Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 74: Tái phân chia tinh thần lực, rung chuyển
Nhị quốc đi qua hai năm phát triển, võ đạo giới cũng đã có nhiều tiến bộ vượt bậc.
Nhờ công pháp từ Võ viện truyền ra mà bây giờ võ đạo đã không còn là thứ xa vời.
Võ giả đã không chỉ dừng lại ở giai đoạn Cảm Khí trong Luyện Thể cảnh nữa.
Rất nhiều kỳ tài thậm chí đã thành công huyết khí tuần hoàn, nội khí tự sinh, tiến vào Ngưng Khí cảnh.
Tất nhiên, bởi vì tu luyện muộn, lại tiếp thu thêm kiến thức về việc cần phải xây dựng căn cơ một cách chỉnh chu nhất, cho nên Nhị quốc võ giả mới dùng thời gian lâu như vậy để tu luyện.
Bây giờ, xuyên suốt khu vực Nhị quốc, đâu đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được hình ảnh so tài võ đạo của các cao thủ.
Tuy nhiên, đây đa số đều là võ giả, hồn giả rất ít khi xuất hiện để đối chiến.
Dù sao, ai cũng biết, hồn giả chỉ mạnh từ cấp độ tinh thần lực thứ hai mươi trở đi
Cho nên, tại giai đoạn Ngưng Khí cảnh hay Luyện Thể cảnh lên ngôi, thường sẽ không giao thủ với người khác.
Võ viện truyền ra cách phân chia cùng tu luyện tinh thần lực có chút sửa đổi.
Từ thông tin mà Giang Thừa Phong cung cấp.
Giống như việc, mỗi sinh linh đều có thể dễ dàng cảm khí, đây gần như là bản năng ở bên trong cơ thể, thì linh hồn ngay từ đầu đã có tinh thần lực, cho dù là linh hồn khuyết thiếu, thần trí mơ hồ đều sẽ có tinh thần lực bẩm sinh.
Do đó, thông thường, võ đạo giới sẽ chỉ quy định tinh thần lực lúc mới sinh ra, cùng với giai đoạn Cảm Khí trong Luyện thể cảnh là một cảnh giới bất nhập lưu mà thôi.
Vì vậy, cấp độ tu luyện tinh thần lực bây giờ sẽ phải giảm xuống một đơn vị, do bỏ qua một tiểu cảnh giới bất nhập lưu.
Từ cấp một đến cấp chín thì tương đương với Luyện Thể cảnh.
Từ cấp mười đến cấp mười chín thì tương đương với Ngưng Khí cảnh.
Cứ như vậy mà suy ra, cách phân chia như vậy mới đúng chuẩn trong nhận thức của nhiều người.
Nhị quốc võ giả nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng tình.
Theo mọi người, Cảm Khí hầu như không cần phải tốn sức tu luyện, tinh thần lực bẩm sinh cũng như vậy, hầu như ai cũng có thể làm được, cho nên không tính cảnh giới cũng là chuyện hiển nhiên.
Tất cả đều cảm thấy, ban đầu, chẳng qua là Võ viện muốn truyền bá võ đạo một cách bài bản nhất cho nên mới phân chia kỹ càng như vậy mà thôi.
Bây giờ lượt bớt một tiểu cảnh nhập môn, thì cũng chỉ là thay đổi tên gọi mà thôi, không ảnh hưởng đến thực lực.
Hơn nữa cách phân chia như vậy cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
...
Nương theo sự tuyên truyền phổ biến, rộng rãi của võ đạo, cùng sự xuất hiện của Nguyên Sơ sơn mạch rộng lớn.
Nhiều gia tộc đã tự mình chỉ dạy con cháu, không còn phụ thuộc vào võ đường hay võ quán của hoàng thất nữa.
Nhiều thành trấn được mọc lên, xuất hiện các lãnh địa mới do những đại tộc khác cai trị.
Thời đại độc tôn của Nhị quốc đang dần đi vào quá khứ.
Chỉ cần hai mươi năm sau, một khi võ sinh tu luyện thành tài, muốn rời đi khai tông lập phái thì cách cục sẽ hoàn toàn bị thay đổi.
Thiên Nam cùng Nguyên Việt hoàng thất, tự nhiên cũng nhìn thấy trước viễn cảnh này.
Chính vì vậy, mà hơn hai năm trước, trong khi mọi người vẫn còn đang bận bịu cho việc chiêu sinh từ Võ viện, thì Thiên Nam, Nguyên Việt nhị quốc đã sớm cho người đi khai phá sâu bên trong Nguyên Sơ sơn mạch, ý đồ chiếm trước tiên cơ.
