Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 82: Cổ Ngữ Cấm Thư, Hồng Trần Như Mộng
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm nữa trôi qua.
Kể từ lần trước, sau khi những Dải Lụa Sáng Thế từ thiên ngoại tinh không truyền xuống, võ đạo giới đã sinh ra nhiều thay đổi.
Một phần rất nhỏ Sáng Thế chi lực cùng Huyền lực đặc trưng từ Khung Cửi Vận Mệnh có chứa trong mỗi tấm vải, đã thay đổi quỹ tích được in lên sợi chỉ liên kết với vận mệnh của mỗi người trên toàn thế gian.
Trong một năm này, ngoại giới xuất hiện rất nhiều thiên kiêu nhanh chóng đạt đến trình độ chân khí ngưng thực, bước vào Chân Cương cảnh.
Thần Thụ lâm, tứ đại thú vương từ một năm trước đã đến Võ viện.
Tuy nhiên, bởi vì quá bận rộn cho việc sáng tạo công pháp cho nên Đoàn Trí vẫn chưa từng lộ diện.
Do đó, cuối cùng tứ đại thú vương chỉ có thể đem theo công pháp tu hành đến cấp độ Ngư Long cảnh giới trở về.
Mặc dù Ngư Long cảnh, đối với võ giả Nhị quốc bây giờ vẫn còn rất xa vời, nhưng đối với Thần Thụ lâm lại có phần thiếu hụt, không đủ.
Phải biết, bốn vị thủ lĩnh của Thần Thụ lâm, thực lực đã tương đương Thánh Đạo Chi Đỉnh, khoảng cách Thần Đạo chỉ còn một bước ngắn.
Trong Thần Thụ Lâm càng là có rất nhiều yêu thú đã nhập Thánh vị.
Bởi vì trước đây, không có phương pháp tu luyện, tất cả đều là nhờ lực lượng của Hỗn Mang Thạch tẩm bổ, chỉ được cái man lực mạnh mẽ, cho nên chưa có ai hóa hình.
Theo ghi chép kiến thức từ Võ viện, mọi người biết được, yêu thú muốn hóa hình nhất thiết phải đạt đến Ngư Long thập biến, Hóa Long đoạn mới có thể làm được.
Yêu thú khi hóa hình, vừa có thể giữ lại những điểm mạnh khi ở dạng thú, vừa có thể đạt được sự linh hoạt trong chuyển động tứ chi như con người.
Cho nên khi tứ đại thú vương biết được, Võ viện hiện tại chỉ truyền công pháp để Thiên Võ đột phá đến Ngư Long, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng.
...
Hôm nay, ở một nơi nào đó trong Võ viện, thư phòng bị phong môn một năm, lần nữa mở ra.
Đoàn Trí tinh thần thoải mái, vất vả thời gian dài, cuối cùng cũng đem toàn bộ công pháp cho tất cả các cảnh giới còn lại hoàn tất, sau đó, quay đầu nhìn về hướng Vấn Lộ Sơn, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ồ, song hỷ lâm môn"
Nói xong, thân ảnh lập tức biến mất.
Lần nữa xuất hiện, Đoàn Trí đã có mặt ở một ngọn núi thanh vắng trong khuôn viên Võ viện, trong tay còn ôm một đống thức ăn, từ từ đặt xuống, đưa mắt nhìn lên một bậc Vấn Lộ Thiên Thê.
Lúc này, tại một vị trí thời gian tiếp điểm, ba người Nguyễn Ngọc Chúc đang sử dụng nguồn lực lượng vô hạn từ những Dải Lụa Sáng Thế, bắt đầu đột phá Ngũ Huyền Môn cảnh giới.
Một năm trước, cả ba người đã sớm tích lũy đầy đủ, chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút về Cổ Ngữ Cấm Thư, cho nên mới thả lỏng bản thân, dời thời lại thời điểm đột phá.
Tứ Huyền Môn chi cảnh, khai mở đệ ngũ Huyền Môn, đồng nghĩa với Tinh Không Phong Linh có thêm một ống chuông.
