Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 68: Thắp sáng thiên thê
Ba người Nguyễn Ngọc Chúc, Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao đứng từ thiên không quan sát về hướng Vấn Lộ Sơn.
Giờ phút này, những thành viên cao tầng trong Võ viện đã thành công đặt chân đến Tâm Sinh Lộ.
"Ồ, xem ra là chúng ta sắp có đồng môn"
Nguyễn Ngọc Chúc nhìn linh khí đang không ngừng dao động quanh màn sương như mây trắng mờ ảo kia, mở miệng lầm bầm.
"Bon họ đều thông qua, có vẻ như đạo sư chỉ cần vượt qua Thị Cảnh liền sẽ nhận được Huyền Môn Pháp"
Huyết Vô Tâm phân tích.
"May mắn, ngày trước chúng ta không cần khảo nghiệm phức tạp như vậy"
..........
Sáu giờ trôi qua kể từ khi Võ viện cao tầng leo lên thiên thê.
Ngoại giới, những người mang mong ước trở thành võ sinh vẫn đang ngước nhìn lên thân núi Vấn Lộ Sơn.
"Mau nhìn, có điểm sáng, có điểm sáng phía sau màn sương."
Một người la to, chỉ tay vào một chấm vàng đang tỏa ra quang mang ở trên cao.
Ngay Sau đó, lần lượt các điểm vàng khác cũng nhanh chóng xuất hiện, kéo theo sự xôn xao của mọi người xung quanh.
"Có người thắp sáng thiên thê, đây là dấu hiệu cho thấy lãng khách đã vượt Thị Cảnh Lộ.
Mau nhìn, các vị đạo sư, tiểu sư thành công đi đến Tâm Sinh"
Một võ sinh của Võ viện kinh nghi, thán phục nói.
"Không sai, đây là dấu hiệu thắp sáng thiên thê, chỉ có ba người viện trưởng, phó viện trưởng từng làm được"
"Nghe nói thắp sáng thiên thê, đi đến Tâm Sinh sẽ có kỳ duyên xuất hiện, không biết kỳ duyên là gì?"
"Chuyện này với chúng ta mà nói quá xa xôi, vẫn nên đặt mục tiêu đột phá Chân Cương cảnh, mở mang hiểu biết mới có một chút hy vọng."
"Nhưng vì cái gì, bọn họ lại xuất hiện ở những thiên thê khác nhau? chẳng phải tất cả đều đi lên cùng một lượt sao?"
"Ngươi cũng nhìn ra điều này?"
Những võ sinh khác trong Võ viện lên tiếng hỏi thăm.
Đây đều là những người trong nội bộ, tự nhiên biết được một số bí ẩn, nhưng vẫn chưa ai được trải nghiệm cảm giác được đặt chân vào con đường xa xôi trên kia.
Hầu hết võ sinh vừa đến Võ viện chỉ mới vài tháng, tầm mắt võ đạo nhìn chung là còn có hạn.
Do đó, trong số đoàn võ sinh được tuyển thẳng chẳng có nổi một người bước lên được bậc thứ hai mươi.
Tất nhiên đó là đoạn thời gian trước, khi mà mọi người vẫn chưa có kiến thức quá chuyên sâu về công pháp, chưa tìm hiểu kỹ con đường của võ đạo.
Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, công pháp tu luyện có thành quả, cảnh giới võ đạo cũng tăng lên không ít, tầm mắt tự nhiên sẽ theo đó mà tăng trưởng.
"Phùuu........Phùuuuu"
Âm thanh xoay chuyển của linh khí đột ngột cất lên.
Chỉ thấy, ở trên Vấn Lộ Sơn lúc này, xuất hiện từng đợt linh khí hội tu thành nhiều cơn lốc đang liên tục đâm sâu vào bên trong những áng mây che mờ kia.
Từ các điểm sáng tồn tại trên không, các thiên thê tỏa ra quang mang giống như trở thành trung tâm phong bạo.
Thời gian vừa trôi qua không được bao lâu, những võ sinh cùng chấp sự đoàn của Võ viện lần thứ hai được chứng Tinh Không Dị Tượng.
Linh Khí ngưng chuyển, bắt đầu lấy quy mô lớn cuộn vòng quanh một phần Vấn Lộ Sơn.
Lần này, những người ở dưới đã không còn chỉ có thể nhìn thấy những điểm quang mang nhỏ bé nữa.
Lấy tám điểm sáng kia làm trung tâm, một vùng không gian giống như tinh không đang từ từ lan rộng ra, hình ảnh này như đang mô phỏng sự giãn nở không ngừng của vũ trụ.
Tinh Không dị tượng thời điểm hiện tại không quá ngưng thực, so với lần trước mọi người được chứng kiến bởi ba vị viện trưởng viện phó.
