Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73: Nhị Nguyên, Hỗn Mang Thạch

Chương 73: Nhị Nguyên, Hỗn Mang Thạch


Vô cùng Không đang mải tươi cười vui vẻ, trong đầu còn suy nghĩ đến thời điểm gặp được những đồng bạn khác, thì nghe được câu hỏi của Đoàn Trí.

"Hỗn Mang Thạch nha, nó đại khái là một thứ được tạo ra để gieo xuống khái niệm về d·ụ·c vọng cùng tai ương à"

Một đầu trong số chín cái của Vô cúi xuống, đưa mắt nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt, ánh mắt hiền lành, đáp.

"Tai ương?"

Đoàn Trí quay người, lần nữa nhìn về Nguyên Sơ sơn mạch trong giống như thế giới thụ sau lưng, lên tiếng tỏ ý khó hiểu.

"Không sai, là tai ương"

Đầu rùa to lớn của Không cũng gật gù, tán thành đồng bạn.

"Có chuyện gì xảy ra sao? Hai vị không ngại có thể kể cho ta nghe một chút?"

Đoàn Trí nhìn về phía Không, nổi lên hứng thú, hỏi.

"Aizz...Chuyện này kể ra có chút dài dòng..."

Không bắt đầu kể.

Thì ra, trước đây, thời điểm Hỗn Mang Sáng Thế xảy ra đã bắt đầu xuất hiện sự phân cực được biết đến với cái tên Nhị Nguyên.

Nhị Nguyên chia Hỗn Mang Sáng Thế ra thành hai thành phẩm.

Một phần là các khái niệm được định hình nên ý thức chính là những giống loài giống như Không cùng Vô.

Một phần còn lại là vật chất bất biến vô định như Hỗn Mang Thạch, hay các loại vật chất có khả năng xuất hiện bên trong Hư Cực Niệm.

Về phần Hư Cực Niệm có phần đặc biệt hơn một chút, Đoàn Trí cũng biết được điều này.

Hư Cực Niệm chính là phần còn sót lại của bản thân Hỗn Mang Sáng Thế sau khi Nhị Nguyên diễn ra.

Đại khái thời gian rất lâu, rất lâu về trước, khi Vô cùng Không đang đi khám phá thế gian, thì không hiểu vì lý do gì mà Hỗn Mang Thạch, thứ đáng lẽ phải ở trong Hư Cực Niệm lại xuất hiện.

Đây cũng chính là nguồn gốc của tai ương.

Sức mạnh sáng thế từ Hỗn Mang Thạch nhanh chóng kích phát lòng tham lam, ích kỷ của sinh linh.

Nhiều cuộc chiến đã xảy ra, rất nhiều tòa vũ trụ thậm chí Thiên Đạo ý thức đều tham gia vào, đại chiến cấp độ diệt thế đối với sinh linh ngày càng lan rộng.

Cho dù là phàm nhân, hay võ giả cấp thấp đến võ giả cấp cao,...tất cả đều không thể chống lại sự cám dỗ từ tảng đá kia.

Sau cùng, c·hiến t·ranh đánh đến lưỡng bại câu thương, những kẻ tham gia chỉ có thể kéo dài hơi tàn cho đến khi dập tắt hẳn.

Hỗn Mang Thạch đem theo năng lực sáng tạo của Hỗn Mang, nhanh chóng kéo theo toàn bộ những khu vực bị hủy diệt đó biến mất.

Trở về với Hư Cực Niệm, nhờ nguồn lực lượng thần bí ở đây cộng với quyền năng sáng tạo được ban cho, đã khiến những ý niệm tàn ác còn sót lại trong trận chiến trước đó bắt đầu trở về....

"May mắn, Hư Cực Niệm có thể khiến đám quỷ dị kia bị mất phương hướng.

Đồng thời khả năng nhiễu loạn thời không vũ trụ của Hỗn Mang Thạch cũng đã góp phần khiến bọn hắn bị cầm chân lâu hơn"

Đoàn Trí nghe xong đầu đuôi sự tình, âm thầm lau một vệt mồ hôi.

"Chẳng trách nguyên một vùng rộng lớn kia từ đầu đến cuối đều không có thứ gì ra hồn.

May ra còn có Thần Thụ Lâm còn có sinh linh đang phát triển.

Nếu không phải nhờ sức mạnh của Hư Cực Niệm, chỉ sợ ta vừa xuyên qua đã..."

Đoàn Trí cảm thấy bản thân mình vẫn còn chút may mắn.

Nếu lúc xuyên qua mà đám quỷ dị kia đã công phá Nhị quốc thành công, đến khi đó chẳng phải mình vừa xuyên qua, còn chưa kịp viết nên câu chuyện cho bản thân, đã bị buộc phải viết đại kết cục?

