Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Phát hiện, tiên lộ vô duyên

Chương 6: Phát hiện, tiên lộ vô duyên


Nghe được lời cảm tạ của đám người, Đoàn Trí lúc này mới từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.

"Một ngàn năm trăm dặm chỉ cần một ngày đường, thật sự là ngưỡng mộ đám cậu ấm cô chiêu này nha."

"Nếu ta cũng có một con kỳ thú như vậy, chẳng phải ta có thể tung hoành ngang dọc Nguyên Sơ sơn mạch rồi?"

Hắn không ngừng hâm mộ chủ nhân những con kỳ thú này, thầm nghĩ.

"Đã vậy ta cũng không giúp gì được cho các ngươi nữa rồi, hy vọng các ngươi có thể bình an trở về."

Nói xong Đoàn Trí chuẩn bị quay người trở về, chuẩn bị sơ chế cá.

"Vị huynh trưởng này, thật ra chúng ta nghe đồn thế gian có thần tiên, cho nên chúng ta đi vào Nguyên Sơ sơn mạch tìm kiếm đại năng".

Nguyễn Thanh Phong từ đầu đến cuối đều đang trầm tư suy nghĩ, lúc này bỗng nhiên mở miệng.

Trừ Đặng Phi Long giống như cũng đang suy nghĩ, những người còn lại bao gồm Đoàn Trí đều ngạc nhiên nhìn hắn.

"Tưởng bỏ nhà đi bụi, hóa ra là fan cứng cổ tích, thật sự là đọc sách xong lại đi tìm đảo giấu vàng, đã vậy còn kéo được cả hội đồng"

Nghe được lời Nguyễn Thanh Phong. Ngay lập tức Đoàn Trí hiểu ra đầu đuôi câu chuyện liền nổi hứng, buồn cười hỏi lại:

"Vậy các ngươi có tìm được tung tích thần tiên đó không?"

"Vẫn chưa." Nguyễn Thanh Phong bọn người thất vọng, đồng thanh trả lời.

"Tiên duyên sao mà khó cầu, thần đạo gì mà khó thông." Đoàn Trí vốn dự định bỏ qua mong muốn có phần hảo huyền của lũ trẻ trước mặt.

"Sau này có duyên biết đâu lại gặp." Nhưng rồi cuối cùng cũng thông cảm mà đưa ra an ủi.

"Lần này duyên chưa đến, các ngươi cũng nên trở về nhà cùng người thân thôi, đi lâu như vậy chắc chắn sẽ lo."

Nói xong vẽ bản đồ chỉ đường lần nữa, quay người rời đi.

.........

Đặng Phi Long nhóm người đang di chuyển trở về, bầu không khí yên tĩnh lạ thường, cũng không ai nói với nhau điều gì.

"Quen, ta nhớ ta đã gặp, nhưng thật sự không nhớ được."

Một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh, mọi người nhìn về Nguyễn Thanh Phong, gương mặt mũm mĩm lúc này đang lắc đầu nhìn ngang nhìn dọc.

"Không sai, ta cũng có cảm giác đã gặp vị huynh trưởng kia ở đâu đó."

Đặng Phi Long cũng lên tiếng đáp lời, trong đầu đang không ngừng hồi tưởng lại gương mặt quen thuộc đó.

Hắn cảm giác rất quen nhưng hoàn toàn không nói được.

"Ta không nói về gương mặt, ta muốn nói về gối đêm qua chúng ta nằm, các ngươi không thấy điểm kỳ lạ?"

Nguyễn Thanh Phong bắt đầu nói lên điểm hắn lưu ý.

"Ta biết, gối đêm qua chúng ta nằm giống như một chiếc áo độn bông vào bên trong rồi khâu các khe hở lại". Đỗ Nguyệt cũng phát hiện điểm này lên tiếng trả lời.

"Không chỉ điểm này, các người lại nhìn quần áo chúng ta, ký hiệu gia tộc đều được in vào nơi dễ thấy như ngực, vạt áo, sau lưng"

"Ta chưa từng thấy qua ký hiệu nhỏ như vậy lại in ở mặt trong lưng áo"

"Là ký hiệu nơi tạo ra, đó là ký hiệu được in trên vải, không chỉ gối, mà ngay cả chăn bông của ta cũng có, nhưng như vậy thì có chuyện gì?"

Hoàng Minh hiếu kỳ mở miêng hỏi Nguyễn Thanh Phong.

"Ta không chắc, nhưng ta nhớ có lần cũng từng thấy ký hiệu tương tự trên đồ của gia gia ta." Nguyễn Thanh Phong không chắc chắn mở miệng đáp lại.

