Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Hồ linh khí, toàn viên tẩy lễ

Chương 7: Hồ linh khí, toàn viên tẩy lễ


Nhìn thấy cảnh một lũ nhóc bỏ nhà đi hơn một tháng theo đuổi cái gọi là tiên đạo xa xôi mờ mịt mà không có căn cứ suy nghĩ gì.

Đoàn Trí có cảm giác thế giới này trẻ con cũng thật liều,

"Chắc hẳn đây cũng chính là sự ngây thơ nguyên thủy của trẻ con đi."

Không một manh mối, không một chỉ dẫn, còn thật sự tin tưởng vào duyên số.

"Lần sau cũng không nên quá tin vào điều gì đó, phải biết làm việc cần căn cứ, thông tin rõ ràng."

"Các ngươi lần này cũng xem như đã tìm được một bài học, chưa chắc lần sau các ngươi sẽ còn may mắn như vậy."

"Thật tế cuối cùng là không đẹp như truyện mà các ngươi vẫn đọc, tiên lộ sao mà xa xôi, hơn nữa đấu đá tranh giành lúc nào cũng có thể bỏ mạng."

Tuy không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn phải nói cho bọn hắn biết sự thật, hy vọng lần sau bọn hắn không còn liều mạng như vậy nữa.

Nhìn đến năm người đang một mặt khóc tang mặt mèo, Đoàn Trí biết đây là cú sốc đầu đời của bọn hắn cần phải vượt qua.

Hắn nghĩ thầm:

"Dù vậy trong thâm tâm ta vẫn sẽ chúc phúc cho các ngươi một ngày nào đó có thể gặp được đại năng, tầm tiên vấn đạo."

Đây là lời thật lòng, có thể là hơi đần một chút nhưng nghĩ đến dám đi tìm theo đuổi ước mơ một cách mù quáng như vậy cũng nên nể phục sự gan dạ liều lĩnh của bọn hắn.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, Đoàn Trí nhìn về năm cái mặt mèo đang khóc mở miêng nói:

"Đừng khóc nữa, lên xe đi theo ta, ta dẫn các ngươi đến chỗ này, hy vọng có thể giúp ích cho con đường các ngươi sẽ đi về sau."

Nói xong hắn đi lên xe kéo đang được năm con kỳ thú chờ sẵn, nhìn thấy hai bánh xe bị tháo ra cột sau lưng, hiển nhiên bọn chúng cố ý tháo ra để di chuyển trên tuyết dễ dàng hơn.

"Thật sự là thông minh."

Hắn quay đầu, ra hiệu năm người lên xe.

Qua một hồi giới thiệu ngắn gọn hắn liền đã biết được tên năm người, hơn nữa cũng đoán ra gia gia của Nguyễn Thanh Phong là Nguyễn Ngọc Chúc.

Dù sao gặp qua bản thân lúc còn trẻ cũng chỉ có cái thiếu niên kia, người tin tưởng thần thoại truyền thuyết rồi bị lừa hết tiền Nguyễn Ngọc Chúc.

Hắn không khỏi cảm thấy sợ, cái thế giới này gia gia đần còn có thể di truyền cho cháu.

Đoàn Trí bắt đầu chỉ huy năm con kỳ thú kéo xe đến hồ nước nóng, không hổ danh là thụy thú linh tính thông minh, Đoàn Trí chỉ đường kiểu gì bọn chúng đều hiểu.

Lần này đến phiên nhóm Nguyễn Thanh Phong sợ ngây người.

Bởi vì bọn hắn phát hiện, rõ ràng đây là con đường tối qua bọn hắn đi tìm hạ nguồn con suối, nhưng cuối cùng lại dẫn đến thôn Vạn An.

Giờ phút này bọn hắn phát hiện rõ ràng phía trước là đường cụt nhưng xe của kéo lại đang đi xuyên núi đồi.

"Đây chắc chắn là thủ đoạn của tiên nhân". Bọn hắn vui vẻ nghĩ trong bụng.

Tất nhiên không thể trở thành độ đệ học đạo thì cũng xem như gặp được thủ đoạn của tiên nhân.

Hơn nữa còn được ngồi trên xe cùng đại năng, xem như thỏa mãng nguyện vọng trẻ con của bọn hắn.

Nhưng trong tâm của bọn hắn không hiểu nổi lên linh cảm mơ hồ, chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời bọn hắn mãi mãi.

Còn về phần Đoàn Trí hoàn toàn không biết điều bọn hắn nhìn thấy, vì dù sao hắn cũng không biết con mắt của mình có thể kỳ diệu đến mức độ như vậy.

"Đến nơi rồi". Đoàn Trí lên tiếng.

Lúc này, năm con kỳ thú kéo xe phối hợp cùng nhau đưa thân dùng vó dẫm mạnh nhảy xuống thung lũng, xe trượt cũng được kéo theo với tốc độ nhanh chóng lao xuống thung lũng có hồ nước nóng.

