Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 69: Truyền đạo thế gian, Thần Thụ Lâm nguy hiểm
Một tháng sau.
Võ viện chính thức kết thúc khảo hạch.
Kết quả đã được công bố, có mấy nhà vui có vô số nhà sầu.
Không ngoài dự đoán của Lạc Hồng Anh trước đây, chưa đến một phần trăm những ứng viên tham gia chiêu sinh được tuyển.
Nhóm đạo sư gồm sáu người Châu Thần Chi cùng nhóm năm tiểu sư Đặng Phi Long cũng hoàn thành việc tu luyện trên Vấn Lộ Sơn trở về.
Châu Thần Chi nhìn nhóm người không được chọn, gương mặt những người này hiện lên vẻ buồn rầu, ủ rủ.
"Mọi người khoan rời đi, ta đại diện cho viện trưởng cùng cao tầng của Võ viện có chuyện muốn tuyên bố"
Nghe xong lời này của Châu Thần Chi, bầu không khí ủ dột trở nên thanh tĩnh không ít.
Mọi người ở đây đều tò mò, Võ viện sẽ thông báo tin tức gì?
"Võ viện chung quy là quá nhỏ, không thể hoàn toàn chứa hết những người các ngươi.
Chính vì vậy, chúng ta quyết định sẽ truyền bá công pháp tu hành khắp thế gian.
Đương nhiên, công pháp truyền ra sẽ không mạnh hơn Võ viện, nhưng tuyệt đối là không quá kém.
Chỉ cần mọi người chịu chăm chỉ tu luyện chưa chắc đã không thể thành tài"
Châu Thần Chi hùng hồn tuyên bố.
Trước đây, cao tầng trong Võ viện đã thông qua quyết định truyền bá võ đạo, tiên sinh cũng vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên có nhiều công pháp tự nhiên không thể loạn truyền.
Tiên sinh đã phân loại ra rất nhiều công pháp, viện trưởng cùng hai vị viện phó đã yêu cầu không được ngay lập tức truyền công pháp cấp độ cao nhất ở mỗi cảnh giới ra bên ngoài.
Võ viện chỉ truyền ra mạch đồ, tinh thần đồ cùng những công pháp có thể tu luyện đến căn cơ tối đa là Hoàn Mỹ.
Nếu muốn tu luyện công pháp cao cấp hơn thì phải gia nhập Võ viện.
Hoặc là mỗi hai mươi năm, khi một khóa võ sinh tốt nghiệp Võ viện sẽ cho phép bọn hắn rời đi khai tông, lập giáo, xây dựng gia tộc,...truyền bá công pháp tu luyện của bản thân học được trong những năm tháng ở Võ viện.
Nguyên Sơ sơn mạch đã được thêm vào bản đồ lục địa.
Việc cho phép mọi người rời đi tự lập môn hộ không chỉ giúp tăng cường trình độ võ đạo mà còn có thể khai phá những khu vực mới.
"Nếu sau này có người muốn tu luyện pháp môn cao hơn thì...."
Châu Thần Chi đem những lời nhóm đạo sư cùng tiên sinh đã thảo luận ra, để giải thích cho chúng võ giả.
Linh khí ở Nhị quốc đã được hồi sinh, công pháp cũng đã được nâng cấp, tất cả đều đã đầy đủ.
"Đa tạ Thần Chi tiền bối, đa tạ chư vị cao tầng Võ viện"
"Đạ tạ Võ viện"
"Đạ tạ Thần Chi tiền bối"
"..."
Những võ giả không được chọn khi nghe xong lời này, lập tức liền trở nên vui vẻ.
Không được chọn vào Võ viện làm mọi người rất buồn rầu, cho rằng cơ duyên võ đạo của mình không còn.
Không ai nghĩ Võ viện sẽ đem ra chia sẻ công pháp.
Dù sao, ai cũng biết là pháp bất khinh truyền, không thể tùy ý đưa bừa bãi.
Từ khi được thành lập, Võ viện đại năng đã giúp mở mang Nguyên Sơ sơn mạch, cho phép mọi người tìm kiếm tài nguyên mà không phải giao nộp bất cứ thứ gì.
Trong mắt thế nhân, Võ viện có thể chia sẻ linh khí cho toàn bộ Nhị quốc, giúp mở mang lục địa đã xem như là hành động đầy đủ nghĩa khí.
Bây giờ nghe được đạo sư cao tầng hứa sẽ truyền bá võ đạo công pháp một cách rộng rãi, mọi người đều rất thán phục hành động này.
