Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 58: Giang Thừa Vân, con mắt của kẻ bất cần
Bài giảng đầu tiên kết thúc tốt đẹp.
Ngoại trừ Giang Thừa Phong vừa quay về liền lập tức tu luyện Tàng Kiếm Thánh Pháp, những võ sinh khác cùng chấp sự đoàn quay trở về lấy ra xem lại ghi chép trong sách hôm nay.
Một tháng sau chính là thời điểm lựa chọn công pháp tu hành.
Đoàn chấp sự dựa vào kinh nghiệm từ lần trước, nhờ được một người trẻ tuổi thần bí trong Võ viện hướng dẫn đã nhanh chóng thích nghi với Mạch đồ.
Giang Thừa Phong một tháng này chăm chỉ khai mở kinh mạch, nhờ lượng linh khí dồi dào xung quanh, cộng thêm công pháp cao cấp đã nhanh chóng mở ra bốn đường chính kinh.
"Tốc độ khai mạch vẫn là quá chậm, tiên thiên thể chất của thân thể quá yếu"
Giang Thừa Phong mở mắt, nhìn vào hai cánh tay của bản thân, mở miệng lẩm bẩm.
Kiếp trước lúc còn là Kiếm Huyền Phong, nhờ vào Long Kiếm Thánh Cốt, bản thân hắn thiên sinh đã cận thánh, chiến lực kinh người, tốc độ tu luyện cũng được xem là thiên tài.
"Xem ra, kẻ thù của Tàng Kiếm Thánh Địa cũng ham muốn thánh cốt trên người ta"
Nhớ lại khi bị á·m s·át, đối phương mang đi cơ thể của mình, Giang Thừa Phong hiểu được, những người này là tham lam tiên thiên thể chất của tiền thân.
"Cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng nói của Giang Thừa Vân truyền vào.
"Đệ đệ, ngươi có bên trong không?"
"Ca, ngươi đến rồi, một tháng này không đi tìm ta nha"
Giang Thừa Phong chạy đến mở cửa, ánh mắt ngây thơ, tò mò.
Hơn một tháng nay chăm chỉ tu luyện, đại ca cũng không có đến tìm hắn, hôm nay vì sao lại vui vẻ như vậy?
"Tiểu Phong, ngươi mở kinh mạch rồi?"
Giang Thừa Vân vừa đưa khí tức cảm ứng đệ đệ của mình, trên gương mặt hớn hở lập tức lộ ra chấn kinh.
"Hơn một tháng mà thôi thằng nhóc này đã khai mở kinh mạch? Nó chưa được năm tuổi à.
Xem ra, đệ đệ của ta chắc chắn là thiên tài."
Giang Thừa Vân âm thầm cao hứng, kích động.
"Đệ đệ, ngươi có học thuộc Mạch đồ hoặc là Tinh Thần đồ sao? Hôm nay là ngày lựa chọn công pháp à"
Nghe được lời này, Giang Thừa Phong gương mặt có chút khó nói.
Hắn chỉ nghe giảng trên lớp, bởi vì tinh thần ý thức có thiếu hụt nên không thể ghi nhớ hết.
Trong một tháng nay, bản thân mình chỉ ham tu luyện Tàng Kiếm Thánh Pháp mà không quá chú ý đến chuyện học tập hai bức vẽ nhập môn.
Nhìn thấy biểu cảm của em trai mình, Giang Thừa Vân liền hiểu, đối phương chỉ sợ là không để tâm vào chuyện này.
"Aizz, có vẻ đệ đệ này của ta không quá coi trọng võ đạo trên thế gian này". Giang Thừa Vân thở dài trong lòng.
Trước đây, khi Võ viện truyền ra công pháp cơ bản cho thế giới bên ngoài, Giang Thừa Phong hoàn toàn không quan tâm.
Hơn nữa, Giang Thừa Vân kể từ khi bắt đầu tu luyện, hắn cũng biết được đệ đệ mình có công pháp cao cấp hơn rất nhiều.
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy biểu cảm này, Giang Thừa Vân cũng không quá ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ tiểu Phong thật sự là đại năng chuyển thế?"
Trong lòng suy nghĩ hỗn tạp nhưng Giang Thừa Vân cuối cùng cũng phải miễn cưỡng tươi cười.
"Không sao, không lần này thì lần khác, ngươi cũng không cần quá để tâm"
Nói rồi, Giang Thừa Vân vỗ vai người trước mặt mình, sau đó quay người rời đi.
Cho dù đối phương có là đại năng chuyển thế, thì người này vẫn mãi mãi là đệ đệ mà mình yêu thương.
