Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54: Ánh mắt nhìn xuống thế gian

Chương 54: Ánh mắt nhìn xuống thế gian


"Sư phụ, ngài không ở lại cùng chúng ta?"

Đặng Phi Long nghe được ý định rời đi ngao du của sư phụ mình liền lên tiếng thắc mắc.

"Không sai, ta phải rời khỏi lục địa, đi ra biển một chuyến"

Đoàn Trí gật đầu, hắn phải đi tìm hiểu thêm về thế giới này, đồng thời tìm kiếm thêm thông tin các cảnh giới võ đạo tiếp theo.

"Sư phụ, vậy ngài cho chúng ta theo cùng cũng được"

Nguyễn Thanh Phong hớn hở đề xuất, bốn đệ tử khác cũng lộ ra vẻ mong chờ, ai chẳng muốn được đi nhìn thế giới xung quanh?

Tuy nhiên câu nói được nghe tiếp theo khiến bọn hắn không khỏi thất vọng.

"Không được, các ngươi quá yếu, tốt hơn là nên ở lại Võ viện tu luyện, đồng thời hỗ trợ giải đáp giúp các võ sinh.

Đây cũng coi như là một cách để các ngươi rèn luyện kiến thức võ đạo"

Đoàn Trí từ chối thẳng thừng.

Thái Bình hải vực rộng lớn bao la, chưa từng có người đặt chân ra khỏi.

Hơn nữa, trong biển tồn tại nhiều biến số, Đoàn Trí không dám chắc có thể bảo vệ đồ đệ của mình an toàn.

Ở lại võ viện vừa có thể tu hành, vừa có thể thông qua việc chỉ dạy võ sinh, rèn luyện tinh thần ý chí nhìn thêm chuyện đời, hoàn toàn không có chỗ xấu.

Nguyễn Ngọc Chúc cùng những đạo sư khác nghe xong lời này, trong lòng cũng trở nên buồn bã.

Cùng nhau tu luyện năm năm, đối với võ giả là không dài.

Tuy nhiên đối với những người ở đây, từ một phàm nhân bước đi những bước chập chững đến đương thời võ đạo cao thủ đều nhờ có sự dẫn dắt của vị trưởng bối đáng kính này.

Thời gian năm năm đối với bọn hắn mà nói đó chính là một lần mang ơn, suốt đời không quên.

Người dẫn ta từ những ngày ta vô tri, giúp đỡ ta từ thuở sơ khai học đạo, nay chia tay chắc chắn sẽ đượm buồn.

"Công ơn dẫn đạo của tiên sinh, cho dù sau này có may mắn trở thành thiên địa đại năng, chúng ta cũng sẽ nhất định suốt đời sẽ không quên"

Nguyễn Ngọc Chúc xúc động lên tiếng.

"Ha ha ha, không phải sinh ly tử biệt, ta cũng không nói là một đi không trở lại.

Không cần phải thảm thiết như vậy.

Chỉ là ra biển một chuyến mà thôi". Đoàn Trí có chút buồn cười.

Lần này đi có thể hơi lâu, nhưng chung quy hắn vẫn sẽ trở về à? Có cần thảm thiết như vậy?

Thiên Nam tiền nhiệm quốc chủ gương mặt lo lắng, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định mở miệng nhắc nhở:

"Lấy trình độ của tiên sinh, chúng ta hiểu, đi theo giúp đỡ chỉ thêm phần vướng víu.

Nhưng ta vẫn xin được kể một chuyện mà ta biết, hy vọng có thể giúp đỡ được tiên sinh"

"Ồ, là chuyện gì?"

Đoàn Trí hứng thú hỏi.

Lạc Tinh Thần mặc dù không biết trình độ của Đoàn Trí đến mức độ nào, nhưng nếu hắn có chuyện nhắc nhở, tuyệt đối không phải là hời hợt.

"Đặng tiên lão tộc trưởng từng nói với ta, từ khi ngài ấy sinh ra đã có cảm giác giống như nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đang quan sát thế gian này.

Chỉ có đều từ hơn một trăm năm trước, cảm giác đó đã biến mất.

Vì lý do này mà tranh ngài ấy vẽ luôn xuất hiện sinh vật để có thể khiến cho bản thân mình cảm thấy an toàn.

Nhiều năm trước, lúc ở Thiên Nam, lão tộc trưởng đã tiết lộ, ánh mắt kia bắt nguồn từ thượng thiên rộng lớn ngoài biển khơi xa xăm kia"

Những người khác nghe được lời này của Lạc Tinh Thần cũng tê cả da đầu.

Sự tích về Đặng lão tiên sinh ai cũng biết, bọn họ đã tiếp xúc với võ đạo, tự nhiên là bắt đầu tin tưởng vào những chuyện kỳ ảo.

