Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Chuông gió, lý luận về Mạch đồ

Chương 56: Chuông gió, lý luận về Mạch đồ


"Leng....leng.....keng....."

Tinh không dị tượng kết thúc nhưng tiếng chuông gió vẫn còn ngân reo trong không khí.

Lần này tiếng chuông đã có vài sự thay đổi.

Âm thanh phát ra đã không còn quá giống nhau, khởi nguồn đã không còn đến từ không trung, mà bắt nguồn từ ba nơi vừa sinh ra dị tượng kia.

Nhóm ba người tu luyện Huyền Môn Chi Đạo bao gồm Nguyễn Ngọc Chúc, Lý Tiêu Dao, Huyết Vô Tâm cảm giác được sự thanh đổi rõ ràng từ sâu trong vùng tinh không của mình.

Vừa rồi, trong khi đang đột phá đến giai đoạn khai mở đệ tứ Huyền Môn thì ba người nghe được âm thanh chuông gió vang lên, đi kèm cùng một nguồn huyền lực đặc biệt, giúp thanh thần, tĩnh khí.

Nhờ tiếng chuông dễ chịu kia mà cả ba có thể nhanh chóng hội tụ huyền lực bản thân, kết nối toàn bộ ngôi sao trong từng Huyền Môn lại qua đó vững chắc tinh không Huyền Môn, khai mở đệ tứ cảnh.

Huyền Môn đệ tứ cảnh giới, lấy bốn Huyền Môn làm ống chuông, lấy các ngôi sao làm con lắc dĩa chuông, diễn hóa thành tính chất của một chiếc chuông gió, gọi là Tinh Không Phong Linh.

Tinh Không Phong Linh rung động, tiếng chuông ngân lên giúp chủ nhân cảm giác thế gian thiên địa vạn vật, phá bỏ hư ảo, bảo vệ tinh thần.

Ba người Nguyễn Ngọc Chúc vừa đột phá đến Tứ Huyền Môn cảnh giới liền cảm thấy mọi khúc mắc, mọi mờ mịt bủa vây trong tâm thức bấy lâu giống như theo tiếng chuông gió, tan vào hư vô.

Thậm chí tiếng chuông trong tinh không kết hợp với ngọc lụa mà tiên sinh ban tặng, màn sương trắng ở phía Nam xa xôi kia phảng phất đã hoàn toàn tan biến.

Giờ phút này, bọn họ có thể cảm giác được huyền lực của mình đã có thuế biến to lớn.

Tuy nhiên, cả ba người quyết định tạm thời không vận chuyển Vấn Thể Kinh để thoát biến nhục thân, mà ra khỏi phòng hướng về tổng điện, dù sao hôm nay là bài giảng đầu tiên, không nên đến muộn.

Trước khi đi, ba người không quên sử dụng Tinh Không Phong Linh, tạo nên âm thanh tác động vào những chiếc chuông gió đang treo lơ lửng trên màn sương sớm kia.

Bọn hắn biết, vừa rồi là tiên sinh giúp đỡ mọi người ở đây đột phá.

"Leng....kengggggggg"

Tiếng chuông gió ngân vang, như mang một hàm ý sâu sắc nào đó.

Đoàn Trí đứng từ xa, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt, hắn hiểu được, ba người Nguyễn Ngọc Chúc đang dùng Tinh Không Phong Linh để gửi lời cảm ơn đến mình.

"Xem ra ta có thể khởi hành trước dự kiến."

Đoàn Trí thì thào.

Nghe được câu chuyện của Lạc Tinh Thần, Đoàn Trí vốn dự định khi nào có người tu luyện đến Huyền Môn đệ tứ cảnh, lúc đó khả năng vận dụng Khung Cửi càng mạnh, càng có nhiều át chủ bài.

Ban đầu, theo tính toán, ba người Nguyễn Ngọc Chúc cần hai ba tháng nữa mới có thể đột phá.

Nhưng bây giờ xem ra, việc mình chuẩn bị rời đi đã kích thích tinh thần đấu chí của mọi người, đây cũng xem như là một điều tốt.

.........

"Được rồi, bài học thực tế kết thúc ở đây.

Hy vọng các ngươi có thể ghi nhớ hình ảnh tinh không vừa xuất hiện.

Vừa rồi chính là dị tượng lúc đột phá cảnh giới mà một lát nữa mọi người sẽ được học"

Châu Thần Chi quay lưng, dặn dò đoàn người trước mặt.

Những võ sinh bao quát chấp sự đoàn đều kinh ngạc không thôi, dị tượng khủng bố như vậy lại có thể được học trong học phần nhập môn?

Mang theo sự háo hức, tất cả mọi người quay trở về vị trí trước khi rời đi của mình trong tổng điện.