Khi vừa khai mở Ngũ Huyền Môn, bởi vì Huyền lực sinh ra thuế biến, do đó, các ngôi sao trong mỗi Huyền Môn, tượng trưng cho đĩa chuông bắt đầu dao động, đánh mạnh vào tất cả ống chuông xung quanh nó.
Lúc này, sự xuất hiện của Huyền Môn thứ năm khiến Tinh Không Phong Linh mất cân bằng, lực lượng từ các ống chuông tác động ngược lại vào đĩa chuông, gây nên cộng hưởng năng lượng.
Huyền giả cần phải tận dụng sự cộng hưởng, nhanh chóng sắp xếp lại trật tự, quỹ tích, đường dẫn Huyền Môn của các ngôi sao, giúp những sợi dây liên kết các ngôi sao tỏa ra quang mang mãnh liệt, không có dấu hiệu dập tắt.
Sự sắp xếp này sẽ khiến Tinh Không Huyền Môn giống như một mảnh lụa vừa thêu lên những đường thẳng, hoa văn chữ viết.
Những chữ viết này không tồn tại ở bất cứ nơi đâu, toàn bộ đều là đường thẳng, mỗi chữ tượng trưng cho tinh thần ý chí của chủ nhân, tất cả là duy nhất, không thể trùng lặp, đây chính là Cổ Ngữ.
Tinh Không Cổ Ngữ sinh ra, Ngũ Huyền Môn thành.
Cổ Ngữ Cấm Thư là một đạo pháp được dệt trên lụa đỏ trước khi Đoàn Trí rời khỏi Võ viện ba năm trước.
Sở dĩ được gọi là Cấm Thư bởi vì bản chất không thể kiểm soát của nó.
Cổ Ngữ Cấm Thư không phải công pháp, không phải võ học, không có chiêu thức, tất cả những gì mà nó đem lại chỉ có duy nhất lực lượng.
Khác với võ học, cần có đủ lực lượng thì mới có thể thi triển ra chiêu thức.
Ví dụ như Linh Thú Pháp, muốn thi triển pháp môn trên lụa đỏ thì ít nhất phải là Chân Cương cảnh, còn nếu muốn tăng uy lực, thì chắc chắn phải có cảnh giới cao hơn, đây là lẽ hiển nhiên, mọi người đều nhận thức được.
Cổ Ngữ Cấm Thư thì ngược lại, nó không cần lực lượng, nó cũng không cần cảnh giới để thể hiện ra uy lực.
Bởi vì bản thân nó chính là lực lượng, chỉ cần trả cái giá tương ứng thì cho dù là phàm nhân cũng có thể sử dụng.
Khi tìm hiểu Cổ Ngữ mà không đủ năng lực để kiểm soát, thì lực lượng cuồng bạo trong nó sẽ tự động tước đoạt sinh mệnh, sự sống của người tu luyện để bù đắp vào chính bản thân.
Đây không phải chỉ là sinh mệnh, sự sống đơn giản như vậy mà đó còn là dòng thời không đang luân chuyển bên trong mỗi người.
Một khi toàn bộ thời không, sinh mệnh của tu luyện giả bị tước đoạt sạch sẽ, sức hủy diệt đến từ Cổ Ngữ bạo phát là rất khó tưởng tượng.
Hơn nữa, hành vi này không phải là tự bạo mà là ép buộc bạo, thời gian diễn ra là bất cứ khi nào, mọi lúc mọi nơi, ngươi còn chưa gặp mặt địch nhân thì đã bị Cổ Ngữ tự động xóa sổ.
Thử nghĩ, nếu Vô cùng Không tu luyện Cổ Ngữ Cấm Thư thì mọi chuyện sẽ thế nào?
Bọn hắn là Khái Niệm Ý Thức của Hỗn Mang Sáng Thế do đó khả năng cao là bất tử bất diệt, Cổ Ngữ chưa chắc có thể làm gì được.
Nhưng lực lượng từ Cổ Ngữ mà cả hai tỏa ra, chắc chắn có thể xuyên qua Hư Cực Niệm truyền ra ngoài.
Đến lúc đó, toàn bộ thế gian, tuyệt đối là không còn nổi một hạt bụi.
