Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 62: Phát hiện
"Khảo hạch chính thức bắt đầu.
Những người muốn tham gia vào Võ viện cần phải đi lên Vấn Lộ Thiên Thê.
Chỉ cần bất cứ ai có thể qua được bậc cấp thứ hai mươi, người đó sẽ lập tức trúng tuyển.
Số lượng tham gia mỗi lượt không có giới hạn, danh sách trúng tuyển cũng không có giới hạn"
Một vị chấp sự đứng trước lối vào của Vấn Lộ Sơn, lên tiếng giảng giải.
"Chấp sự đại nhân, chúng ta thật sự chỉ cần đi lên hai mươi bậc?"
Một người tham gia khảo hạch không chắc chắn, hỏi dò.
"Ha ha ha, các ngươi cũng không nên xem thường nơi này để rồi nhận lấy thất bại.
Ta cam đoan với các ngươi, trong số những người ở đây, nếu có một phần trăm lọt vào Võ viện đã xem như là rất nhiều"
Nghe được lời nói của người kia, một vị chấp sự lên tiếng cười lớn.
Võ sinh được tuyển thẳng cùng chấp sự đoàn đều đã thử hết một lượt.
Kết quả chỉ có Ngưng Khí cảnh chấp sự mới có thể đặt chân lên sáu mươi bậc thang trở lên.
Những võ sinh khác chưa có ai qua nổi đến bậc mười tám.
Viện trưởng đã đưa ra lời giải thích, chỉ khi bắt đầu tu luyện võ đạo, tiếp xúc với cường giả chân chính, võ giả mới có thể hiểu được con đường phía trước sẽ như thế nào.
Tu vi càng cao, đồng nghĩa với sự thấu hiểu đối với võ đạo càng nhiều, tầm mắt, bước chân cũng theo đó mà tăng trưởng.
Những người khảo hạch chưa có ai đạt đến Luyện thể giai đoạn năm trở lên, chưa từng tiếp xúc qua cường giả, bọn họ chỉ giống như những con ếch, nghe nói về trời, nhưng không biết hình dáng của trời ra sao.
Trừ khi con đường võ đạo trong tâm của những người leo thang đủ rộng lớn để vượt qua bầu phía trên cái giếng của mình, nếu không thì chỉ có thể dừng bước tại chỗ.
"Cái gì? chỉ một phần trăm? chấp sự đại nhân, ngài không nói quá đi?"
"Không sai, leo thang thật sự khó như vậy sao?"
"..."
Nghe được lời thách đố của vị chấp sư kia, những người tham gia khảo hạch ánh mắt nháy lên nghi ngờ.
Tuy nhiên cũng có vài người trong mắt lấp lóe, hiển nhiên là bọn họ tin tưởng đối phương phải có lòng tin mới dám phán định như vậy.
"Được rồi, không tốn thời gian nữa, khảo hạch chính thức bắt đầu.
Mọi người có thời gian là một tháng, trong một tháng này ai leo lên được bậc thứ hai mươi xem như thông qua.
Trong thời gian tham gia, không được có xô sát, nếu không, bị loại vô điều kiện."
Bàn giao thể lệ xong xuôi, chấp sự đoàn đưa tay ra hiệu cho mọi người tham gia khảo hạch, kế đến, chấp tay rời đi.
Đúng lúc này, một âm thanh có chút chần chờ, thấp giọng. "Chấp sự đại nhân, ta có điều muốn hỏi"
Người nói là một nam tử trẻ tuổi, trông như thư sinh.
"Nói". Một vị chấp sự gật đầu.
"Thiên thê xây dựng như vậy, ta nghĩ rất khó để quan sát hết.
Nên nếu chúng ta vượt qua nhưng không ai quan sát thấy, vậy phải tìm ai để báo danh?"
Thư sinh kia đưa ra nghi vấn.
"Chuyện này, các ngươi không cần phải lo lắng.
Nếu bất kỳ ai đặt chân đến bậc thang thứ hai mươi trở lên thì trên người sẽ có một đạo khí tức vướng lên cơ thể.
Đến lúc đó chỉ cần đi vào trước mặt người phụ trách, tiếng chuông gió sẽ ngân lên, người làm chuông ngân, chính là thành viên mới của Võ viện."
Lạc Hồng Anh từ trong đoàn chấp sự đi ra, tay cầm một chiếc chuông gió.
Chiếc chuông gió này chính là vật được đích thân viện trưởng Nguyễn Ngọc Chúc đưa đến.
"Đây chính là thần khí khai mở Nguyên Sơ sơn mạch mấy tháng trước?"
"Nhìn có vẻ rất đặc biệt, nhưng hẳn là không phải thần khí, ai lại lấy thần khí ra khảo hạch?"
"Các ngươi nhìn ra được nguyên liệu làm nên chiếc chuông gió đó sao?"
"..."
Nhìn chiếc chuông bạc trong tay của Lạc Hồng Anh, nhiều người nhỏ giọng nghị luận.