"Ta vẫn là phải trở về, đốc thúc mọi người tu luyện, cũng nên hỗ trợ kỳ thú trong Thần Thụ Lâm một chút"

Mặc dù nguy hiểm từ chỗ cao của Nguyên Sơ sơn mạch là rất lớn, nhưng ai bảo, đây không phải là một cơ duyên đâu?

Tài nguyên từ những vụ trụ rộng lớn treo lơ lửng xung quanh Nguyên Sơ sơn mạch, là đủ để võ giả xem như một phần kho báu vô giá.

Nên biết, Hư Cực Niệm có nguồn lực lượng vô cùng đặc biệt.

Những tài nguyên trong Nguyên Sơ sơn mạch, dưới tác dụng sáng thế của Hỗn Mang Thạch cùng lực lượng tẩm bổ đến từ Hư Cực Niệm, tuyệt đối đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.

Hơn nữa, nhân cơ hội này, Nhị quốc võ giả cũng có thể trải nghiệm thực chiến, thậm chí là sinh tử quyết đấu.

"Bằng hữu, ngươi vẫn còn có ý định rời khỏi Hư Cực Niệm sao?

Hỗn Mang Thạch kéo đến nhiều tòa vũ trụ như vậy thật sự không thể đem đến hứng thú cho ngươi?"

Không tiếp tục khuyên can.

"Không bằng chúng ta giúp ngươi tạo ra ý thức cho bọn chúng?

Như vậy chẳng phải ngươi cũng có thể trải nghiệm nhân tính sao?"

Không mặt rùa vui vẻ, đôi mắt mở lớn, giống như vừa phát hiện ra một ý tưởng hay.

Không cùng Vô rất không muốn vị bằng hữu này rời đi.

Khó khăn lắm mới có thể gặp được người đủ trình độ đứng nói chuyện ngang hàng với mình, bây giờ nghe đối phương muốn bỏ đi, cả hai đều cảm thấy hụt hẫng.

Mặc dù, người trước mắt cũng đã xác nhận, Hư Cực Niệm tồn tại những chủng khái niệm ý thức khác, giống như bọn hắn, nhưng chung quy là vẫn phải đi tìm.

"Ta đã nghĩ lại rồi, không cần hai ngươi giúp đỡ."

Đoàn Trí nghe được Không muốn tạo ra ý thức cho những tà niệm kia, liền lập tức lắc đầu phủ định.

Con rùa to này muốn tạo ra ý thức cho tà niệm kia, chỉ sợ là ý thức đó cũng chẳng tốt đẹp gì, còn có thể bị tà niệm ăn mòn, khiến kẻ địch càng khó chơi hơn.

Hơn nữa, chủ nhân lúc trước của những ý thức kia có lẽ cũng đã đi vào luân hồi, như vậy còn cố gắng tái tạo ý thức giống như con rối để làm cái gì?

"Không cần tạo ra ý thức cho bọn hắn.

Ta quyết định vẫn sẽ tạm thời ở lại đây, nơi ta sống chính là khu vực đằng kia"

Nói xong Đoàn Trí, chỉ tay về hướng Nhị quốc.

Nhị quốc tuy rằng rất nhỏ, nhưng lấy trình độ của Không cùng Vô chắc chắn có thể nhận ra hắn đang chỉ về đâu.

Không cùng Vô đưa mắt nhìn về phương hướng xa xôi, nằm ngoài rìa của Hỗn Mang Thạch.

"Đây chẳng phải là nơi ta từng ban phước cho một vài cá nhân sao?"

Vô có chút giật mình.

Lúc rảnh rỗi, chán chường, nó thường xuyên nhìn xuống nơi có phàm nhân sinh sống đông đúc dưới kia, thỉnh thoảng vẫn ban vài nguồn năng lực đặc hữu cho người may mắn.

Đoàn Trí nghe xong cũng không quá mức ngạc nhiên.

Đặng tiên lão tộc trưởng, Giang Thừa Vân, Lạc Hồng Anh khả năng cao là được con rồng to lớn này ban phúc.

Thủy tổ của Thiên Nam quốc, Lạc gia hoàng thất chỉ sợ là từng nhìn thấy thân ảnh của Vô, đó hẳn là lý do khiến đế bào thanh kim của Thiên Nam có thêu hình dáng của một con Thanh Long chín đầu.

"Bằng hữu, ngươi thật sự ở chung với phàm giới kia?

Ta nhớ được nơi đó có rất......có phần hơi hơi yếu à?"

Vô đung đưa chín đầu rồng, có chút ngại ngùng nói ra.

Trong mắt nó, đừng nói là một chấm nhỏ dưới đáy của Hỗn Mang Thạch, cho dù là các siêu cường vũ trụ kia đối với nó cũng là rất yếu.

Tuy nhiên Vô không dám nói ra, dù sao thì đối phương vẫn còn đang chu du ở nơi đó, mình nói ra chẳng phải sẽ làm người ta cụt hứng?

Nhưng Vô lại không biết, Đoàn Trí đối với việc Vô cảm thấy Nhị quốc rất yếu thậm chí là toàn bộ vũ trụ của Hỗn Mang Thạch yếu là chuyện rất bình thường.