Tuy nhiên sự đặc sắc của tinh không lần này có phần đa dạng hơn rất nhiều.
Tám tinh không dị tượng xảy ra sự va chạm lẫn nhau, gây ra hiện tượng tinh không giao thoa.
"Mau nhìn, vũ trụ kia sao trời giống như bị khuyết thiếu, hoàn toàn không có phần nào hoàn hảo"
"Tinh cầu như con rồng chín đầu kia là gì?"
"Sao trời cũng có màu đen? màu đen cũng có thể phát sáng sao?"
"Những dị tượng này là gì? Chẳng lẽ thiên thê phía trên thật sự tồn tại đường dẫn lên trời cao, thậm chí là ra ngoài tinh không sao?"
"..."
Nhiều người tham gia khảo hạch chỉ trỏ lên không trung, ánh mắt hâm mộ.
Giờ phút này, tất cả những người có mặt để chứng kiến cảnh này đều sinh ra lòng hướng tới.
Nhưng, chỉ có những thành viên của võ viện mới hiểu.
Khoảng khắc những người tham gia khảo hạch nhìn thấy vũ trụ rộng lớn bao la trên kia, thì tầm nhìn võ đạo của bọn hắn đã thay đổi đến một cấp độ cao hơn.
Việc lựa chọn đứng yên quan sát thật sự đã đem lại kinh nghiệm cho tiềm thức võ đạo trong tâm mỗi người, dẫn đến việc, khả năng leo lên Vấn Lộ Sơn được cải thiện.
Kể từ lúc này, khảo hạch mới chính thức được xem như là bắt đầu.
"Đây chính cơ duyên mà vị đại năng kia để lại?
Đạo pháp thật đáng sợ, cuối cùng đạt đến cấp gì mới có thể tạo thôi diễn ra được Tinh Không huyền bí vậy?"
Giang Thừa Phong sợ hãi trong lòng, thầm than.
Hắn xuất thân mặc dù không dám nói là đệ nhất thế gian, nhưng kiến thức từ thánh địa cho Giang Thừa Phong biết, trên đời này không thể tồn tại loại đạo pháp trái với quy luật như vậy được.
Một phàm nhân thì hiểu biết gì về vũ trụ tinh không mà muốn ngưng tụ ra dị tượng như vậy?
Sau khi nhìn khắp một lượt ở Công Pháp Các, Giang Thừa Phong nhận thức được, thánh địa hoàn toàn không thể so với Võ viện về mặt đạo pháp.
Thánh địa cường đại là không sai, nhưng so với loại tồn tại chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng như Tuyên Cổ Cấm Ngôn thì vẫn quá nhỏ bé.
"Đúng là đại thiên thế giới không thiếu thứ lạ à.
Không biết chư thiên vạn giới còn tồn tại bao nhiêu điều kỳ ẩn chưa có lời giải?"
Giang Thừa Phong nhỏ giọng thì thầm.
Khoảng thời gian gần đây nhờ siêng năng đi tìm hiểu xung quanh, bản thân hắn đã mở rộng tầm mắt không ít.
Từ cách tu hành đi ngược vạn cổ thiên đạo cho đến đạo pháp hiển hóa tinh không.
Chí ít, trong trí nhớ của Kiếm Huyền Phong loại này tồn tại vượt xa thánh địa thậm chí là vượt xa siêu cường đạo thống này, chưa từng được nghe nhắc đến.
"Khảo hạch tầm nhìn võ đạo sao?
Không biết, nếu ta có tinh thần lực cấp ba mươi mốt trở lên thì có thể leo đến tám trăm bậc hay không?"
Giọng nói mang theo phần không chắc chắn.
Trải qua tìm hiểu, Giang Thừa Phong cũng biết được quy định khảo hạch ở đây.
Vấn Lộ Thiên Thê chỉ nhìn hiện tại, không luận thiên phú, không bàn tương lai.
Nếu là trước đây, Giang Thừa Phong có thể tự tin khẳng đinh, bản thân mình chắc chắn là người có tầm nhìn về võ đạo sâu rộng nhất.
Nhưng từ khi nhìn ra một vài bí ẩn trong Võ viện, hắn đã biết, trong mắt những vị đạo sư kia, mình chẳng qua cũng chỉ là con ếch mà thôi.
Cao tầng trong Võ viện chắc chắn là được vị chí cường kia dẫn đạo hơn nữa còn là trong thời gian dài.
Có thể tiếp xúc với loại tồn tại vĩ ngạn như vậy, kiến thức, tầm mắt há sẽ kém?
Chính vì vậy mà Giang Thừa Phong có phần thiếu tự tin vào bản thân mình.