Nguyên Sơ sơn mạch quá rộng lớn, người bình thường cho dù đi mấy năm đều không thể đến đích được.
Trước đây, Đoàn Trí có thể dùng ba tháng đi đến Thần Thụ Lâm là bởi hắn đủ mạnh.
Không, phải nói là hắn rất mạnh!
Quay trở lại với Nhị quốc, cách đây hai tháng, Thiên Nam quốc chủ tuyên bố dời đô về phương Nam, sau đó vài ngày Nguyên Việt hoàng chủ cũng làm điều tương tự.
Rất rõ ràng, cả hai quốc gia trên đã chuẩn bị cho giây phút này từ rất lâu.
Vào sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch, tài nguyên phong phú, linh khí dồi dào, vị trí thoáng đạt.
Đối với nhiều người, mặc dù Nhị quốc tài nguyên cũng rất tốt, nhưng so với phương Nam kỳ diệu kia, đã nhanh trở thành đất nghèo.
Nguyên Sơ sơn mạch, Vạn An thành.
Vạn An thành được xây dựng bởi cao tầng trong Võ viện, dưới sự giúp sức của Ngũ đại gia tộc cùng Thiên Nam Lạc gia hoàng thất.
Vạn An thành là thành thị rộng lớn nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Khi Nguyên Sơ sơn mạch vừa được khai phá, Ngũ gia ngay trong đêm đã nhận lệnh từ viện trưởng Nguyễn Ngọc Chúc phải lập tức di chuyển, nắm giữ khu vực này.
Trên giang hồ có truyền ngôn, tương truyền, nhiều năm về trước, nơi đây chính là địa điểm các cao tầng trong Võ viện tu luyện trong năm năm, trước khi võ đạo giới chính thức thành lập.
Vạn An thành từ đó cũng được mệnh danh là cái nôi của võ đạo giới, hay võ đạo khởi nguyên.
Trên một con phố của Vạn An thành, Giang Thừa Phong cầm trong tay mấy xiên thịt nướng đang đi cùng với ca ca mình.
Hai năm qua, Giang Thừa Phong đã thành công bước vào tinh thần lực nhập môn, đạt đến cấp mười chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt đến tinh thần lực ngưng thực.
Trong lòng Giang Thừa Phong cũng cảm khái tốc độ tu luyện của mình không thôi.
Kiếp trước, Kiếm Huyền Phong, thân là đệ tử thánh địa, cũng không có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.
Đây hoàn toàn là nhờ vào linh hồn công pháp của Võ viện cùng lượng tài nguyên giàu có mà vị đại năng kia đem về.
Hơn hai năm trước, khi Giang Thừa Phong nhận ra bí mật của mình có lẽ đã bị phát hiện, hắn liền thành thật đến khai báo với các vị tiểu sư.
Không ngoài dự liệu, Nhị tiểu sư đã sớm nhìn ra bí mật trong linh hồn của bản thân.
Võ viện đạo sự đối với việc này cũng không quá để bụng, giống như tất cả đã sớm biết từ lâu.
Thay vào đó điều mà các vị đạo sư muốn biết là con đường tu luyện phía sau của Ngư Long cảnh.
Việc này khiến Giang Thừa Phong vô cùng kinh ngạc.
Chuyện Võ viện không thèm công pháp của thánh địa, là điều hiển nhiên, dù sao đối phương rõ ràng là tu luyện theo hướng cường đại hơn.
Nhưng vì cái gì, những kiến thức cơ bản nhất về cách gọi tên linh dược, linh khoáng,..các loại, lại hoàn toàn....đốt đặc cán mai?
Hơn nữa, nghe giọng điệu của bọn họ, vị đại năng sáng tạo ra công pháp cho Võ viện, hình như chỉ biết đến ngang Ngư Long cảnh, do đó công pháp cho cảnh giới tiếp theo còn chưa xuất hiện.
Ban đầu, khi nghe xong lời này, Giang Thừa Phong cảm giác mình bị đối phương hố.
Võ viện chỉ có công pháp đến Ngư Long cảnh, vây sau này phải làm thế nào?
Tuy nhiên ngẫm lại, thì một đại năng có thể sáng tạo ra công pháp đem đến tinh không dị tượng, hơn nữa có thể đánh đổ nhận thức võ đạo từ vạn cổ, làm sao sẽ là loại ôm con bỏ chợ?
Càng suy nghĩ, Giang Thừa Phong càng chấn kinh.
Phải là loại tồn tại cổ xưa đến mức độ nào, mới không cần quan tâm cảnh giới tu luyện?
