Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 63: Phá vỡ nhận thức, Tuyên Cổ Cấm Ngôn
Giang Thừa Phong một đường chạy đến Công Pháp Các.
"Không đúng, không đúng"
Trong lòng dần lấy lại bình tĩnh, Giang Thừa Phong bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ.
"Theo như truyền ngôn, năm vị tiểu sư kia từng lạc vào trong Nguyên Sơ sơn mạch năm năm.
Vậy bọn họ sống sót bằng cách nào?
Hơn nữa, hành vi của Ngũ đại tộc trong thời gian mấy vị kia m·ất t·ích có chút kỳ lạ"
Chuyện ngũ đại gia tộc tiểu chủ nhân bị m·ất t·ích từng trở thành đề tài bàn tán một thời.
Hành vi kỳ lạ sau đó của Ngũ gia cao tầng tự nhiên cũng gây nên rất nhiều chú ý, Giang Thừa Phong cũng không ngoại lệ.
"Xem ra suy đoán của ta vừa rồi là chính xác.
Võ viện này thật sự tồn tại thiên địa chí cường giả.
Những nhân vật cao tầng ở đây chỉ sợ là đạt được cơ duyên từ vị chí cường đó.
Chỉ là không biết, chí cường giả kia rốt cuộc là Khí Linh của thần khí hay là một cá nhân.
Nếu là cá nhân thì thật sự không dám tưởng tượng."
Kết hợp từ những suy nghĩ lúc trước, khi nhìn thấy thiên thê cùng dị tượng.
Cộng với nhiều bí ẩn của Võ viện, Giang Thừa Phong đã chắc chắn, nơi này ẩn chứa một đầu thần long.
"Nhưng vì sao? Vì sao đại năng này lại chỉ truyền công pháp đơn lẻ?
Chẳng lẽ ngài ấy không có công pháp cấp thấp sao?"
Nhìn Công Pháp Các có chút vắng vẻ, trong lòng Giang Thừa Phong vẫn có phần chưa hiểu.
"Ngươi là người mới đến lần đầu?"
Một vị lão giả mất đi một cánh tay nghi ngờ hỏi.
"Ra mắt Tàn đạo sư, ta thật sự là lần đầu đến đây"
Giang Thừa Phong hành lễ, thành thật đáp.
"Ài, lão già ta tuổi tác đã cao, không còn sức nói nhiều.
Đây là giảng giải thuộc tính công pháp, ngươi có thể đọc một lượt."
Nói xong Tàn đạo sư biến mất, để lại ba người chấp sự gương mặt bất đắc dĩ.
"Tàn đạo sư muốn đi Vấn Lộ Sơn, cho nên lấy cớ thân thể yếu nhược để bỏ việc"
Chấp sự đứng giữa bất bình nói.
Hôm nay là ngày chiêu sinh, ai cũng muốn đến xem náo nhiệt ngay cả đạo sư cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc, Công Pháp Các cần người trông giữ, đạo sư có thể kiếm cớ rời đi, nhưng chấp sự thì không may mắn như vậy.
"Tân sinh nhóc con, trong sách có hướng dẫn, phân loại công pháp.
Nếu ngươi có chỗ không hiểu, có thể đến hỏi chúng ta"
Người đứng bên trái lên tiếng nhắc nhở.
"Ta hiểu rồi, đa tạ ba vị chấp sự"
Giang Thừa Phong cúi đầu rời đi, trong lòng hắn rất tò mò, chẳng phải chỉ cần học thuộc Mạch đồ cùng Tinh thần đồ là có thể chọn công pháp sao?
Nhìn cuốn sách nhỏ trong tay, Giang Thừa Phong gương mặt có chút co rúm.
Hắn không ngờ, chọn công pháp nhập môn mà cũng phải vất vả giới thiệu nhiều như vậy.
Hết học nhập môn song đồ, bây giờ còn phải học thuộc thêm đặc trưng thuộc tính.
Đọc qua hết một lượt, nhưng bởi vì linh hồn có phần bị xung đột, Giang Thừa Phong hoàn toàn không thể nhớ hết được.
Hơn nữa, có rất nhiều thuộc tính mà Giang Thừa Phong thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến sự tồn tại của chúng.
"Vô là thuộc tính không có thực, không tồn tại ở bất cứ đâu,
Vô không tồn tại ngũ hành, không tồn tại thuộc tính nhưng có tác dụng tiếp nhận, khuếch trương thuộc tính.
Hoạt là thuộc tính liên quan tiềm năng...."
Xem qua mô tả thuộc tính, Giang Thừa Phong lần nữa bị phá vỡ nhận thức.