Về phần công pháp không cao hơn Võ viện cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Trấn viện tuyệt học của người ta, ngươi còn muốn được học chùa? Hơn nữa công pháp truyền ra ngoài chỉ là thua một chút mà thôi.
Về sau nói không chừng lúc các võ sinh khai tông lập phái, thì cơ hội được học tập công pháp chí cao cũng được rộng mở.
Võ viện được dựng nên thật sự đã mở ra võ đạo đại thế.
..........
"Sư phụ đi thật lâu, đã hơn một năm rồi đi, người còn chưa trở về?"
Đỗ Nguyệt chán chường, lên tiếng phàn nàn.
"Ta đã nói, sư phụ nhất định phải đánh chủ nhân của đôi mắt kia một trận mới hả giận, các ngươi lại không tin?"
Nguyễn Thanh Phong gương mặt giống như đoán trước được chuyện này, đắc ý nói ra.
"Có khi nào....có khi nào sư phu....."
Đỗ Nguyệt hai mắt đỏ hoe, lã chả chực khóc.
"Đừng nói bậy, nếu sư phụ có chuyện gì thì ánh mắt nhìn xuống thế gian đã sớm xuất hiện lần nữa"
Hoàng Minh lắc đầu, phản đối.
Đặng Phi Long cùng Phan Ngọc Lâm nghe xong lời nói của Hoàng Minh đều cảm thấy có lý.
Bọn hắn biết tính cách sư phụ mình, làm người bình tĩnh không vội không gấp.
Nếu sư phụ không nắm chắc thì chắc chắn sẽ không hành động lỗ mãng, do đó không ai nghĩ sư phụ sẽ gặp chuyện bất trắc.
Hơn nữa, lấy trình độ của sư phụ bọn hắn, có thể sáng tạo ra Huyền Môn, có thể sáng tạo ra công pháp tuyệt đỉnh cho từng cảnh giới há sẽ là loại người bình thường?
"Vậy sư phụ bao lâu mới về thăm chúng ta nha?"
"..."
Từ lúc Võ viện chiêu sinh đến nay đã hơn một năm trôi qua.
Nhưng không ai biết được!
Trên thiên ngoại xa xôi ngoài kia, tồn tại những đôi mắt như hằng tinh soi chiếu đang chăm chú nhìn về thế gian này.
Linh khí của Nhị quốc cùng Nguyên Sơ sơn mạch trong khoảng thời gian này đang không ngừng gia tăng.
Mười hai ngôi sao chưa từng dập tắt ánh sáng trên bầu trời giống như tỏa ra tinh thần, linh khí rót xuống tẩm bổ thế gian vạn vật.
..........
Thần Thụ Lâm hay không biết chi địa.
"Hươu tím, ngươi nói vị đại nhân kia sẽ còn trở lại không à?"
Song Giác Hắc Mã miệng phun thú ngữ, hí hí lên tiếng.
"Ta cũng không biết nha.
Aizz, nếu là vị cường giả kia có thể dẫn chúng ta thoát ra khỏi nơi này thì tốt"
Con Hươu màu tím lên tiếng huýt dài.
"Hừ, những thứ quỷ dị kia càng ngày càng quá đáng.
Bọn chúng chỉ sợ sẽ sớm thích nghi với thời không hỗn loạn trong kia, đến lúc đó...."
Hắc Mã ánh mắt tức giận lại giống như hoảng sợ, không dám tiếp tục tưởng tượng.
"Lão Long đã nói vị kia chắc chắn sẽ còn trở lại, chỉ cần chúng ta..."
"Ầmmmmmmm". Một t·iếng n·ổ lớn âm vang, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai kỳ thú.
Phía Đông của không biết chi địa giống như xảy ra chấn động mạnh, hàng loạt kỳ thú tranh nhau bỏ chạy thục mạng, có điều gì đó sắp xảy ra với khu rừng.
"Huýttttttttt............Huýttttttttt"
"Hưmmm.........Hưmmmmmm"
Hắc Mã cùng Hươu Tím nhanh chóng di chuyển, chạy về nơi phát ra v·ụ n·ổ.
Rất nhanh cả hai đã tập hợp cùng Thanh Long và Hỏa Phượng.
"Là thứ đó, lần này đến nhanh hơn dự kiến, chỉ sợ là một trận ác chiến"
Thanh Long vẻ mặt nghiêm trọng, ngâm lên cảnh báo.
"Những thứ kia thật sự là đáng sợ, không ngờ bọn chúng có thể thích nghi với thời không nhanh như vậy.
