Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 78: Trở về, dự định thăm dò
"Sư phụ, sư phụ, ta nhớ người muốn c·hết à"
Nguyễn Thanh Phong gương mặt vui vẻ, mở to mắt hớn hở, giang hai tay, chạy về phía sư phụ, ý đồ muốn ôm.
Đoàn Trí nhìn nhị đệ tử của mình, trong lòng có chút im lặng.
"Vì cái gì, hai năm qua đi mà hắn vẫn chưa lớn đâu?"
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ vào lưng Nguyễn Thanh Phong.
"Sư phụ, sư phụ, cuối cùng là chờ được người"
Đặng Phi Long cùng ba người khác cũng chạy đến, chào đón.
"Mừng tiên sinh trở về"
"Mừng tiên sinh trở về"
"Mừng tiên sinh trở về"
"..."
Nguyễn Ngọc Chúc dẫn đầu nhóm đạo sư, chắp tay nghênh đón.
Đoàn Trí nhìn thấy một màn này, gật đầu, tươi cười đáp lễ.
Nhìn thấy những người quen từng vượt qua chặn đường phàm nhân chung với nhau, Đoàn Trí tâm tình liền sáng sủa.
Hơn hai năm phiêu dạt ngoài thiên ngoại tinh không, Đoàn Trí chỉ có thể trò chuyện với Vô cùng Không, hai cư dân của Hư Cực Niệm này.
Bây giờ trở về Nhị quốc, khiến bản thân hắn cảm giác như lần nữa được về nhà, sau khoảng thời gian dài như vô cùng, vô tận bên trong Hư Cực Niệm.
Chào hỏi một hồi, tất cả quay về tổng điện.
Đoàn Trí thuật lại một lần chuyện về Niệm Huyền Thiên, bao gồm rất nhiều tri thức kiếm được từ cuộc trò chuyện với Vô và Không.
Vô, Không là hai sinh linh từ thời điểm Sáng Thế, do đó kiến thức của bọn hắn tự nhiên là rất nhiều.
Đừng nhìn hai tên đó bình thường trông có vẻ hiền lành, ngu độn, nhưng thật chất lại là những kẻ đem đến diệt thế theo đúng nghĩa đen.
Chỉ cần Vô hoặc Không bước ra khỏi Hư Cực Niệm mà không chú ý, đại đạo quy tắc toàn bộ sẽ bị dẫm nát, hơi thở Sáng Thế tỏa ra ngay tức khắc có thể thổi tung một vùng tinh không rộng lớn.
Đây đều là chuyện đã xảy ra, hơn nữa, trong giọng điệu kể lại, mang theo sự bình thản, phảng phất, sinh mệnh đối với bọn hắn là có cũng được, không có cũng chẳng quan trọng, đi ra ngoài chỉ đơn giản là vì tò mò, muốn tìm bằng hữu mà thôi.
Đoàn Trí nhờ cuộc "trò chuyện" đã lén dệt ra rất nhiều kiến thức từ hồi ức phản chiếu của hai người, nhờ đó biết thêm cách phân biệt linh dược, linh khoáng,...
Tất nhiên, hắn chỉ giảng giải về Niệm Huyền Thiên cùng những kiến thức liên quan đến phân võ đạo, tài nguyên các loại mà thôi.
Còn về phần Vô, Không hay Hư Cực Niệm thì Đoàn Trí hoàn toàn không nói một lời, dù sao khoảng cách với những kiến thức này với trình độ của mấy người ở đây thật sự là quá xa xôi.
"Sư phụ, ngài đem về kiến thức chỉ có chừng này thôi sao?"
Nguyễn Thanh Phong đưa đôi mắt to về hướng sư phụ mình, ánh mắt chờ mong.
"Cái gì là chỉ có chừng này?
Ngươi có biết, đây là lượng kiến thức đồ sộ đến thế nào không?
Gần như là chứa hết tất cả những gì tinh túy nhất từ trước đến nay, ngươi vậy mà còn chê ít?"
Đoàn Trí nghe được lời của đồ đệ mình, gương mặt đen lại, nghĩ thầm, đồng thời có chút xúc động, muốn quất "nhẹ" vào tên nghịch đồ này.
"Kiến thức này đã đủ cho ngươi dùng cả đời, đừng không biết tốt xấu"
Suy nghĩ một hồi, Đoàn Trí vẫn là trầm giọng, nghiêm túc nói.
"Sư phụ, vậy còn trận chiến thì sao à? Người có thể tái hiện cho chúng ta chiêm ngưỡng được sao?"
Nguyễn Thanh Phong không quan tâm đến giọng nói có phần nghiêm túc của sư phụ, ánh mắt mang theo chờ mong.