Nếu Đặng lão tiên sinh thật sự cảm giác có ánh mắt nhìn xuống nơi này, vậy chủ nhân của ánh mắt đó phải mạnh đến cỡ nào? Không ai dám tưởng tượng.

Đoàn Trí nét mặt trở nên nghiêm túc.

Hơn một trăm năm trước, cũng là lúc hắn xuất hiện ở thế giới này, nếu thời gian thực sự trùng khớp, thì ánh mắt kia biến mất có lẽ liên quan đến Khung Cửi.

Có thể quan sát từ thiên không xa xôi, thực lực của chủ nhân ánh mắt đó, chỉ sợ là vô cùng khủng kh·iếp.

"Nhưng tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, Đặng lão tiên sinh cảm giác đúng hay sai ta cũng không dám chắc.

Nhưng Đặng lão kể cho ta, ánh mắt kia giống như là sự tò mò nhiều hơn, hoàn toàn không có ác ý"

Lạc Tinh Thần lên tiếng bổ xung.

Mọi người nghe được lời này cũng thở phào một hơi, nếu tồn tại kia thực sự có sát niệm với nơi này, đến lúc đó cũng chỉ có một mình tiên sinh là có thể ra bài với loại tồn tại này.

"Lạch cạch....lạch cạch...."

Tiếng Khung Cửi dệt lụa nhanh chóng được đưa ra, Đoàn Trí hoàn toàn không phát hiện có điều gì bất thường đang nhằm vào bản thân mình.

Nếu Khung Cửi đã có thể che giấu nơi này khỏi ánh mắt kia, thì hoàn toàn có thể che giấu bản thân khỏi sự nhòm ngó.

Nghĩ đến đây Đoàn Trí tự tin hẳn lên, nếu Khung Cửi dệt ra được nguy hiểm, hắn sẽ ngay lập tức tìm cách bỏ trốn từ xa.

Dù sao đối phương cũng không nhất định có thể tìm ra mình, hơn nữa nếu loại kia không mang ý xấu thì chẳng phải sợ bóng, sợ gió một hồi?

"Được rồi, đa tạ nhắc nhở, ta sẽ chú ý"

"Có thể giúp tiên sinh một chút vướng víu, là may mắn của chúng ta". Lạc Tinh Thần vui vẻ đáp.

Các đạo sư khác, bao gồm năm người Đặng Phi Long đối với quyết định ra đi của Đoàn Trí đều rất hâm mộ.

Đây chính là sự tự tin đến từ thực lực sao? Cho dù biết được sự mạnh mẽ của tồn tại kinh khủng kia đều có thể tiến tới không lùi.

..........

"Ồ, thú vị"

Từ trên một ngọn núi cao, một ánh mắt rơi vào vị trí Giang Thừa Phong, nhưng hắn hoàn toàn không hay biết.

"Lại là nhất thể song hồn? Không đúng, là hai hồn cắt ghép lại với nhau"

Đoàn Trí lẩm bẩm.

Ngay vừa rồi, hắn đang kiểm tra thiên phú của các võ sinh được tuyển thẳng, nhìn chung là rất không tệ.

Chỉ có người trẻ tuổi trước mắt là có một chút khác biệt.

Linh hồn của người này giống như tấm lụa bị hỏng, phải dùng miếng lụa khác để vá lại.

Hơn nữa càng kỳ quái là lực lượng để sử dụng cho việc dung hợp linh hồn hoàn toàn có thể dùng để diệt đi linh hồn trước đó giúp chiếm lấy toàn bộ thể xác.

Phải biết, nếu hắn có thể hoàn toàn chiếm lấy thân thể của người khác từ giai đoạn ấu niên thì việc tu bổ linh hồn đối với võ giả mà nói vẫn có một chút hy vọng.

Linh hồn của chủ nhân cơ thể kia rõ ràng bị khiếm khuyết, hơn nữa vào thời điểm bị khiếm khuyết lại còn là trẻ sơ sinh không có tinh thần ý chí chống lại.

Nhưng người này lại chọn cách rắc rối hơn, khó hơn đó là ghép cả hai phần linh hồn lại, cố gắng bảo tồn linh hồn bị khiếm khuyết của đứa bé kia trọn vẹn nhất.

Cách này không chỉ phiền phức mà còn đem lại di chứng, khiến đôi khi không thể tập trung tu luyện.

Tính cách bản thân càng là bị ảnh hưởng do có sự chi phối ý thức.

"Xem ra người này cũng không phải là loại người tham lam, tàn độc"

Nhìn thấy cách làm của đứa nhóc năm tuổi đang theo Giang Thừa Vân ngây ngô cười nói kia, Đoàn Trí gật đầu tán thành.