"Chậc, đã nhanh khỏe, còn thông minh thật sự, chẳng trách có thể ngày có thể đi hơn ngàn dặm".

Hắn không thể ngừng lăm le loài kỳ thú như ngựa có hai sừng cực kỳ hoàn mỹ trước mặt.

Xuống gần đến nơi, Đoàn Trí cùng xe trượt dừng lại.

Phía trước đã không có tuyết đường cũng gần hơn nhiều, không cần thiết phải gắn bánh xe để tiếp tục chạy.

Nhóm Đặng Phi Long bắt đầu nhảy khỏi xe, đập vào trước mặt là cây quả kỳ lạ, hoa nở cỏ thơm, tạo ra xanh ngát giữa trời tuyết trắng xóa.

Tất cả đều nhất trí đây là chốn tiên cảnh. Hít một hơi điều khiến bọn hắn cảm thấy tinh thần minh mẫn, thông suốt nhiều điều.

Nhìn thấy Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong đang diều Hoàng Minh. Đoàn Trí bỗng nhiên nhìn về phía năm con kỳ thú.

"Tháo dây kéo cho bọn chúng được không?". Hắn mở miệng hỏi.

"Đại nhân để ta". Đỗ Nguyệt ngay lập tức tháo bỏ dây kéo xe cho năm con Bạch Lân Song Giác Mã.

Dẫn theo năm thú cùng đi.

Mọi người đến trước hồ nước nóng, hơi nước hôm nay đặc biệt cực kỳ dày đặc, tuy nhiên sương lại trong suốt khiến tất cả không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

So với lúc sáng, những cây ở đây đã có nhiều quả hơn, hơn nữa quả cũng đã to hơn trước, màu sắc đều đã thay đổi, cảm giác như có thể sẽ rụng xuống bất cứ lúc nào.

Đoàn Trí cố ý dẫn tất cả đến đây chính là hy vọng mượn nhờ điều thần kỳ ở hồ nước giúp bọn hắn để xem có thể biến đá thành vàng hay không.

Ngay cả mình, một người bình thường gà mờ điều có thể cảm nhận được tinh thần thoải mái thanh khí diệu thân.

Những người ở thế giới này không chỉ có thể cảm khí, tụ khí còn vận chuyển được võ học, nói không chắc hoàn toàn có thể gặp được kỳ tích.

Vào thời điểm này hơi nước bốc lên không chỉ đem đến sự thoải mái, hắn cũng phát hiện dòng nước liên tục được đẩy lên nên cũng không lo bị chìm.

Đây cũng là nguyên nhân hắn dám dẫn theo đám trẻ này.

Quay đầu lại nhìn năm người, Đoàn Trí mở miệng: "Các ngươi, cởi bớt quần áo rồi nhảy xuống ngâm mình thử xem".

"Không biết bơi cũng không cần lo, các ngươi muốn chìm cũng tuyệt đối làm không được". Thấy tình trạng của Hoàng Minh, hắn bổ xung thêm.

Dù sao, chính mình là một người trưởng thành điều không thể cố gắng lặn xuống một chút vào thời điểm này.

Mấy đứa nhóc này cho dù là cao thủ cũng không thể nào làm được.

Đỗ Nguyệt nhìn về phía đồng bạn mình, Phan Ngọc Lâm cũng có chút do dự dù sao đều là nữ nhưng rồi nhìn về phía Đặng Phi Long đang dứt khoát cởi toàn bộ đồ đạc chỉ còn mỗi một chiếc quần ngắn ngủn.

Tất cả đều không do dự làm theo, cả bọn cũng giúp Hoàng Minh từ lưng ngựa đi xuống rồi đồng loạt nhảy vào hồ nước.

Không chỉ năm người bọn hắn, năm con Bạch Lân Song Giác Mã cũng nhìn về phía Đoàn Trí, mắt to nhìn hắn, giống như là đang xin được xuống.

Thấy cảnh này hắn cũng gật đầu ra hiệu, đây là từ thiên nhiên thế giới này, không phải là của mình, không cần ích kỷ coi thành tài sản bản thân.

Đoàn Trí không đi theo xuống hồ, hắn muốn ngồi yên quan sát xem biểu hiện của những người còn lại, trong lòng nổi lên mong chờ, hy vọng kỳ tích thật sự xuất hiện.

Dưới nước bây giờ, năm người năm thú đang ngâm mình đều cảm nhận được thoải mái dễ chịu, tâm tình thanh thản.

Đầu óc truyền đến cảm giác minh mẫn không bị vướng bận điều gì, tất cả đều cảm thấy thư sướng vô cùng.

Hoàng Minh cũng cảm giác được tâm tình tương tự.

Tuy nhiên hắn cũng cảm giác được có thứ đó nhói trong người, giống như kim đâm, cũng giống như kiến cắn, chỉ có điều không quá đau.