"Ha ha, để chư vị đợi lâu"

Một tiếng cười nói truyền đến, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

"Viện trưởng, hai vị phó viện trưởng"

Các đạo sư đứng dây, chắp tay chào hỏi.

"Ra mắt viện trưởng, ra mắt hai vị phó viên trưởng"

Nguyễn Ngọc Chúc vừa đột phá, mang theo tâm trạng vui vẻ, vẩy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

"Được rồi, người đến đông đủ, chúng ta cũng nên vào chủ đề chính.

Mọi người lật sách ra, trang đầu tiên"

Châu Thần Chi mở ra cuộn giấy to lớn có vẽ mạch đồ ra, dùng chân cương cố định lên tường, tiếp đó bắt đầu bài giảng.

"Đây được gọi là Mạch đồ, ghi chép toàn bộ kinh mạch, lạc mạch cùng ẩn mạch, khiếu huyệt, ẩn huyệt của sinh linh..."

Vừa nói, Châu Thần Chi vừa diễn giải từng bộ phận, chức năng,...theo cách chi tiết nhất.

Toàn bộ võ sinh, chấp sự ở bên dưới chăm chú nghe giảng, đồng thời ghi chép lại cẩn thận.

Chỉ duy nhất Giang Thừa Phong gương mặt có chút tò mò, khó hiểu, nhưng bị huynh trưởng ngồi bên cạnh nhắc nhở, đành phải bất đắc dĩ ghi chép theo.

Những kiến thức về kinh mạch này bản thân Giang Thừa Phong cũng biết, tuy nhiên không được cặn kẽ, chi tiết giống như bài giảng ở đây, thậm chí rất nhiều ẩn mạch, ẩn huyệt bây giờ mới được nghe qua.

Võ đạo giới từ trước đến nay khai mở kinh mạch đều là theo yêu cầu của công pháp.

Có những công pháp yêu cầu vài đầu kinh mạch là đủ, cũng có những công pháp yêu cầu nhiều đường kỳ kinh, mạch lạc...

Công pháp càng cao cấp thì yêu cầu đối với số lượng kinh mạch, lạc mạch càng nhiều.

Thậm chí nhiều công pháp cao cấp còn yêu cầu bắt buộc phải có thể chất đặc thù mới được tu luyện.

Chính vì vậy mà võ giả khi nhập môn luôn cố gắng mở hết tất cả các đường kinh mạch để sau này nếu có cơ hội sẽ thể thay đổi pháp môn cao cấp hơn, đồng nhất hơn.

Tuy nhiên, bởi vì công pháp cấp thấp chỉ yêu cầu vài đường kinh mạch cho nên nhiều đường kinh mạch còn thừa sẽ giống như giếng nước bị bỏ hoang lâu ngày, trở nên đục ngầu, đến khi chuyển tu công pháp khác thì cần phải tốn thời gian rèn luyện lại.

Nhiều công pháp chí cao có thuộc tính áp đảo có thể giúp việc rèn lại thân thể một cách khá dễ dàng nhờ vào tính đồng nhất được kế thừa từ thấp đến cao rong từng cảnh giới.

Công pháp đẳng cấp càng cao, yêu cầu kinh mạch, mạch lạc càng nhiều, tính đồng nhất của việc tu luyện càng cao thì thực lực thăng tiến càng mạnh mẽ.

Đây là những kinh nghiệm được kiểm chứng, đúc kết từ cổ chí kim, từ khi hình thành võ đạo giới, xưa nay chưa từng có ngoại lệ.

Do đó, việc tu hành một môn công pháp có tính đồng nhất có thể tu luyện từ thấp đến cao là cực kỳ quan trọng.

Đối với công pháp chỉ giành riêng cho từng cảnh giới thì bởi vì quá yếu, quá tốn thời gian cho nên sẽ được xem như là công pháp bình dân cho phàm nhân tu luyện.

Bây giờ nhìn thấy bài giảng về nhân thể của đạo sư, từ giới thiệu đủ loại huyệt, mạch cho đến cách thức vận hành khí huyết khác nhau làm Giang Thừa Phong có chút tò mò.

Đến cuối bài giảng.

"Ha ha, đạo sư, vì sao ngài phải giảng giải nhiều về nhân thể như vậy?

Hơn nữa vì cái gì, ngoài giới thiệu kinh mạch, còn có ẩn huyệt, khiếu huyệt cùng cách thức vận hành khí?

Những vấn đề này thật sự quan trọng sao?"

Giang Thừa Phong nói ra thắc mắc của mình.

Hắn cảm thấy ẩn huyệt, ẩn mạch gì đó không quá quan trọng, luyện thể thì sẽ sớm khiến nơi này trở nên kiên cố, không bị nhắm vào.