Đây cũng xem như là người có ranh giới cuối cùng.

Dù sao lúc dung hợp linh hồn, Nhị quốc hoàn toàn không tồn tại võ đạo.

Nói cách khác đứa bé kia được sinh ra thì cũng không có cơ chế ý thức, nhận thức, không thể khóc, không thể thở, khả năng cao là không sống được đến bây giờ.

Không nhân lúc c·háy n·hà đi hôi của diệt hồn của người khác đã xem như rất có thành ý, ngươi cho ta dùng chung thân thể, ta bảo tồn linh hồn cho ngươi, cho ngươi dùng chung ý thức.

"Hy vọng ngươi có thể tìm được thứ phù hợp với mình"

Tương tự với võ đạo công pháp dành cho người có vấn đề về cơ thể, tinh thần lực hồn giả tự nhiên cũng có bí pháp nhắm vào linh hồn khuyết thiếu.

Theo Đoàn Trí nhớ, hắn dệt ra rất nhiều loại công pháp, bí pháp dành cho việc bổ xung tiên thiên thiếu hut.

Người trẻ tuổi dưới kia tình huống đặc thù, chưa chắc đây đã là thiếu sót, thậm chí, nếu có pháp môn phù hợp điều này sẽ trở thành ưu thế rất lớn của hắn.

Giang Thừa Phong vui vẻ ôn chuyện cùng đại ca của mình, đến giữa trung tâm Võ viện, hắn tò mò hỏi:

"Ha ha, đại ca, đây là tháp gì à? Sao lại phải phủ một tấm vải cẩn thận như vậy?"

"Ta cũng không biết.

Hai năm trước, chúng ta bị ngăn cấm đến khu vực này, đây là công trình hoàn toàn do một mình Ngũ gia tộc tự thân xây dựng, không có ai biết dưới lớp vải kia là gì"

Giang Thừa Vân nhìn vào kiến trúc trông giống như tháp cao lớn chọc trời nhưng bị phủ vải trắng kia lắc đầu đáp.

Hắn cũng rất tò mò, đây đến cùng là công trình gì mà cần phải cao lớn, bí ẩn như vậy?

Ngoại trừ Ngũ gia tộc cùng võ viện cao tầng, còn lại không ai biết được đằng sau bức màn trắng kia là gì.

"Ta nghĩ, đến lúc võ viện chiêu sinh hoàn tất, tấm màn trắng kia sẽ được mở ra, lúc đó mọi người đều sẽ biết" Giang Thừa Vân bổ xung.

Hắn nghĩ, Võ viện đã xây kiến trúc này ở đây thì chắc chắn sẽ không giấu giếm võ sinh làm gì.

"Ngân, ngân, ca nói đúng, ta nghĩ Võ viện sẽ không xây công trình to lớn như vậy chỉ để giấu dốt"

Giang Thừa Phong cười lên như chuông bạc, nét mặt đáng yêu khiến người khác sinh ra thiện cảm.

"Giang chấp sự, các đạo sư triệu tập chúng ta, cần đi chuẩn bị"

Đúng lúc này, một lão nhân chạy đến thông báo, nét mặt vui mừng, hớn hở.

"Có chuyện gì sao?"

Giang Thừa Vân thắc mắc, bọn hắn chỉ mới được cho đi tiếp đãi tân sinh vài giờ trước, làm sao có thể kết thúc nhanh như vậy?

"Ta không biết, nhưng nghe nói, ngày mai đích thân viện trưởng sẽ giảng học phần nhập môn.

Đây là một dịp trăm năm khó cầu à, viện trưởng cùng hai vị phó viện trưởng xưa nay như thần long chỉ thấy đầu, không thấy đuôi.

Hơn nữa lần giảng bài này là bài giảng chính thức đầu tiên, toàn bộ đạo sư đều sẽ có mặt"

Nghe được lời này, Giang Thừa Vân kinh nghi, muốn xác nhận lần nữa.

"Ngươi...ngươi nói thật?"

"Chắc chắn nha, bây giờ các chấp sự khác đều đã di chuyển đến tổng điện, nhanh đi à"

Giang Thừa Vân quay lại bàn giao một số chuyện với đệ đệ mình, sau đó vội vàng đi theo lão chấp sự kia, trước khi đi còn không quên nhấn manh Giang Thừa Phong nhất định phải có mặt.

Giang Thừa Phong một mặt bất đắc dĩ, chơi chưa sướng đâu, giờ huynh trưởng lại phải đi làm việc?

Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định ngày mai phải đến xem trình độ của những người đứng đầu Võ viên thế nào.

Chương 54: Ánh mắt nhìn xuống thế gian