phàm quốc quốc chủ?"
Thiên Nam lão ngũ đắc ý cười lớn, tỏ ý tán thành.
Những người khác của Thiên Nam hoàng thất thấy cảnh này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ăn trên đầu của người khác, còn muốn khoe khoang, cái gì mà chỉ là phàm quốc quốc chủ? Ngươi làm giống như mình là thần tiên không bằng?
Nếu không phải bát đệ bị Lạc Hồng Minh hố, ngươi sẽ được chọn?
"Vậy theo tiên sinh chúng ta nên làm như thế nào?". Nguyễn Ngọc Chúc một mặt chân thành, nghiêm túc thỉnh giáo.
"Theo ta nghĩ chúng ta chỉ cần tập trung vào một hạng mục là đủ rồi."
Nói xong, trên tay Đoàn Trí xuất hiện một quả cầu được dệt bằng lụa linh khí.
"Đây được gọi là vấn lộ thạch, các ngươi chỉ cần tìm một ngọn núi thuộc về võ viện, tiến hành xây bậc thang tại nơi đó, đem thứ này chôn sâu dưới mỗi bậc thang.
Thứ này sẽ làm thần trí con người rơi vào khoảng không, chỉ có thể lựa chọn đi tiếp hoặc là lùi bước.
Nếu võ sinh thành công đi đến hai mươi bậc, xem như là thông qua."
Theo Đoàn Trí, công pháp của hắn sáng tạo có dung tính cao, lại có học phần về mạch đồ cho học phần nhập môn của.
Nếu võ sinh chịu khó học thuộc mạch đồ, chịu khó mày mò công pháp phù hợp với bản thân thì cho dù hắn có là rùa, chỉ cần đủ ý chí tiến về phía trước vẫn rất đáng được trân trọng.
Về phần không có công pháp phù hợp?
Trước đây Đoàn Trí đã biên ra đủ loại công pháp, từ thuộc tính, cho đến không có thuộc tính, từ hỗn tạp cho đến tinh giản.
Thậm chí có cả cho người bị liệt, mất tay, mất chân, khiếm khuyết kinh mạch, căn cốt.
Tàn Lão Cốc cốc chủ bị mất một tay phải, chẳng phải hắn cũng có thể tu luyện ra hoàn mỹ đạo cơ sao?
Những người khác nghe xong, hai mắt tỏa sáng, đúng là chuyện gì khó có tiên sinh lo.