Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Hư Cực Niệm, Vô cùng Không

Chương 72: Hư Cực Niệm, Vô cùng Không


Lịch sử Nhị quốc hình thành hơn hai vạn năm, chứng kiến nhiều sự thay đổi.

Thế hệ đi sau tiếp nối thế hệ trước, tre già măng mọc, cuộc sống tiếp diễn, cuộc đời vẫn sẽ kể câu chuyện, mà nó phải kể.

Võ đạo giới, nơi mà các cao thủ giang hồ ngày xưa chỉ có thể khinh công vượt tường, cường lực chấn cự thạch đã được xem là thiên hạ vô song, cũng phải thay đổi, tiến về phía trước.

Thậm chí cho dù là màn sương tưởng chừng như không bao giờ tan trong Nguyên Sơ sơn mạch, từng khiến nhiều người lo lắng một ngày nào đó sẽ nhấn chìm Nhị quốc cũng đã bị đẩy lùi.

Duy nhất một điều bất biến, đó là mười hai ngôi sáng trên bầu trời từ trước đến nay luôn tỏa ra ánh sáng chiếu rọi xuống thế gian và chưa từng có dấu hiệu dập tắt.

Đoàn Trí nhìn về tinh không sâu thẳm, nơi mà hai tồn tại được Khung Cửi cho ra đánh giá là xứng đáng được thêu lên dải lụa đỏ đang đứng.

"Bằng hữu, ngươi là ai à?

Vì sao từ trước đến nay chúng ta không nhìn thấy ngươi vậy?"

Cửu đầu Thanh Long lên tiếng hỏi thăm, chín cái đầu liên tiếp quay qua quay lại nhìn ngắm lẫn sau, sau cùng, tất cả hướng về người trước mặt, tỏ vẻ tò mò.

"Ngươi ngốc à, có thể ngài ấy còn được sinh ra trước chúng ta, nên đã rời đi trước

Người ta không muốn gặp ngươi chẳng lẽ ngươi còn tìm được người ta?"

Long Quy ánh mắt trừng về phía đồng bạn của mình, tỏ vẻ hiểu biết.

"Không đúng à, rõ ràng chúng ta sinh ra ngay tại thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế nha.

Hỗn Mang Sáng Thế đã là khái niệm duy nhất về chân lý vĩnh hằng bất biến, hoàn toàn không thể tồn tại thứ gì cổ xưa hơn được à?

Hơn nữa thế gian này ta đều đi hết một lượt, chưa từng phát hiện có dấu vết gì tồn tại có thể tiếp cận với trình độ của chúng ta."

Cửu đầu Thanh Long ngây ngốc nhìn quanh khắp tinh không, lên tiếng hồi đáp.

"Hừ, vậy ngươi đi hết nơi này rồi sao?

Biết đâu được người này chính là sinh ra tại thời điểm khái niệm về chân lý vĩnh hằng còn chưa được hình thành đây?"

Long Quy hừ hừ hai tiếng, hỏi vặn.

"Không thể nào, nếu có tồn tại như vậy làm sao có thể không in dấu chân vào khái niệm chân lý vĩnh hằng được?"

"Ngươi không phải người ta, ngươi làm sao biết?"

"Là như vậy..."

"..."

Tiếp đó, Long Quy cùng Cửu Đầu Thanh Long bắt đầu tranh cãi.

"Khung Cửi không phải là bị lỗi đi? Liền hai thằng đần này cũng có thể đứng hàng hoàn mỹ vô khuyết?"

Đoàn Trí nhìn hai sinh vật gân cổ cãi nhau trước mặt trong lòng có chút im lặng.

Hai con hàng này, nhìn qua hình dáng đem lại cảm giác vô cùng mạnh mẽ, quả thật xứng với danh xưng hoàn mỹ vô khuyết, nhưng tính cách kiểu này thì có chút hơi hỏi chấm.

"Khụ...khu...hai vị có thể để ý đến ta một chút sao?"

Đoàn Trí hắng nhẹ hai tiếng, gương mặt bất đắc dĩ, hỏi.

Nghe được lời này, hai sinh vật tồn tại từ giai đoạn sáng thế không còn tiếp tục cự cãi, dời ánh mắt nhìn về người đối diện.

Bọn chúng cũng rất tò mò người trước mắt mình là ai.

"Bằng hữu, hạnh ngộ, ta là Vô, hắn là Không, chúng ta là hai khái niệm ý thức, được định hình trong thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế.

Không biết bằng hữu đến từ đâu, vì cái gì trên thân còn tồn tại khái niệm cổ xưa hơn vĩnh hằng bất biến?"

Cửu Đầu Thanh Long tên Vô truyền ra ý thức, mở miệng, đồng thời chín đầu rồng cũng hiển hóa tinh hà biến hóa.