Nếu đối phương đã không có nhu cầu học tập, Giang Thừa Vân cũng sẽ không bắt ép, tiêu chí của Võ viện là tự nguyện, không thích có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Giang Thừa Vân đã nghĩ, biết đâu được võ đạo của vị đại năng chuyển thế này, có khi còn mạnh hơn Võ viện? Tuy nhiên, suy nghĩ này ngay lập tức bị loại bỏ.
Giang Thừa Vân có một bí mật, đôi mắt tưởng chừng như bình thường luôn hiện lên vẻ bất cần đời của hắn có thể nhìn thấy nhiều điều không thể diễn tả.
Ngày trước, lúc còn ở Tĩnh Lặng chi lâm, Giang Thừa Vân một mực đuổi theo hình chiếu của Tử Văn Lộc là bởi vì đã nhìn ra, con thụy thú này là đang dẫn đường để bọn hắn không bị lạc vào trang viên tà ác kia.
Hắn cũng đã nhìn ra thời gian thực tế trong khu rừng là hơn bốn mươi ngày, chỉ là không muốn vạch trần Thanh Thần trưởng lão mà thôi.
Khi mẫu thân của mình mang thai, Giang Thừa Vân cảm giác được, sâu bên trong kia là hình ảnh linh hồn của đệ đệ hắn đang dần tan rã.
Đó cũng chính là lúc, Giang Thừa Vân phải đánh cược trong sự tuyệt vọng, lén đặt cuốn cổ thư kỳ lạ mà Giang gia đấu giá được từ hơn bốn mươi năm trước vào trên giường của mẹ mình.
Kết quả, kỳ tích thực sự đã xuất hiện, linh hồn của thai nhi đã được ổn định, nguồn lực lượng kia đã giúp đỡ em trai chưa chào đời của mình, giúp đứa bé có thể mỉm cười khi chào đời.
Giang Thừa Phong khi sinh ra có linh hồn tương liên với thân nhân, do đó Giang Thừa Vân có thể nhìn ra được, người trước mặt vừa là đệ đệ của mình, vừa là đại năng chuyển thế.
"Đệ đệ, ngươi phải tin tưởng ca, nhất định phải đến Công Pháp Các một lần"
Giang Thừa Vân nhịn không được quay đầu, nghiêm túc nhắc nhở.
"Biết, biết, ta sẽ nghe theo ca"
Giang Thừa Phong qua loa gật đầu, hiển nhiên hắn không tin, Nhị quốc tồn tại công pháp mạnh hơn Tàng Kiếm Thánh Pháp.
Giang Thừa Vân nghe được thái độ này của Giang Thừa Phong, trong lòng thở dài, đồng thời hồi tưởng lại hình ảnh nhìn thấy thời gian trước.
Đó là một ngày mà chấp sự đoàn chuẩn bị cho việc chiêu sinh, sắp xếp công việc xây dựng Vấn Lộ Thiên Thê, cũng là ngày mà các đạo sư bắt đầu xuất hiện để làm quen với không gian của Võ viện.
Sau khi hoàn thành nhiều công việc, đoàn chấp sự muốn đi tìm những đạo sư kia để được hỏi một chút về kiến thức võ đạo.
Tuy nhiên, dưới cơ duyên trùng hợp đã được một thanh niên thần bí giảng dạy.
Người này có kiến thức uyên thâm về võ đạo, giảng giải Mạch đồ cho nhóm chấp sự một cách cực kỳ kỹ lưỡng, thậm chí, còn chi tiết hơn bài giảng chính thức đầu tiên.
Người khác có thể nhìn không ra nhưng Giang Thừa Vân lại khác biệt.
Ngày hôm đó, từ khoảnh khắc chạm mặt vị đại năng trẻ tuổi kia, những điều mà Giang Thừa Vân nhìn thấy khiến bản thân hắn cảm thấy choáng ngợp.
Xung quanh vị đại năng này bao phủ một màn sương sớm như đại đạo thần quang phổ chiếu, vô số thái dương tinh hà, thời không điểm đến giường như chỉ vận hành xung quanh ngài ấy.
Thế gian vũ trụ nằm sâu trong đôi mắt trầm lắng như thấu hiểu hết duyên hoa, vạn vật.
Giang Thừa Vân có cảm giác, tinh không hùng vĩ ngoài kia đối với người này chỉ là một ý niệm.
Phải biết cho dù là hùng vĩ như mười hai ngôi sao mãi mãi tỏa sáng trên bầu trời của Nhị quốc cũng không thể đem đến cảm giác mãnh liệt như vậy.