Chuông giống như làm từ bạc, nhưng cũng giống như làm từ rất nhiều sợi kim loại cực kỳ, cực kỳ mỏng, giống như từng sợi bạc đan thành, trông rất cầu kỳ.
Chiếc chuông này chính là vật được Đoàn Trí dệt nên, trước khi rời đi đã trao cho ba người Nguyễn Ngọc Chúc.
Chuông bạc có thể tương tác với khí tức từ Vấn Tâm Thạch được đặt dưới thiên thê.
"Giải đáp hoàn tất, tất cả tiếp tục"
Lạc Hồng Anh phất tay ra hiệu.
...
Từ đằng xa, một bóng người nhìn về hướng Vấn Lộ Sơn, trong lòng sinh ra gợn sóng.
"Đây là khảo nghiệm gì? Vì sao có thể xuất hiện một kiến trúc như vậy ở đây?"
Giang Thừa Phong lẩm bẩm.
Bản thân Giang Thừa Phong hôm nay vừa học thuộc Mạch đồ cùng Tinh Thần đồ.
Trên đường đến Công Pháp Các, nghe nhiều võ sinh thảo luận về khảo hạch quá khó, mang theo sự tò mò, Giang Thừa Phong đến đây để quan sát.
Vừa quan sát, Giang Thừa Phong lập tức liền bị một màn trước mắt định trụ, gương mặt hiện lên vẻ chấn kinh.
Lúc trước, khi hắn gia nhập võ viện, Vấn Lộ Sơn chỉ đang trong quá trình xây dựng, thời điểm đó bản thân hắn cũng không quá quan tâm chuyện này.
Những công tượng sư chỉ vừa chập chững tu luyện kia có thể xây được công trình như Võ viện đã là vô cùng tài giỏi.
Nhưng khi nhìn đến Vấn Lộ Thiên Thê trước mặt, Giang Thừa Phong hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Núi cao chập chùng, cảm giác như ngọn núi đó đã cao hơn lúc trước rất nhiều.
Mây mờ che đỉnh, không cách nào có thể nhìn đến phía trên, làm sao những công tượng sư kia có thể hoàn thành trong ba tháng ngắn ngủi được?
Hơn nữa, điều càng kỳ diệu, đó là những bậc thang kia giống như phủ lên một loại lực lượng nào đó tác động lên thẳng tinh thần ý chí của người leo thang.
Nhìn những đám mây trắng vô hại kia giống như chỉ là sương sớm ngưng tụ mà thành, nhưng không ai biết được bí mật ẩn giấu sau đó.
Giang Thừa Phong là người trong cuộc, hắn từng bị nhốt ở Tĩnh Lặng Lâm rất lâu, loại mây này hắn không thể quen thuộc hơn được, đây chính là lực lượng tương tự với lực lượng thời không trong Nguyên Sơ sơn mạch.
"Không đúng, ta vừa bỏ quên mất một điều quan trọng"
Trong một khoảnh khắc, đầu của Giang Thừa Phong giống như có tiếng chuông vang thức tỉnh.
Hắn đã quên mất một điều căn bản, nếu muốn vận dụng thần khí, thì ngươi cũng phải đủ thực lực để vận dụng mới được.
Muốn xây dựng nên một công trình vĩ đại như Vấn Thiên Sơn thì Phong Linh thần khí ngày hôm đó có lẽ cũng làm được.
Tạo ra lực lượng thời không giống Nguyên Sơ sơn mạch, có lẽ thần khí kia cũng làm được nốt.
Nhưng, ai là người vận dụng thần khí kia?
Phải biết, để phát huy sức mạnh từ thần khí thì cần phải đặt vào đúng người.
Giống như Kiếm Huyền Phong, người mang Long Kiếm Thánh Cốt chính là một loại thể chất mạnh mẽ, thiên sinh cận thánh.
Nhưng chỉ là cận thánh mà thôi, phải đến Thánh cảnh trở lên thì mới có thể phát huy sức mạnh của Thánh Cốt.
Nếu không đến Thánh cảnh, thì thánh khí ở đâu mà đòi cung cấp cho Thánh Cốt phát huy hết sức mạnh?
Nếu hắn có thể dựa vào Long Kiếm Thánh Cốt để đồ thánh thì đã không bị mấy tên Thiên Võ cảnh cường giả s·át h·ại.
Lực lượng trong Nguyên Sơ sơn mạch quá kinh khủng, tinh thần thánh lực bảo vệ Kiếm Huyền Phong lúc đó chỉ giống như hạt muối bỏ biển đối với lực lương kia.
Muốn xua tan màn sương thời không ở trong Nguyên Sơ sơn mạch ít nhất phải cần một lực lượng tương đương mới được.
Chỉ dựa vào mấy vị viện trưởng, phó viện trưởng kia mà muốn vận dụng lực lượng khủng kh·iếp như vậy tuyệt đối không cách nào làm được.
"Chẳng lẽ, là khí linh của món thần khí kia? Hoặc là có chí cường giả xuất thủ?"