Đây đã là lần thứ ba trong hai trăm năm rồi đi?"
Hắc Mã đáp lời.
Từ hơn ngàn năm trước, nơi này bắt đầu bị xâm nhiễm bới những thế lực không biết.
Những kẻ xâm lược giống như không có linh trí, chỉ biết g·iết chóc, bọn hắn giống như đang tìm kiếm vật gì đó.
Khu rừng vốn dĩ yên bình này phải liên tục phải chống chọi với thế lực đến từ phía Đông kia rất nhiều lần.
Ban đầu những thứ quỷ dị kia thực lực không quá mạnh, mỗi hai trăm năm bọn hắn mới có thể lần mò đến đây một lần.
Thời không hỗn loạn bên ngoài có lẽ đã bảo vệ được khu rừng tạm thời tránh được kiếp nạn.
Nhưng, càng về sau, mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Những thứ quỷ dị kia giống như có thể thích nghi với thời không hỗn loạn, tần xuất hiện diện của bọn chúng đang dần gia tăng.
Hơn nữa mỗi lần thích nghi thì bọn chúng càng trở nên mạnh mẽ.
Phía Đông của Thần Thụ Lâm.
Từ sau màn sương đen của Nguyên Sơ sơn mạch,
Một luồng khí tức xanh lá có phần quỷ mị trong như ngọn lửa ma trơi từ từ xuất hiện phía sau màn sương.
Những nơi làn gió xanh kia đi qua, đại địa như khô héo, chỉ có linh thảo mới có thể tồn tại, còn lại đều biến thành hoang mạc.
Thân ảnh mang theo ngon lửa ma trơi xanh quỷ dị kia từ từ xuất hiện để lộ rõ diện mạo của mình.
Đó là một bộ khô lâu hoàn toàn không có thứ gì khác ngoài bộ xương trơ trội.
Tuy nhiên khác với một bộ xương thông thường, thứ này cao hơn mười mét, hai tay đang kéo thanh kiếm ở đằng sau, dưới hông là một mảnh vải màu đà đang lơ lửng.
Sau lưng của quái vật kia là tám chiếc xương giống như chân nhện chia đều ra hai bên, ngọn lửa ma trơi màu xanh lá cây kia xuất phát từ trong lồng ngực của thứ đó.
Rời xa khỏi màn sương trắng, hai hốc mắt của bộ xương kia giống như bây giờ mới chịu mở ra, đôi mắt bị thiêu đốt, hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực.
Mỗi bước dẫm chân của khô lâu gây ra chấn động làm rung chuyển một phần của Thần Thụ Lâm.
"Vụtttt"
Một kiếm chém ra, phạm vi trăm dặm ngay lập tức bị san thành bình địa.
Những nơi kiếm khí đi qua khiến cỏ cây như hóa thành bụi phấn, từng cây, từng cây đại thụ ngã xuống, sức mạnh dư thừa từ nhát kém còn không ngừng bào mòn phần còn lại của sinh mệnh.
Phải biết, cây cối trong Nguyên Sơ sơn mạch nhờ có thời gian dài tẩy luyện linh khí cộng với việc được thời không năng lượng từ tảng đá thời không hỗ trợ, do đó muốn phá hủy loại cây này chỉ bằng khí tức là không thể.
Chí ít cho dù là Ngư Long cảnh cũng tuyệt đối không thể có năng lực như vậy.
"Huýtttttttt"
"Hưmmmmmmmm"
Đang lúc khô lâu tà dị kia chuẩn bị tung ra nhát kiếm thứ hai thì tứ đại thú vương, những người cai quản vùng đất này xuất hiện.
Khô lâu phát hiện ra được kẻ xâm nhập, lập tức chia mũi kiếm về phía bốn loài kỳ thú trước mặt, không hề nói bất cứ mội lời nào liền tung ra một nhát kiếm.
Một kiếm này phảng phất là một đoàn quơ tay bình thường không sử dụng quá nhiều lực.
Tuy nhiên, khi kiếm khí rơi vào người tứ đại thú vương, bọn hắn có cảm giác không gian như bị đình trệ, thời gian trôi qua chậm chạp.
Thanh Long cùng Hắc Mã đứng ở trên không nhanh chóng dẫm chân, sóng năng lượng tỏa ra từ hai vị thú vương xông thẳng về luồng kiếm khí.
"Ầmmmmmm"
Tiếng v·a c·hạm cực liệt vang lên.
Giờ phút này, tứ đại thú vương bắt đầu cảm giác được hơi nóng của những vật quỷ dị ngoài kia phả lên người.