Muốn lấy Chân Cương cảnh đi hết Thị Cảnh Lộ giống như nhóm đạo sư, tiểu sư kia là không có cơ sở.
Ít nhất tinh thần lực cũng phải tương đương với Thông Huyền đỉnh cao.
"Aizz, con đường phía trước sao mà xa xôi à"
Một tiếng thở dài thốt ra, Giang Thừa Phong tạm thời từ bỏ ý định leo lên Vấn Lộ Sơn.
"Đừng buồn, hiện tại ngươi không thắng được những đạo sư kia là chuyện rất bình thường"
Một tiếng nói từ đằng sau xuất hiện.
Giang Thừa Vân mỉm cười nhìn đệ đệ của mình.
"Ngươi bị hạn chế bởi độ tuổi, vẫn chưa gặp được danh sư, cảm thấy thua thiệt là chuyện rất bình thường."
Nhìn thấy Giang Thừa Phong cuối cùng cũng chịu chấp nhận hòa nhập cùng môi trường sống, Giang Thừa Vân âm thầm hài lòng.
"Đại ca, ngươi không nên nói như vậy, danh sư chỉ là phụ, là do bản thân ta hạn hẹp."
Nghe được lời này của đại ca mình, Giang Thừa Phong có chút không vui, lên tiếng phản bác.
Kiếp trước, Kiếm Huyền Phong được sư phụ nuôi dạy tử tế, hết mực yêu thương bản thân, cũng nhờ tinh thần lực thánh thư mà sư phụ tặng cho mình, hắn mới có thể bảo vệ được một mạng.
Mặc dù sư phụ của Kiếm Huyền Phong không thể nào so sánh với vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia, nhưng mãi mãi là người hắn tôn kính nhất.
Cho dù bây giờ Giang Thừa Phong cùng Kiếm Huyền Phong đã hợp hai làm một, thì lòng tôn kính dành cho sư phụ từ kiếp trước vẫn sẽ còn.
"Khụ, khụ, ta không có ý này.
Ý của ta, là bọn họ đã được tiếp xúc với nền tảng cao hơn, có thế quan rộng lớn hơn ngươi.
Ngươi còn nhỏ, chưa đủ trải, tự nhiên sẽ có phần hạn chế"
Giang Thừa Vân giống như cũng nhận ra được điều gì, lập tức đổi giọng giải thích.
"Vậy đại ca nói danh sư của những vị đạo sư này là ai à?
Nghe ca nói vậy chắc hẳn biết chút gì đó đi."
Giang Thừa Phong hỏi dò.
Từ trong giọng điệu của Giang Thừa Vân, hắn có thể nghe ra, đại ca biết được gì đó, hơn nữa, chỉ sợ không phải một chút đơn giản như vậy.
"Chẳng lẽ đại ca từng gặp vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia?" Giang Thừa Phong tự vấn.
"Chuyện này ta chỉ biết một chút ít mà thôi, trong Võ viện cũng không mấy người nhận ra được."
Giang Thừa Vân nghiêm túc, sau đó kể một chút về cơ duyên gặp gỡ của mình.
"Không đúng, nếu Võ viện chấp sự đều gặp thì làm sao chỉ có đại ca nhận ra nha?"
Giang Thừa Phong nhíu mày, tỏ vẻ khó tin.
"Ha ha, ca tự có cách của mình, ngươi không cần quan tâm"
Nói xong Giang Thừa Vân đắc ý rời đi, trước khi đi, hắn còn không quên ý vị thâm trường nhìn đệ đệ mình một lần.
"Xem ra, vị đại ca này của ta cũng không phải là người bình thường, hy vọng là ca không nhận ra bí mật của ta đi"
Giang Thừa Phong ánh mắt lóe lên, giống như nhớ lại chuyện gì đó.
Lúc trước, khi Kiếm Huyền Phong còn ở trong tinh thần thánh thư, Giang Thừa Vân vẫn hay thấp thỏm nhìn trộm.
Vừa nãy nhìn biểu hiện từ huynh trưởng không có chút gì ngạc nhiên khi Giang Thừa Phong nhắc đến danh sư.
Cộng với chuyện chỉ mình hắn là nhận ra vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia, trong lòng Giang Thừa Phong đã có chút suy đoán.
"Lúc trước nhị tiểu sư vỗ vai ta, cảm giác đó xuất hiện, hẳn cũng không phải là trùng hợp."
Theo Giang Thừa Phong, Tuyên Cổ Cấm Ngôn tầm nhìn bao quát thiên địa.
Bản thân Giang Thừa Phong chỉ là loại vắt mũi chưa sạch làm sao có thể che giấu loại tồn tại này?
Chỉ là không ngờ, bây giờ, chuyện mình chuyển thế không chỉ là một người biết.