Trong sách chỉ giới thiệu duy nhất hai loại thuộc tính.
Một là thuộc tính nguyên tố, hai là thuộc tính tiềm năng.
Thuộc tính nguyên tố bao gồm rất nhiều loại như ngũ hành, băng phong, băng tinh, hắc ám,....Thuộc tính tiềm năng bao gồm hoạt, lực, tốc, kháng, thể,...
Tùy cách kết hợp mà sẽ sinh ra vô số thuộc tính khác.
Giang Thừa Phong cũng coi như là được mở mang hiểu biết.
Truóc đây võ đạo giới không cần phân biệt chi tiết như vậy, bọn họ chỉ cần biết kết quả sau cùng là được.
Giống như Long Kiếm Thánh Cốt của Kiếm Huyền Phong chẳng có ai hiểu hay biết được chi tiết nguồn thánh lực bên trong là gì.
Thế nhân chỉ biết Long Kiếm Thánh Cốt có lực lượng đặc biệt của Long Kiếm Thánh Cốt là được, tương tự như những thánh thể, thần thể khác.
Còn về thuộc tính tiềm năng từ trước đến nay hoàn toàn không có khái niệm.
Từ trước đến nay tất cả đều theo công pháp, cách vận công rèn luyện cái gì thì tăng cường cái đó, không phân biệt ngươi ta.
Rèn luyện gân cốt thì tự nhiên linh hoạt cũng sẽ tăng, rèn luyện công pháp thủy linh khí thì tự nhiên sẽ yêu cầu ngũ hành hệ thủy,
Giang Thừa Phong không hiểu, vì cái gì phải chia ra chi tiết, tỉ mỉ như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được, vì lý do gì mà phải học những thứ này.
Công pháp trong Võ viện hoàn toàn chỉ tập trung vào thuộc tính.
Người tu luyện theo cách của Võ viện, sẽ được lựa chọn tiềm năng, nguyên tố thích hợp để luyện vào một chi tiết như kinh mạch, ẩn mạch, lạc mạch,..đủ loại.
"Chẳng trách, võ sinh muốn tu luyện công pháp thì cần phải hiểu rõ bản thân thông qua mạch đồ, tinh thần đồ.
Nhờ thông tin thuộc tính được phân chia một cách cụ thể kết hợp với hai bức vẽ nhập môn mà người tu luyện có thể chọn con đường riêng cho mình.
Những vị trí được chia tiềm năng, nguyên tố, sẽ trở thành nguồn động lực chính để tăng cường các vị trí còn lại."
Mặc dù cách tu luyện này trông khá giống với võ đạo thông thường, nhưng Giang Thừa Phong vẫn dễ dàng nhận ra điểm khác biệt.
Đầu tiên là về sự phân chia tiềm năng, nguyên tố một cách vô cùng chi tiết, kết hợp với Mạch đồ cùng Tinh Thần đồ cho ra những cách tu hành khác biệt.
Thứ hai đó là những công pháp này chỉ tập trung hoàn toàn cho một cảnh giới duy nhất, cảnh giới tiếp theo có thể tu luyện công pháp khác nhưng vẫn được kế thừa đặc tính từ công pháp cũ.
"Cuối cùng là người nào có thể sáng tạo ra những loại công pháp này?
Nhìn nét thêu trên sách, ai lại kỳ quái như vậy? Công pháp lại đi thêu bằng chỉ?"
Giang Thừa Phong thán phục không thôi.
Tìm ra huyệt vị, kinh mạch, ẩn vị, lạc mạch trên cơ thể con người có thể là không quá khó.
Nhưng để sáng tạo ra công pháp lại là câu chuyện rất khác.
Để tạo ra công pháp cần có cách vận khí, số lần vận khí, đường dẫn khí tức, thứ tự tiếp nhận năng lượng, kinh mạch vận hành trong lúc tiếp nhận tác động,...phải có đến hàng hàng xa số yếu tố ảnh hưởng.
Không phải cách thức vận hành nào cũng mạnh, nếu vận hành một cách bừa bãi, nhẹ thì là tẩu hỏa nhập ma, nặng thì đi đời một kiếp không thể nghi ngờ.
Đó chính là lý do có công pháp đơn lẻ dành riêng cho cảnh giới ra đời.
Bởi vì không có cách nào để tạo ra phần tiếp theo cho phù hợp, nếu chuyển tu công pháp khác thì phải đổi cách vận khí đủ thể loại, do đó sẽ bị xung đột hơn nữa còn cực kỳ yếu.
Từ đó, những công pháp đơn lẻ chỉ có thể bị sữa chữa thành bí thuật để liều mạng, tăng cảnh giới trong lúc nguy cấp.