Hơn nữa kinh mạch trải rộng toàn bộ cơ thể, đi ngang qua tất cả khiếu huyệt, chỉ cần có kinh mạch đi qua còn cần phải phân biệt đó là khiếu huyệt sao?

Về phần vận hành khí huyết, đây là thiên tính bẩm sinh có ai không biết?

Những võ sinh khác đồng loạt đưa ánh mắt về cậu nhóc năm tuổi này, trong lòng mọi người đều đang thầm khen, nghé con mới sinh không sợ cọp.

Châu Thần Chi nhìn bé con đang cười ngây ngô đặt câu hỏi cho mình, gương mặt cũng trở nên hòa ái hơn, trả lời:

"Nhân thể con người cấu tạo có phần giống nhau, cũng có phần khác nhau.

Sinh vật là duy nhất, không ai giống nhau hoàn toàn, mỗi người có điểm mạnh riêng.

Tương tự như kinh mạch, khiếu huyệt cũng vậy"

Nói đến đây, ánh mắt Châu Thần Chi nghiêm túc, chuyển hướng đến mọi người xung quanh.

"Cách thức vận hành Khí huyết, nội khí của mỗi người đều là riêng biệt.

Khiếu huyêt, ẩn huyệt giống như các điểm trung chuyển trên đường vận khí.

Các ngươi phải tìm ra cách thức khí huyết di chuyển trên huyệt vị nào nhanh, huyệt vị nào chậm.

Năng lượng khí huyết sẽ phù hợp với loại thuộc tính, đặc tính nào, nội khí sinh ra sẽ mang tính chất gì.

Kinh mạch nào có sức chống chịu áp lực khí huyết tốt, lạc mạch nào có dòng chảy khí huyết dày,...qua đó tìm ra điểm manh, điểm yếu tồn tại trên bản thân."

Giang Thừa Phong nghe đến đây âm thầm thán phục kiến thức về nhục thân chi đạo của vị đạo sư trước mặt.

Kiến thức mà người này giảng giải, nhiều chi tiết đã vượt quá hiểu biết của võ đạo giới.

Dù sao những đạo thống siêu cường đại kia có công pháp đa dạng, mạnh mẽ, từ công pháp chuyên tu nhục thân cho đến bí pháp sử dụng kinh mạch đều có đủ.

Đệ tử của những đạo thống đó chỉ cần biết cơ bản về nhân thể là được, chuyện còn lại để cho công pháp lo.

"Công pháp của Võ viện có tính chất đặc thù, các ngươi cần phải thấu hiểu bản thân mới có thể tu luyện theo cách phù hợp.

Quyết định nằm ở trong tay mỗi người, con đường là do bản thân chọn.

Các ngươi là người lựa chọn công pháp, không phải công pháp lựa chọn các ngươi"

Châu Thần Chi chém đinh chặt sắt khẳng định.

"Aizz"

Giang Thừa Phong thầm thở dài, tiếc nuối.

Kiến thức của Võ viện đúng là chuyên sâu, nhìn qua thì cực kỳ hợp lý nhưng cuối cùng chỉ là lý thuyết trên giấy mà thôi.

Công pháp của võ viện chia ra cho từng cảnh giới cụ thể, cho dù số lượng đông đảo cũng không thể bù đắp chất lượng được, vì như đã nói những công pháp này quá yếu, không có tính kế thừa, đồng nhất.

Đến cuối cùng vẫn phải là công pháp chọn người.

Chỉ cần tìm thấy công pháp cấp cao hơn, trừ khi ngươi không tu luyện được, hoặc là vì lý do gì đó không thích tu luyện thì ngươi mới từ bỏ.

Còn nếu không, người nào không muốn tu luyện theo con đường đã được tiền nhân chứng minh là mạnh nhất?

Chính vì vậy mà Giang Thừa Phong quyết chí muốn tu luyện công pháp chí cao của Tàng Kiếm Thánh Địa, Tàng Kiếm Thánh Pháp.

Tiếp đó, đến lượt Ma Nhân Môn tiền nhiệm đại trưởng lão giảng giải về Tinh thần đồ.

Tinh thần đồ là bản lượt giản từ Dung Hồn Pháp do tiên sinh sáng tạo ra để giảng dạy cơ bản về truyền dẫn tinh thần lực, đặc điểm linh hồn, đặc điểm tinh thần ý chí, có tác dụng tương tự như mạch đồ.

Giống như Mạch đồ do Châu Thần Chi giảng giải, Ma Nhân Môn tiền nhiệm trưởng lão cũng khuyến khích các võ sinh tìm ra con đường phù hợp với bản thân nhất.

Chương 56: Chuông gió, lý luận về Mạch đồ