Phan Ngọc Lâm khẳng định lên tiếng:

"Khả năng cao ngươi nhớ nhầm, bởi vì Hoàng cung sử dụng vải đều có xuất xứ từ Giang gia thần đô Đại Nội thành"

"Tiêu chí vải cung cấp cho Hoàng tộc sử dụng đều có 3 nét uốn lượn như cơn sóng"

"Cho nên nếu đó là đồ của gia gia người thì đó tuyệt đối không thể là đồ có nguồn gốc từ Hoàng tộc."

"Hơn nữa ngoại trừ Ngọc Chúc gia gia, ta cũng chưa từng nghe qua có vị hoàng thân quốc thích nào mất tích hay lui ở ẩn khỏi Hoàng cung."

Nhìn thấy Nguyễn Thanh Phong vò đầu bứt tai, Hoàng Minh cũng cảm thấy buồn cười mà cố gắng gợi ý:

"Bằng không ngươi về hỏi gia gia ngươi có quen biết với vị huynh trưởng kia hay từng nghe đến thôn Vạn An?"

"ÔNG". Một tiếng chuông trong đầu vang lên như đánh thức toàn bộ dòng suy nghĩ của Nguyễn Thanh Phong từ đó trở nên mạch lạc.

Ngay lập tức hét lớn: "Trở về".

Năm con Bạch Lân Mã giống như nghe hiểu lời của hắn lập tức đồng loạt kéo xe quay người trở lại đường cũ - đường đến thôn Vạn An.

"Là xưởng dệt đó, tên của xưởng dệt gia gia ta từng nhắc đến chính là xưởng dệt Vạn An"

"Hoa văn trên gối giống với hoa văn trên quần áo của gia gia ta, chính là bởi vì cùng xuất xứ từ một xưởng khi ngài còn trẻ"

"Còn về phần Đặng Phi Long bảo gặp qua vị đại năng kia, tuyệt đối là bởi vì hắn từng nhìn thấy bức tranh mà Đặng tiên lão tộc trưởng đã vẽ khi còn sống."

"Vị kia thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi tất cả điều này chắc chắn không phải là trùng hợp."

Giờ phút này tất cả bọn hắn đều tràn ngập nhiệt huyết, sự hưng phấn thể hiện rõ trên gương mặt của bọn hắn.

Bọn hắn cuối cùng gặp được đại năng trường sinh bất lão, bọn hắn biết lần này nhất định phải nắm lấy cơ duyên này.

..........

Lúc này, thôn Vạn An.

Đoàn Trí vừa làm xong cá, đang chuẩn bị thu dọn quần áo chuyển nhà.

"Chỉ cần chuyển vài thứ là được rồi, không cần phải cố gắng tham lam hết phần này."

Theo hắn nghĩ, dù sao nơi này ban đầu cũng là hắn xây lên cho nhóm thám hiểm nào hữu duyên, vậy thì mền, gối, sáp, củi vẫn nên có sẵn.

Có Máy dệt trong người là không cần lo vấn đề sức khỏe, có thể yên tâm vi hành thế gian, chỉ cần vài cái áo bông là đủ.

"Xèo....Xèo...Xèooo....."

Nghĩ miên man một lúc lâu, bỗng tiếng hơi nước bốc lên vang vọng xung quanh, Đoàn Trí quay người nhìn về phía hồ nước nóng.

Hắn biết đây là chu kỳ phát nhiệt của tảng đá dưới đáy hồ.

"Thời gian ngày càng gấp."

Trước đây thời gian của chu kỳ này là mỗi mười năm, rồi còn năm năm, bây giờ vừa mới xảy ra chưa đầy hai năm lại bắt đầu, hơn nữa thời gian kéo dài càng ngày càng lâu.

Mỗi lần ngâm người trong hồ vào chu kỳ này, có thể khiến cho tinh thần thư thái, giác quan trở nên nhạy bén hơn.

Đây là điều mà ngay cả một người không thể cảm khí như hắn đều có thể cảm nhận được.

Tuy nhiên xảy ra liên tục như vậy chưa hẳn là một điều tốt.

Kéo dài càng lâu, chu kỳ diễn ra càng ngắn, lượng nước bốc hơi sớm muộn sẽ khiến nước ở dòng suối không đổ về kịp.

Tạm dừng việc thu dọn, Đoàn Trí quyết định đến hồ nước lần nữa, nơi đó là bảo địa thiên nhiên, tuyệt đối không thể phí phạm.

"Hmm.....hmmmmm"

"Lộc cộc.....lộc cộc..."

Tiếng vó ngựa gầm nhẹ tốc độ vội vàng từ xa truyền đến từ từ chạy về cửa thôn, nhìn thấy được lũ trẻ lúc sáng lại quay về, hắn nhíu mày có phần không hiểu.

Bọn người Nguyễn Thanh Phong lúc này đang vô cùng vội vã, màn sương quá dày khiến bọn hắn không thể xác định được phương hướng.