Đoàn Trí nghe được lời của Vô, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong đã chấn kinh không thể nói thành lời.

Hai khái niệm ý thức?

Đây là cái định nghĩa gì?

Trước đây, khi phát hiện vùng tinh không này có thể dễ dàng nhìn xuống vũ trụ vô biên của Lãng Sơn nguyên, Đoàn Trí đã ngây lập tức sử dụng Khung Cửi để dệt thử nơi kỳ diệu này.

Qua đó hắn biết được vùng tinh không này được gọi là Hư Cực Niệm, đã tồn tại rất lâu, lâu đến mức nào thì không thể mô tả được.

Bởi vì nơi đây không tồn thể tồn tại ý thức, không thể biểu diễn trong bất cứ bản đồ nào.

Nói cách khác, nơi này không có cửa ra, không có cửa vào, không thể nhìn thấy, không thể tượng tượng, càng không thể tính toán, không thể thôi diễn.

Cách duy nhất để ra vào Hư Cực Niệm là tìm thấy một Hư Cực Niệm khác, nhưng, đây chắc chắn là viễn vông.

Theo như lời hai sinh vật trước mặt, bọn chúng là hai khái niệm được định hình ý thức trong thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế.

Mặc dù Đoàn Trí không biết Hỗn Mang Sáng Thế là gì.

Nhưng, Hỗn Mang Sáng Thế có thể sinh ra Hư Cực Niệm loại này khủng bố, cũng đủ thể hiện nguồn năng lượng khủng kh·iếp mà nó mang trong mình là mạnh mẽ đến mức độ nào.

Vô cùng Không được định hình từ Hỗn Mang Sáng Thế, hơn nữa, bọn hắn còn có thể tự do di chuyển trong Hư Cực Niệm, vậy thì bọn hắn phải là tồn tại đạt đến trình độ gì?

Thật không thể tưởng tượng.

Điều làm Đoàn Trí chấn kinh, đó là Khung Cửi Vận Mệnh có khả năng còn tồn tại trước thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế.

Đoàn Trí biết trình độ của mình ngang đâu, nếu bản thân có được sức mạnh như Hỗn Mang Sáng Thế, hắn đã sớm đi trang bức đánh mặt, thỏa mãn cá nhân, còn cần tu luyện làm gì?

Cho nên khí tức cổ lão mà Vô nói đến chắc chắn chỉ có thể là từ Khung Cửi Vận Mệnh.

"Tảng đá thời không ở Nhị quốc chỉ sợ cũng là được sinh ra tại trong thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế.

Chỉ có như vậy mới có thể lý giải được vì sao nó cùng hai sinh vật này lại sinh ra khí tức đồng nguyên"

Đoàn Trí âm thầm đưa ra đánh giá.

Vô cùng Không nhìn thấy đối phương không muốn trả lời mình, trong lòng có chút buồn bực.

Hai bọn nó từ trước đến nay nhìn xuống thế gian, chỉ có bọn hắn bơ người khác, chưa từng có trường hợp ngoại lệ.

Bây giờ người trước mặt nghe xong, lại không nói một lời, nhất thời làm người ta cả thấy lúng túng.

"Vị bằng hữu này..."

Vô lên tiếng, muốn nói thì bị chặn lại giữa chừng.

"Ha ha, hai vị, thứ lỗi tại hạ thất thần, chỉ là vừa nghĩ đến một số chuyện."

Dường như cũng nhận ra, bản thân mình có chút thất lễ, vậy là Đoàn Trí lên tiếng cười trừ, giải vây.

"Tại hạ là một kẻ ngoại lai, muốn đi khắp thế gian nhìn ngắm việc đời.

Trên đường gặp phải hai vị, cho nên muốn đến đây gửi lời chào, thăm hỏi một chút"

Đoàn Trí ánh mắt chân thành, nói ra mục đích của mình.

Hắn là đang nói sự thật.

Mục đích của chuyến đi chủ yếu là để tìm hiểu thế giới này.

Hơn nữa, Đoàn Trí cũng muốn thoát khỏi Hư Cực Niệm để đi tìm những lục địa có nhiều nhân loại sinh sống, nhìn ngắm sự đời.

Bản thân hắn có thể di chuyển khắp Hư Cực Niệm một cách dễ dàng hoàn toàn là nhờ vào Khung Cửi Vận Mệnh tự vận hành.

Giống như lúc trước, cái Hack này tự xóa bỏ ảnh hưởng thời không ở Nguyên Sơ sơn mạch tác động vào bản thân, nhưng chính chủ lúc đó lại không thể tự điều khiển.

Về phần đi tìm người ở Nguyên Sơ sơn mạch?