Những người đứng ở bên cạnh cũng hiện lên vẻ mặt hớn hở, hiển nhiên, bọn hắn cũng muốn được nhìn xem cảnh hai cường giả đối chiến trong tinh không bao la.
"Hắc, hắc, sư phụ ngài nhìn, ngài đem về nhiều kiến thức về tài nguyên như vậy.
Nhưng chúng ta lại hơi ít kinh nghiệm thực chiến à? Ngài xem....Ha ha"
Nguyễn Thanh Phong giống như sắp chảy nước giải tới nơi, hận không thể chạy ra tinh không đại chiến cùng sư phụ.
"Lấy trình độ của ngươi, nếu muốn giao thủ với nó, trừ khi đi hết Niệm Huyền Thiên đã, rồi nói sau.
Đừng bảo ta không nhắc nhở trước, đừng nói là đối mặt với chủ nhân của đôi mắt nhìn xuống thế gian kia.
Ngươi chỉ cần đưa một ngón tay ra khỏi Niệm Huyền Giới mà vẫn còn sống, thì đã là chuyện cực kỳ viễn vông, bớt ảo tưởng lại đi."
Đoàn Trí không thèm để ý đến cảm xúc tên nghịch đồ này, ánh mắt khinh bỉ, trực tiếp chặt đứt ảo tưởng của hắn.
Nói đùa? Đừng nghĩ ngươi chỉ là một tên Tứ Huyền Môn cảnh Huyền giả đã là rất mạnh, cho dù là Thập Huyền Môn chi cảnh, chỉ sợ vừa bước một chân ra Hư Cực Niệm liền đã bị xóa sạch toàn bộ dấu vết tồn tại.
Hư Cực Niệm không tồn tại ý thức, cho nên ngươi muốn nằm mơ thấy nó cũng không được, vậy mà còn ảo tưởng muốn đánh nhau với Vô?
"Sư...sư phụ...ta...ta....chỉ muốn xem cảnh các ngươi giao thủ à? Không đến mức nghiêm trọng vậy đi?"
Nguyễn Thanh Phong bị sư phụ khinh thường, rụt cổ, lắp bắp nói.
"Thế gian này, không phải cái gì cũng có thể nghĩ, không phải cái gì cũng có thể nhìn.
Ít nhất trước khi có đủ thực lực các ngươi không nên nghĩ quá xa vời,"
Đoàn Trí ý vị thâm trường, nghiêm giọng dặn dò.
Hư Cực Niệm không phải là thứ mà những người ở đây có thể tiếp xúc.
"Vô" cùng "Không" là tồn tại không có dấu chân trong bất cứ dòng thời gian hay vết tích nào.
Cho dù là dùng Khung Cửi Vận Mệnh dệt thành Dải Lụa Sáng Thế thì chỉ cần là có hình ảnh của bọn hắn xuất hiện, một ánh nhìn từ việc ghi chép cũng đủ dể huỷ diệt rất nhiều thứ.
"Không nghiêm trọng vậy chứ sư phụ?"
Nguyễn Thanh Phong có chút chột dạ, nhỏ giọng lầm bầm.
Mọi người nghe được người dẫn đạo của mình nói như vậy, trong lòng hiểu được, tồn tại kia thật sự vượt qúa mức độ hiểu biết của bọn hắn.
Tiên sinh có thể giao thủ với đối phương là bởi vì ngài ấy đủ mạnh, chứ không phải là do đối thủ yếu.
"Tự nhiên là thật, chỉ riêng Niệm Huyền Thiên đã đủ để các ngươi tìm hiểu thời gian rất dài.
Bước từ từ, đừng nhìn quá cao xa mà sinh ra chán nản."
Đoàn Trí gật đầu, xoa đầu Nguyễn Thanh Phong.
"Sự phụ, vậy khi nào chúng ta bắt đầu khám phá Niệm Huyền Thiên nha?"
Phan Ngọc Lâm nghe được sư phụ nhắc đến sự rộng lớn của Niệm Huyền Thiên, trong lòng có phần mong chờ.
"Đúng vậy, tiên sinh, những tà niệm thực thể sẽ không theo cánh cổng đi xuống chỗ chúng ta đi?"
Lạc Hồng Minh đưa ra nghi vấn của bản thân.
"Không cần phải lo lắng chuyện này, mỗi cánh cổng đều có lực lượng để ngăn chặn những thứ kia phát hiện, không cho bọn hắn tiến vào.
Các ngươi có thể tạm hiểu là khu vực an toàn cũng được, có điều, khu vực an toàn rất nhỏ, các ngươi vẫn phải cẩn thận."