Cần đạt đến trình độ nào mới có thể vừa nghe qua cách thức liền sáng tạo ra công pháp hoàn mỹ, vô khuyết như vậy?
Đem theo tâm tư muốn cống hiến, giúp đỡ cho Võ viện, Giang Thừa Phong cuối cùng dành hơn hai tháng để viết ra toàn bộ ký ức của mình.
Võ viện nhận ra thành ý của Giang Thừa Phong, do đó đã đặc cách cho hắn tu luyện trấn viện tuyệt học là Dung Hồn Pháp.
"Ca, lần này, chúng ta đi đến đây để làm gì à?"
Giang Thừa Phong, một bên nhai thịt nướng, miệng nhồm nhoàm, quay sang hỏi ca ca của mình.
"Các đạo sư nói rằng linh khí trong Vạn An thành đang gia tăng, đây chính là một hồi kỳ duyên khó cầu.
Lần này chúng ta đến đây là để kiểm tra chi tiết một chút, đồng thời theo phi thuyền tiến về bên trong Nguyên Sơ sơn mạch"
Giang Thừa Vân đáp.
"Vào trong Nguyên Sơ sơn mạch? Phi thuyền của Võ viện có thể đi sâu vào bên trong sao?"
Giang Thừa Phong nghe được đến đây liên trở nên hưng phấn, quơ quơ tay nhỏ chà đi vết mỡ dính trên miệng.
Những năm này, bởi vì trên giang hồ vẫn chưa có đoán tạo đại sư xuất hiện, vì vậy mà đa số phi thuyền bên ngoài đều đến từ Võ viện đạo sư chế tạo.
Nhưng tốc độ của các phi thuyền này lại không quá cao, dù sao đây cũng chỉ mới là khởi đầu của một nền văn minh.
Phi thuyền của Võ viện, hắn cũng biết, tốc độ rất nhanh không phải là phi thuyền của ngoại giới có thể so sánh.
Bây giờ, nghe nói phi thuyền của Võ viện còn có thể chống chịu lực lượng thời không trong Nguyên Sơ sơn mạch khiến nhiều người không khỏi chờ mong.
"Không biết đi qua Nguyên Sơ sơn mạch có thể tìm thấy điều kỳ thú gì không?"
Giang Thừa Phong âm thầm tự vấn.
"Ầmmm.....ầmmmmm"
Đúng lúc này, một âm thanh rung chuyển toàn bộ Nguyên Sơ sơn mạch xuất hiện.
Từ Nhị quốc cho đến Thần Thụ Lâm, khắp nơi đều cảm giác được chấn động mạnh mẽ truyền đến từ dưới lòng đất.
"Xảy ra chuyện gì? Là động đất sao?"
"Ta không biết, nhưng kiến trúc bây giờ có thể không cần lo lắng động đất"
"Kỳ lạ, vì sao động đất lại không gây ra thiệt hại gì cả?
Rõ ràng là mặt đất rung chuyển nha, tại vì sao chúng ta vẫn có thể dễ dàng đi lại?"
"..."
Tiếng bàn tán xôn xao ở khắp nơi, trận động đất kỳ lạ này trở thành đề tài được chú ý.
..........
Thần Thụ Lâm,
"Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đám quỷ dị kia ồ ạt tấn công?"
"Ba vị thú vương đều đang nguy kịch, chúng ta phải làm thế nào?"
"Chẳng lẽ, chỉ còn cách chạy vào trong khu vực thời không hỗn loạn, mới có thể cầu sinh sao?"
"..."
Nhiều kỳ thú phát ra âm thanh, tiếng kêu có vẻ tuyệt vọng.
"Mọi người không cần hoảng loạn, ta vừa đi kiểm tra, không phải là phương Đông bạo loạn.
Đây hẳn là một trận rung chấn bình thường mà thôi"
Hươu Tím từ xa truyền đến thần niệm, ổn định lòng người đang sợ hãi.
Trong lòng nó cũng rất bất đắc dĩ, Thần Thụ Lâm từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình huống tương tự.
"Dị tượng này xảy ra, không biết là phúc, hay là họa?"
Hươu Tím vẻ mặt hiện lên lo lắng.
Ba tên đồng bạn của mình đã bị trọng thương, mạng sống đã nhanh trôi qua, chỉ sợ là không kịp chờ đến sự xuất hiện của vị đại năng kia.
Bây giờ tại nơi này, chỉ còn một mình nó trấn giữ, nếu là họa, e rằng sự sống ở đây đã đi đến hồi kết.
"..........."
Chơt, một âm thanh từ xa truyền đến, nghe được âm thanh này, nét mặt Hươu Tím có chút hoang mang.