Giang Thừa Phong nhẹ giọng tự vấn, hàng loạt thắc mắc hiện ra trong đầu của hắn lúc này.
Khí linh ngoại trừ tăng sức mạnh cho thần khí, còn có thể sử dụng thần khí chủ thể để kích phát chức năng của mình.
Nhưng điều kiện là khí linh kia cũng phải có thực lực cường đại mới được, điều gì khiến một khí linh cường đại như vậy chịu đi theo cao tầng của Võ viện?
Hơn nữa còn truyền bá võ đạo khắp nơi, một khí linh của thần khí thì cũng không nên chỉ dạy người khác tu luyện công pháp theo từng cảnh giới đi?
"Nếu là khí linh chấp chưởng thần khí thì không có gì để nói.
Nhưng nếu là vế sau...Trong Võ viện chắc chắn tồn tại thiên địa chí cường, loại tồn tại thậm chí vượt qua siêu cường đạo thống."
Giang Thừa Phong nỉ non khẳng định.
Tinh thần thánh lực có thể bảo vệ một tia hồn phách của hắn chắc chắn thuộc về thánh cảnh cự đầu, thánh trung cường giả.
Nhưng loại lực lượng của thánh cảnh cường giả kia, khi gặp phải năng lực từ thời không sương mù trong Nguyên Sơ sơn mạch đơn giản là con kiến muốn so với trời.
Đó là chưa kể, càng vào sâu, lực lượng thời không kia càng dữ dội, muốn định trụ màn sương ở chỗ sâu thì người xuất thủ phải cường đại đến mức độ nào?
Thánh cảnh đã là giữa thiên địa cường giả, đã là thánh địa chi đỉnh, nhưng thánh giả muốn vào Nguyên Sơ sơn mạch chắc chắn là đi chịu c·hết, căn bản không thoát ra được.
Nếu thật sự tồn tại một loại lực lượng có thể áp đảo thời không tại Nguyên Sơ sơn mạch, như vậy thì người nắm giữ loại lực lượng đó phải mạnh, phải khủng bố đến mức độ nào?
Loại này thiên địa chí cường vì sao lại xuất hiện ở Nhị quốc phàm giới này?
Lấy trình độ có thể định trụ thời không của vị kia, chắc chắn là không sợ đi lạc trong Nguyên Sơ sơn mạch, càng không có thứ gì có thể đe dọa đến bản thân.
Nếu sợ bị thứ gì trong Nguyên Sơ sơn mạch đe dọa, vậy thì còn cố ý định trụ thời không làm gì? Không lẽ muốn cường địch dễ tìm thấy mình hơn sao?
Đang lúc Giang Thừa Phong suy nghĩ miên man, thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai của hắn.
"Tiểu đệ đệ, ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao"
Quay đầu lại nhìn, đó là một thiếu niên thanh tú, đôi mắt to tròn, tinh quái đang cười hì hì nhìn mình.
"Nhị tiểu sư, Thừa Phong gặp qua các vị tiểu sư"
Giang Thừa Phong cúi đầu hành lễ.
"Ha ha, không cần rườm rà như vậy"
Nguyễn Thanh Phong vui vẻ khoát tay.
"Ngươi cũng muốn đi tham gia náo nhiệt"
Nguyễn Thanh Phong chỉ về hướng Vấn Lộ Sơn, ánh mắt phấn khích.
Hắn cùng Đặng Phi Long những người khác chuẩn bị đến tham gia khảo hạch do sư phụ của mình bày ra liền gặp người đệ đệ đáng yêu của Giang chấp sự ở đây.
"Không phải, ta đang chuẩn bị đến Công Pháp Các, tiện đường nên mới ghé lại nhìn xem"
Giang Thừa Phong lắc đầu, trong lòng đang chảy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi khi vị tiểu sư trước mặt vỗ vai của mình, hắn cảm thấy một ánh mắt có thể xuyên thấu hư ảo nhìn rõ linh hồn xuất hiện.
"Chắc chỉ là trùng hợp, đang suy nghĩ đến vị chí cường kia liền xuất hiện giật mình.
Hẳn là do ta quá đa nghi"
Giang Thừa Phong âm thầm an ủi, hắn không nghĩ một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi có thể nhìn ra được linh hồn của bản thân.
"Ồ, vậy sao, hôm nay đến lượt Tàn Lão Cốc ...không đúng là Tàn đạo sư giảng giải, ngươi nhanh đến nghe giảng à"
Nguyễn Thanh Phong chân thành thúc giục.
"Vâng, tiểu sư"
Nói xong, Giang Thừa Phong giống như chột dạ, lập tức chạy như bay, biến mất.
"Là hai cái, hai cái phân hồn đang chấp vá..."
Nhìn theo hướng người vừa rời đi, Nguyễn Thanh Phong ánh mắt lấp lóe, lên tiếng mở miệng.
Bốn người Đặng Phi Long nghe được lời này cũng gật gù vui vẻ.
Xem ra, là có phát hiện mới.