Ngay lúc đó, Giang Thừa Vân lập tức nhận ra, người thanh niên thần bí mà đoàn chấp sự tình cờ chạm mặt là giữa thiên địa, vũ trụ chí cường.
Một lần cơ duyên kéo dài mấy giờ đó đã đủ để bọn hắn làm ít công to, lời giảng của vị kia giống như đại đạo kỳ âm, in hằng trong tiềm thức của mỗi người
Nhiều chấp sự đã suy luận ra được những kiến thức ẩn giấu sâu bên trong hai bức vẽ nhập môn, Mạch đồ cùng Tinh Thần đồ.
Một tháng trước, khi nghe tin toàn bộ đạo sư sẽ có mặt, nguyên nhân khiến chấp sự đoàn cảm thấy vui vẻ, chính là có hy vọng gặp lại người thanh niên được cho là đạo sư thần bí kia.
Tuy nhiên đến cuối cùng thì người kia vẫn không xuất hiện, khiến nhiều người cảm thấy mất mác.
Rất rõ ràng người mà bọn hắn mong chờ, không phải là đạo sư.
Giang Thừa Vân mặc dù biết trước kết quả, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng hảo huyền, chờ đợi vũ trụ chí cường sẽ lại xuất hiện giảng bài.
Hắn biết.....một lần tiên duyên, nhân sinh khó cầu!
Kết thúc mạch hồi tưởng, Giang Thừa Vân quay đầu nhìn vào phòng Giang Thừa Phong, thấy người sau đã đóng cửa tiếp tục tu luyện, liền lắc đầu.
"Hy vọng đệ đệ ngươi thật sự đã có công pháp chí cường phù hợp với bản thân mình"
Giang Thừa Vân không tiếp tục khuyên nhủ mà lặng yên thầm chúc cho người em trai của mình, tiếp đó không nghĩ ngợi gì mà đi thẳng đến Công Pháp Các.
Hắn biết, mấy công pháp của Võ viện truyền ra bên ngoài rất yếu, đệ đệ mình nhìn vào liền suy luận ra công pháp trong Võ viện cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, công pháp thật sự của Võ viện cường đại đến mức độ nào.
Tất cả những công pháp chính thống ở đây đều được thêu trên một loại chỉ kỳ lạ, Giang Thừa Vân có thể cảm giác được, đây chắc chắc là thủ đoạn của vị vũ trụ chí cường kia.
Giang Thừa Phong có thể là đại năng chuyển thế, nhưng muốn so sánh với vị chí cường giả kia căn bản chính là một sự xúc phạm, hoàn toàn không thể nào so sánh.
Nói một cách công tâm, chưa nói đến các đạo sư, Giang Thừa Vân cảm giác, đại năng chuyển thế Giang Thừa Phong còn yếu hơn bản thân mình quá nhiều.
"Không biết, ta nên chọn công pháp gì cho lần Ngưng Khí cảnh sắp tới?" Giang Thừa Vân vừa đi vừa lầm bầm.
..........
"Lạch cạch....."
Tiếng Khung Cửi dệt vải ngân lên.
Đoàn Trí lúc này đang dệt thêm vào phần võ học đặc biệt dành cho những người khác tu luyện.
Hắn thấy võ học lụa cam, lụa vàng vẫn là quá ít, cần phải được bổ xung thêm.
Về phần lụa đỏ, Đoàn Trí đã dệt xuyên suốt một tháng nay, nhưng hoàn toàn không xuất hiện.
Nhưng chung quy là có ngoại lệ.
Chuyển dời ý thức, nhìn về phía một gốc cọc cuốt đang dệt ra từng sợi, từng sợi chỉ đỏ lên một tấm lụa, trong lòng Đoàn Trí có chút trầm mặc.
Chợt, vài sợi chỉ khác từ tấm lụa của ba người Nguyễn Ngọc Chúc, Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao được rút ra.
"Ồ, Vấn Thể Kinh lần này đột phá có vẻ hơi tốn thời gian"
Ba người Nguyễn Ngọc Chúc từ tháng trước đã hoàn thành việc ngưng luyện Tinh Không Phong Linh, những ngày này vẫn đang vận hành Vấn Thể Kinh để có thể thuế biến thể chất.
Nhìn vào ba sợi chỉ trước mặt, Đoàn Trí lòng tin càng tràn đầy.
"......? Hắn vậy mà có thể nung luyện thể chất đạt đến trình độ này?"