Dù sao người ta là có thực lực, có tư cách để nhìn xuống.

"Bằng hữu, ngươi có thể chỉ đường cho chúng ta sao? Nơi nào tụ tập đông vui à?"

Không có vẻ không kịp chờ đợi, dường như muốn sớm đi tìm bạn đồng hành của mình.

"Ngươi đi thẳng theo hướng này, nơi đó có hai loại cũng đang đi ngược về đây.

Nếu không có bất ngờ thì các ngươi hẳn là có thể tìm được bọn hắn"

Đoàn Trí đưa tay, chỉ về bên trái.

Hắn vừa phát hiện được hai đạo khí tức cũng đang di chuyển khắp nơi trong Hư Cực Niệm.

"Tuy nhiên nếu bọn hắn đổi hướng, thì các ngươi e là phải tốn công"

Hư Cực Niệm vô cùng vô tận, phương hướng không rõ, ý thức không tồn tại.

Vô cùng Không có thể gặp nhau là bởi vì bọn hắn cùng sinh ra tại một điểm ý thức, nếu không thì cả hai e là rất khó gặp nhau.

"Cach.....Cạch......"

Tiếng Khung Cửi lần nữa xuất hiện, một sợi chỉ trắng rồi tiếp theo năm sợi khác cũng đồng thời bị kéo đứt khỏi tấm lụa.

Đây là dấu hiệu minh chứng cho việc, có người vừa gia nhập Huyền Môn.

"Là sáu vị đạo sư kia! Bây giờ ta lại có thể tăng cao thực lực nhanh hơn rồi"

Đoàn Trí trong lòng mừng rỡ, chỉ cần có đầy đủ thực lực, đồng nghĩa với việc có thể tự do vận dụng Khung Cửi Vận Mệnh.

Đến lúc đó muốn đi đâu mà không được?

Nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, nhìn về phía Không cùng Vô.

Đoàn Trí không phải là không muốn truyền cho bọn họ Huyền Môn đạo, nhưng mà bản thân hắn chỉ sợ là không chịu nổi.

Lấy hai tên này thực lực e là trong một lần sẽ ngưng đủ toàn bộ mười Huyền Môn chỉ trong một nháy mắt.

Đến lúc đó cơ thể của bản thân hắn có chịu nổi cú sốc khủng kh·iếp như vậy không thì vẫn còn là ẩn số.

Cho nên đắn đo một hồi, Đoàn Trí cuối cùng vẫn đưa ra quyết định không nên liều mạng, dù sao bản thân hắn cũng đã rất hài lòng với hiện tại.

Không cùng Vô nhìn thấy bằng hữu trước mắt vui vẻ nhìn về phía bọn hắn, tưởng là đối phương muốn đồng hành cùng, cũng vui vẻ theo.

"Bằng hữu, ngươi có muốn đi cùng chúng ta sao?"

Không cao hứng, trong giọng mang theo chờ mong.

"Ha ha, ta vừa có chuyện vui, cho nên có chút thất thần.

Ta phải trở về, nhưng trước khi đi cũng sẽ giúp hai vị một chút"

Đoàn Trí lắc đầu, trên tay xuất hiện hai sợi chỉ, đưa cho Không cùng Vô.

"Đây là Dẫn Tuyến, hai vị có thể dùng nó để có thể đi tìm những đồng bạn khác.

Sau này, hai người cũng có thể dựa vào nó mà tìm đến ta"

Nói xong, liền quay đầu thuyền, muốn rời đi.

"Bằng hữu, chậm đã.."

Không tiếp nhận sợi chỉ, sau đó mở miệng gọi người chuẩn bị rời đi lại.

"Có chuyện gì sao?"

Đoàn Trí thắc mắc.

Không cười trừ, dùng chân rùa dẫm lên đuôi của Vô, khiến chín đầu rồng của Vô nhăn lại, hiển nhiên là con rùa kia đạp đuôi nó không nhẹ.

"Bằng hữu, là thế này...."

Vô giống như cũng hiểu ý, đem chuyện muốn đi nhờ thuyền của Đoàn Trí nói ra.

"Ra là chuyện này"

Đoàn Trí cười, gật đầu đáp ứng.

Đường đi tìm bằng hữu xa xôi, không biết đến tháng năm nào.

Đã gặp, tức là duyên, tiễn người khác một đoạn đường cũng không có chuyện gì to tát.

Hơn nữa, hai người này cũng xem như là có công bảo vệ Nhị quốc, Đoàn Trí muốn giúp đỡ làm ra báo đáp.

Cuối cùng, Đoàn Trí tìm đến vị trí của Vô cùng Không, dẫn bọn hắn lên thuyền, phiêu bạt khắp Hư Cực Niệm trong hơn một năm.

Chương 73: Nhị Nguyên, Hỗn Mang Thạch