Ngay cả Hoàng Minh cũng không thể phân biệt được, tất cả đều đi theo linh giác của Bạch Lân Mã.

Mỗi giờ mỗi phút trôi qua, nhóm Nguyễn Thanh Phong như dài hơn thế kỷ.

Tất cả đều muốn nhanh chóng đến trước mặt đại năng, thần tiên hay bất cứ điều gì cũng được.

Bọn hắn thật sự muốn trở thành những vị trong truyền thuyết, có thể ngao du thiên địa.

Cuối cùng lúc cả nhóm lần nữa nhìn thấy cổng thôn cùng phiến đá quen thuộc mới thở dài một hơi.

Thần tiên đại nhân, chúng ta đến!

Giờ phút này nhìn người đang chuẩn bị rời đi trước mặt bọn hắn không khỏi cảm thấy may mắn.

Xem ra là đến kịp, thần tiên đại nhân đang muốn rời đi.

Đoàn Trí vừa muốn mở miệng lên tiếng thì một hành động khiến hắn mộng bức, ngây người.

Chỉ thấy cả năm người vội vàng xuống ngựa, trong đó hai nam hài đang dìu một nam còn lại, nhìn kỹ Đoàn Trí mới phát hiện nhóc con này bị liệt không thể đi được.

Hồi sáng tất cả năm người bọn hắn điều ngồi yên trong nhà, Đoàn Trí cũng không biết bọn hắn rời đi như thế nào cho nên không biết trong số kia lại có một người có tật.

"Cộp...côp....côp."

Tất cả giờ phút này đều quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu lên tiếng:

"Xin đại nhân nhận chúng ta làm đồ đệ, truyền thụ đại đạo cho chúng ta."

Đoàn Trí giờ phút này hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn nhìn xuống năm người, cũng không biết làm cách nào bọn hắn xác định mình là thần tiên, đại năng gì gì đó.

"Các ngươi nhận sai người, ta không phải thần nhân, không phải tiên nhân cũng chẳng phải đại năng gì cả."

"Không phải cứ cư ngụ trong rừng sâu núi thẳm là đại năng giả đâu, ra đường cũng không nên bị lừa."

Thấy năm người fan cuồng tiểu thuyết mà lại đi nhận bừa, Đoàn Trí không khỏi rặn dạy lũ trẻ này. Miễn cho sau này bị lừa gạt.

Dù sao hắn từng chứng kiến qua nhân viên của mình, một thanh niên tin vào truyền thuyết, thần thoại bị lừa sạch tiền cuối cùng phải đi làm thuê cho xưởng dệt Vạn An.

"Không ngài không nên lừa chúng ta, gia gia ta từng chứng kiến qua ngài có thể trẻ mãi không già, tuyệt đối là đại năng ẩn sĩ."

Nghe Nguyễn Thanh Phong nói xong câu này, Đoàn Trí liền nghĩ ngay đến lão họa sĩ vẽ mình khi vừa đến thế giới này.

"Xem ra đám nhóc này là hậu nhân của người đó, cũng hơn trăm năm rồi đi, một đời người cuối cùng cũng qua."

Hắn cảm khái trong lòng, thầm than.

"Ta thật không phải là người các ngươi tìm, các ngươi gặp tranh vẽ chưa hẳn là ta, cho dù giống thì khả năng cũng là tổ tiên của ta."

"Các ngươi lại nhìn, xem ở đây có cái gì tiên khí, thần khí gì sao? Ta còn phải đi bộ, thậm chí không biết võ công à?"

Đoàn Trí mở miệng chối bỏ. "Xem ra phải tìm cách chuồn khỏi đây lẹ". Hắn quyết định trong lòng.

"Vật cực tất phản, Cực Đạo sẽ hóa phàm. Thần tiên ngài chắc chắn đã siêu thoát đại đạo."

"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy". Tất cả thay nhau gật đầu khẳng định.

"Ta nếu là đại năng giả sớm đã ngao du thiên địa, đánh mặt trang bức thế gian cẩu huyết, còn rúc ở đây làm gì?". Trong lòng hắn chửi bậy.

"Các ngươi cũng đừng nói nữa, ta thật sự không biết tu luyện gì cả, ta cũng đang đi trên con đường tầm tiên vấn đạo. kết thúc ở đây".

Lần này hắn dứt khoát nói thẳng.

Thấy Đoàn Trí từ chối thẳng thừng như vậy, những người khác trên mặt thể hiện rõ thất vọng, nước mắt lã chả chực rơi trên khuôn mặt từng đứa trẻ.

Bọn hắn biết, tầm tiên vấn đạo đối với bọn hắn đã là vô duyên.

Chương 6: Phát hiện, tiên lộ vô duyên