Trước đây, nguồn lực lượng từ Hỗn Mang Thạch có thể dễ dàng phân cắt những tòa đại vũ trụ kia thì bây giờ những cánh cổng dịch chuyển tự nhiên cũng có thể làm được điều tương tự.
Dù sao đây là sự kết hợp của rất nhiều lực lượng cường đại bậc nhất thế gian, hơn nữa còn có sự trợ giúp từ Khung Cửi Vận Mệnh, do đó chắc chắn là rất đảm bảo.
"Còn về phần khám phá, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Chờ các ngươi bước vào Ngũ Huyền Môn cảnh giới đến khi đó mới xem như là có chút thực lực thám hiểm"
Đoàn Trí nhìn về phía mọi người, hài lòng đưa đánh giá.
Trong hai năm nay, cao tầng Võ viện trừ những lúc giảng bài còn lại thời gian đều giành cho việc tu luyện.
Đến bây giờ Nguyễn Ngọc Chúc cùng hai vị viện phó đã đạt đến Tứ Huyền Môn thập tinh, sắp bước chân vào Ngũ Huyền Môn chi cảnh.
Nhóm Đặng Phi long cũng không kém cạnh, theo sát đằng sau Tứ Huyền Môn bát tinh.
Những người đạo sư khác, trong hai năm dành thời gian tu luyện Huyền lực cũng nhanh chóng đạt đến Tứ Huyền Môn, tu vi võ đạo đang có dấu hiệu dần dần bị bỏ lại phía sau.
"Chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện không phụ kỳ vọng của tiên sinh"
Nguyễn Ngọc Chúc chắp tay, hành lễ, ngay sau đó, những đạo sư khác cũng đứng dậy làm theo.
Trong lòng mọi người cũng cảm khái không thôi, kể từ khi tu luyện đến nay, chỉ có thể đọ sức với những người trong Võ viện.
Đặc biệt là ba người Nguyễn Ngọc Chúc, chưa từng tìm ra đối thủ nào khác xứng tầm với bản thân
Bây giờ tiên sinh tạo ra Niệm Huyền Thiên, không chỉ có thể giao thủ với cường giả, mà còn có thể đi nhìn ngắm thế gian chân chính.
Mặc dù tiên sinh chỉ nói sơ qua về những cánh cổng ở Niệm Huyền Thiên, nhưng không ai muốn hỏi thêm quá nhiều, bọn họ đều muốn tự mình khám phá.
"Không cần phải nghiêm trang như vậy.
Đúng, các ngươi dùng phi thuyền, đi đến phía Nam của Vạn An thôn.
Nơi đó có một khu rừng rộng lớn, tên là Thần Thụ Lâm, kỳ thú ở đó thực lực rất mạnh, hơn nữa còn có linh trí.
Các ngươi có thể thử mời bọn hắn đến đây làm khách, xem có thể giúp đỡ được gì không"
Lúc ở Thiên Ngoại Tinh Không, Đoàn Trí đã xem được trận chiến của bốn con kỳ thú vương giả cùng với Địa Ngục Khô Lâu.
Không thể không nói, bốn con kỳ thú kia rất không tầm thường.
Đặc biệt là con hươu màu tím có nhiều nét tương đồng với con hươu tím của Lạc Hồng Minh.
Về phần con ngựa màu đen cũng có đôi nét giống với năm con Bạch Lân Song Giác Mã của đồ đệ nhà mình.
"Không phải là người thân đi?"
Đoàn Trí lẩm bẩm trong lòng.
Lúc trước, bởi vì quá tập trung "mượn" sáng thế chi lực từ Vô cùng Không, sau đó lại phải tập trung dệt Dải Lụa Sáng Thế, cho nên không có thời gian suy xét vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là thật sự có khả năng.
"Sư phụ, kỳ thú ở Thần Thụ Lâm mạnh lắm sao?"
Đặng Phi Long tò mò, hỏi.
"Không tệ, so với các ngươi thì bọn hắn manh hơn rất nhiều"
Đoàn Trí phũ phàng, nói thẳng.
"Sư phụ, ngươi không khen chúng ta được một câu?"
Đỗ Nguyệt có chút buồn bực, vừa gặp lại không được bao lâu, nãy giờ sư phụ toàn chê bai các nàng quá yếu.
"Ta đang nói sự thật à, bọn hắn tu luyện lâu hơn các ngươi rất nhiều.
Thời gian tu luyện của các ngươi còn chẳng bằng số lẽ của người ta, có được thực lực như bây giờ đã xem như rất lợi hại, đừng suy nghĩ nhiều"
Đoàn Trí dịu giọng an ủi.
"À, chuyến này đến Thần Thụ Lâm cũng thuận tiện thông báo một chút..."