Các công pháp mạnh mẽ từ cổ chí kim đều có tính đồng nhất là bởi vì từ tầng một, có thể diễn hóa ra tầng hai, tầng ba,...cứ như vậy mà nâng cấp lên.
Bây giờ nhìn hàng loạt công pháp trước mặt, Giang Thừa Phong thật sư nể phục vị cường giả kia.
Nhìn nét chỉ hoàn toàn giống nhau, rất rõ ràng, đây là công pháp do cùng một người sáng tạo ra.
"Xem ra, cho dù từng là thánh tử, ta chung quy cũng chỉ là con ếch, có điều cái giếng của ta là ở thánh địa mà thôi.
Ta đã đánh giá quá thấp vị chí cường kia, so sánh với thánh địa chính là sự xúc phạm với người đó"
Có thể sáng tạo ra con đường tu luyện đi ngược với toàn bộ nhận thức tự cổ chí kim, từ khi thiên địa chưa phân, vậy thì trình độ của người sáng tạo nên con đường này phải đạt đến mức độ nào?
Hơn nữa Vô là thuộc tính gì? Nếu nó không tồn tại vậy làm sao có thể tìm ra được?
Nếu Vô không tồn tại thì làm sao có thể tu luyện nhập thể được?
Hàng loạt câu hỏi liên tục xâm chiếm lấy suy nghĩ của Giang Thừa Phong.
Tuy nhiên Giang Thừa Phong lại không biết.
Vô chỉ là một thuộc tính do Đoàn Trí tự định nghĩa ra, lấy ý tưởng từ số phức trong toán học mà thôi.
Vô là một thuộc tính không tồn tại, không thuộc ngũ hành, không sinh tiềm năng, nhưng có thể biểu diễn khắc họa thuộc tính lên đó.
Còn về cách để biểu diễn? Khung Cửi Vận Mệnh tự dệt ra.
"Người đứng sau Võ viện chỉ sợ đã không phải là thần long, thần long vẫn còn quá yếu khi so với vị này.
Ở lục địa của phàm nhân không biết tên này, chắc chắn tồn tại tuyên cổ chi bí.
Người có thể đánh vỡ nhận thức tự cổ chí kim chắc chắn là một vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn"
Giang Thừa Phong từng đọc qua một cổ thư trong thư phòng của Giang gia.
Cuốn cổ thư kia là một bản tự sự được viết bởi một phàm nhân mà thôi, cho nên Giang Thừa Phong căn bản không để trong lòng.
Cổ tịch có viết, thế gian ẩn giấu những điều bí ẩn kỳ lạ chưa từng có lời giải đáp, bí ẩn đó giống như bị xóa nhòa khỏi dòng suy nghĩ của toàn bộ vũ trụ.
Tuyên cổ chi sơ, ai đứng truyền đạo? Thuở sơ khai của bình minh, ai là người đầu tiên truyền đạo thế gian?
Thiên từ đâu đến, Đạo từ đâu sinh? Tất cả đều mãi là ẩn số.
Tuyên Cổ Cấm Ngôn chính là ám chỉ những tồn tại cấm kỵ đã xuất hiện từ thuở nguyên sơ, nhưng chưa từng để lại dấu chân trong dòng sông lịch sử.
Sự tồn tại của những thực thể này không có trong ký ức của chư thiên vạn giới, thậm chí là không có trong ký ức của thời không vĩnh hằng bất biến.
Không ai biết tên gọi, hình dáng cụ thể của những tồn kia, đó có thể là ngôi sao, một người khách qua đường uống trà, hay một người nhân công trẻ tuổi...
Suy cho cùng, kỳ bí, mãi mãi là kỳ bí.
Giang Thừa Phong không tin, một võ giả bình thường có thể đưa ra những lý luận võ đạo như vậy, cũng không thể sáng tạo ra nhiều công pháp huyền diệu đến như vậy được.
Nếu không phải là Tuyên Cổ Cấm Ngôn, tuyệt đối không thể hiểu được Vô thuộc tính, càng không thể biết cách phân chia, phối hợp thuộc tính.
"Có lẽ, hỗn loạn thời không đưa ta đến đây, chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Nếu thật sự được Tuyên Cổ Cấm Ngôn chỉ dạy, còn lo gì không thành tài?"
Giang Thừa Phong trở nên vui vẻ, đồng thời, trong lòng có chút hối hận vì tầm mắt hạn hẹp của mình trước đây.
"Aizz, nếu lúc đó không bảo thủ, nghe lời đại ca có khi ta đã không phí mất hai tháng à"
Một tiếng thở dài rầu rĩ phát ra.