Hơn nữa kết hợp với dòng nước kỳ diệu này đẩy lên khiến bản thân chỉ hơi hơi cảm nhận được.

"Nóng....nóng quá". Một tiếng kêu khiến mọi người giật mình, tất cả quay người nhìn về hướng Phan Ngọc Lâm.

Lúc này Phan Ngọc Lâm cơ thể đỏ bừng, có thể thấy xung quanh người nàng bốc lên từng dòng khí trắng, miệng liên tục kêu nóng.

Đoàn Trí quan sát từ đầu đến cuối, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi khi nhìn thấy năm con kỳ thú uống nước, Phan Ngọc Lâm cũng bắt chước học theo uống một ngụm nên giờ mới trông giống cục than nóng như vậy.

Hắn cùng từng thử uống nước ở đây, nhưng cuối cùng chỉ có cảm giác no bụng.

Giờ phút này, thấy biểu hiện của Phan Ngọc Lâm, Đoàn Trí cuối cùng dám chắc nơi đây tồn tại linh khí.

Rất rõ ràng điểm khác biệt giữa bản thân mình với người từ thế giới này là không thể cảm khí, tụ khí gì cả.

Chính mình uống nước cảm thấy no đơn giản là vì không hấp thu được, mà nàng lại đang có dấu hiệu được linh khí tẩy lễ.

"Chẳng trách, cứ mỗi thời điểm này, dưới đáy hồ lại b·ốc k·hói đặc như vậy, thì ra không phải hơi nước".

Đoàn Trí lộ ra vẻ mặt chợt hiểu rồi quay về đám người nói:

"Đừng lo, nàng là đang được thanh tẩy, các ngươi chỉ nên uống nước từ từ, đừng tham lam rồi mang họa."

Những người còn lại nhao nhao làm theo, đại năng đã nói như vậy, chứng tỏ nước này cũng có thể uống, chỉ là đừng uống nhiều.

Bọn hắn lấy tay múc nhẹ một ít nước lên bỏ vào miệng, cảm giác được cơ thể nóng lên, mặc dù không nóng như Phan Ngọc Lâm nhưng có thể cảm giảm rõ ràng.

Liên tục lập lại nhiều lần đến khi tất cả đều cảm giác no bụng, riêng mỗi Phan Ngọc Lâm nôn ra hết nước tong bụng liền kết thúc.

Nguyễn Thanh Phong đang ngâm mình thư giãn, bỗng nghĩ đến điều gì, lên tiếng hỏi:

"Đại nhân, đại nhân, ngài có thể để gia gia truyền đạo pháp cho chúng ta không?". Gương mặt mũm mĩm giương đôi mắt to về phía Đoàn Trí đầy mong chờ.

"Đạo pháp? ta không truyền cho Nguyễn Ngọc Chúc cái gì hết à?"

Đoàn Trí ngạc nhiên lên tiếng trả lời, lòng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Nguyễn Ngọc Chúc thật sự tìm được thần tiên, võ đạo đại năng gì đó?"

"Làm sao có thể như vậy?"

"Gia gia ta chính miệng thừa nhận ngài để lại cơ duyên cho gia gia ta.

Hắn chăm chỉ dọn dẹp phòng ngài từng ở, nhờ vậy mà nắm được tiên cơ mười năm trước trở thành đệ nhất cao thủ"

"Nếu không thì ngài chỉ cần để gia gia ta truyền thụ cho mỗi mình ta thôi cũng được."

Những người còn lại nghe Nguyễn Thanh Phong nói xong câu này đều vẻ mặt mộng bức.

Đã nói cùng tìm cao nhân, tầm tiên vấn đạo cùng luyện thành tài mà? Bây giờ hắn lại muốn ăn lẻ? Tên này, thật không trượng nghĩa.

Đoàn Trí nhớ lại, hơn trăm năm trước từ khi phát hiện cơ thể mình không tập luyện được võ đạo, không cách nào nhảy tường, phá đá, chặt gạch như võ giả.

Hắn mới phải quyết định dựa vào hack nghiên cứu kỳ kinh bát mạch, cơ chế vận hành của người ở đây, đồng thời vẽ ra trên giấy.

Hơn nữa khi đó còn thuận tay, học tập Naruto vẽ ra bát môn.

Đồng thời viết ra trên đó lý luận vận hành, nếu thật sự là bí kiếp gì ghê gớm thì tuyệt đối chỉ có thứ này, nhưng tất cả chỉ là một khoảnh khắc máu dồn lên não thôi.

Còn về võ học khác? Xin lỗi, ta bán sạch tài sản để mua võ học, làm gì có chuyện để lại cuốn sách nào cho Nguyễn Ngọc Chúc?

Lúc này hắn nhớ tới điều gì đó....

Chương 7: Hồ linh khí, toàn viên tẩy lễ