Aizz, không cần nói cũng được, nói ra lại thêm ức chế.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Nhị quốc chỉ là một cái phàm giới mà thôi.

Ngươi đã cho ta xuyên qua tân thủ thôn, thì ít cũng phải cho ta gặp mấy con gà để tìm kiếm kinh nghiệm chứ?

Vừa xuyên qua tân thủ thôn, xung quanh lại bị bao phủ bởi thế gian chí cường?"

Đoàn Trí âm thầm mắng vốn Khung Cửi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy biết ơn, vì chính nó đã bảo vệ mình tránh xa khỏi nguy hiểm xung quanh Nguyên Sơ sơn mạch.

"Bằng hữu, ngươi không nói đùa đi? Hỗn Mang Thạch không phải đã kéo vào rất nhiều cái vũ trụ rồi sao?

Ngươi còn muốn rời khỏi Hư Cực Niệm nhìn ngắm những phàm giới kia làm gì à?"

Không có chút khó hiểu, nó cùng Vô trước đây đã đi khắp nơi nhìn ngắm thế gian đến mức phát chán, cho nên những năm nay vẫn luôn tìm tòi cho hết Hư Cực Niệm.

Chúng nó hy vọng, đi hết Hư Cực Niệm sẽ tìm thấy được cái mới, ai cũng muốn được khám phá cái mới.

Nhưng người trước mặt có thể di chuyển khắp Hư Cực Niệm một cách nhanh chóng như vậy, lại muốn đi tìm kiếm phàm nhân để mở mang tầm mắt?

"Chẳng lẽ, vị bằng hữu trước mặt đã đi hết khỏi Hư Cực Niệm?

Chỉ là vừa trở về cho nên muốn tìm cái mới?"

Vô cùng Không trong lòng hiện lên ý nghĩ này, cả hai liền trở nên chấn kinh.

Có thể đi hết Hư Cực Niệm vậy thì thực lực của người này phải đến mức nào?

"Bằng hữu, ngươi đã đi hết Hư Cực Niệm rồi sao? Trong Hư Cực Niệm còn tồn tại những đồng bạn của chúng ta sao?"

Không há miệng rùa, mắt mở to, hy vọng, mong chờ đáp án.

Vô đứng một bên, chín đầu rồng cũng lung lây phấn khởi, một đầu trong đó còn đang cười khúc khích.

"Có là có, nhưng mà các ngươi chỉ sợ là tìm không được"

Đoàn Trí thật thà gật đầu, nhìn Vô có chút khó xử.

Đoàn Trí từng dệt qua sao trời ở Nhị quốc, tất cả đa số là lụa đỏ, nhưng dày, mỏng khác nhau.

Con rồng này chính là mười hai ngôi sao luôn tỏa sáng trên bầu trời Nhị quốc.

Chín cái đầu rồng, một thân, cùng hai cánh tỏa ra quang mang chói lòa xuyên qua Hư Cực Niệm, khoảng cách quá xa vẫn có thể khiến thế gian nhìn thấy, tưởng chừng đó là một chòm sao.

Sao trời của Nhị quốc rất nhiều, tuy nhiên số lượng liên tục biến thiên, chỉ có con rồng này là suốt ngày ở yên một chỗ.

Có thể thấy Vô mặc dù rất mạnh mẽ nhưng hơn hai mươi ngàn năm qua, khoảng cách mà nó di chuyển cũng chẳng thấm tháp vào đâu khi so với sự vô biên của Hư Cực Niệm.

Hư Cực Niệm rộng lớn vô bờ, những khái niệm ý thức này muốn chạm mặt nhau e là giống như mò kim đáy bể.

"Thật? thật sự tồn tại những đồng bạn khác, giống với chúng ta?"

Vô cùng Không hưng phấn không thôi.

Đối với chúng nó, thời gian hoàn toàn không tồn tại, chỉ cần có những chủng loài khác trong Hư Cực Niệm như vậy là đầy đủ.

"Xem ra ta đoán đúng, tảng đá thời không kia lại chính là vật còn sót lại của thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế"

Đoàn Trí từ trong lời của Không nghe ra được, tảng đá thời không kia lại chính là Hỗn Mang Thạch.

Tuy nhiên, khi nhìn về Nguyên Sơ sơn mạch do Hỗn Mang Thạch tạo nên, trong lòng Đoàn Trí có chút tò mò, vậy là quay sang hỏi Vô cùng Không.

"Đúng rồi, ta nhìn thấy Hỗn Mang Thạch đem đến rất nhiều thiên đạo vũ trụ, không biết vì cái gì, nơi đây lại kỳ quái như vậy?"

Chương 72: Hư Cực Niệm, Vô cùng Không