Người tu luyện Huyền Môn có thể đọc Cổ Ngữ Cấm Thư, là do Cổ Ngữ của bọn họ được tạo nên từ chính tinh thần ý thức của bản thân, được đặt sâu trong linh hồn, xem như là một phần của Huyền giả.
Ngoài ra, Cổ Ngữ trong Tinh Không Huyền Môn mang tính chất kiến tạo thế giới, chứ không phải là đem đến hủy diệt.
Chính vì vậy mà Huyền giả có thể dễ dàng kiểm soát Cổ Ngữ, thậm chí là vận dụng một cách triệt để mà không cần lo lắng vấn đề trả giá.
Đoàn Trí đã phân Cổ Ngữ Cấm Thư thành rất nhiều dải lụa khác nhau, nằm rải rác trên toàn bộ Tâm Sinh Lộ.
Mỗi người sẽ có một con đường riêng cho bản thân mình, cho nên các bậc thang sẽ dẫn lãng khách đến nơi cất giữ thông tin Cổ Ngữ phù hợp.
Bước vào Tâm Sinh Lộ, nói rõ, ý chí võ đạo của lãng khách thật sự kiên định, Đoàn Trí không quá lo lắng việc bọn hắn sẽ bị lực lượng viễn vông, chỉ tồn tại trong một sớm, một chiều làm cho mờ mắt.
.
Tinh Không dị tượng xảy ra trên Vấn Lộ Sơn đã không phải là chuyện hiếm gặp.
Tuy nhiên, việc này vẫn được rất nhiều Võ sinh hoan ngênh, đến mở mang tầm mắt.
"Lại là Tinh Không dị tượng, nhìn ba mảnh tinh không này ta đoán được đó là ai"
"Ồ, là ai nha, ta chưa từng gặp"
"Hừ, có gì hay ho, hắn là võ sinh được tuyển thẳng, từng gặp qua chuyện này là rất bình thường"
"Đúng vậy, ta từng nghe kể, võ sinh được tuyển thẳng, ngay từ những ngày đầu đã may mắn được sớm quan sát Tinh Không dị tượng"
"Người đang đột phá, hơn phân nữa là viện trưởng cùng hai vị phó viện trưởng đi"
"..."
Tiếng nghị luận của Võ sinh ở khắp nơi trong Võ viện, khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp.
Đoàn Trí ngồi từ xa, vừa cầm một chén mỳ lạc, trên đó có vài miếng thịt, vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh quan trước mặt, trong lòng sinh ra cảm khái.
Hồi ức quay về hơn một trăm năm trước, khi vừa xuyên đến Nhị quốc.
Một trăm năm, đối với võ giả có thể là không dài, nhưng đối với Đoàn Trí, người từng sống ở một nơi mà mười năm đã xem như một thời đại cũ, thì một trăm năm đối với hắn vẫn là rất dài.
Lúc đó, trình độ của võ giả đương thời chỉ có thể phá đá, vượt tường, tăng thêm một chút ít tuổi thọ, nhưng như vậy cũng đủ để Đoàn Trí lòng sinh hướng tới, nghĩ mọi biện pháp học tập.
Bây giờ, có cơ hội nhìn kỹ một lần, Chân Cương đã đi đầy đất, Thông Huyền thi thoảng đều có thể thấy được, khiến người ta không khỏi hoài niệm.
"Aizz, hơn trăm năm nha, cuộc sống phải luôn tiến về phía trước, quá khứ đi qua vẫn phải cho qua à"
Đoàn Trí nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng hồi tưởng lại những ngày thơ ấu, khi còn ở thiền viện: "Sư phụ từng nói với ta, thời gian như gió thoảng mây bay, nước của ngày hôm qua, không phải là nước của ngày hôm nay."
Trước khi xuyên qua, sư phụ của hắn tuổi tác đã hơn chín mươi, phần lớn thời gian đều chỉ ngồi thiền ở trên giường.
Một trăm hai mươi năm ở Nhị quốc, tương đương với mười hai năm ở ngoại giới, công thêm ba năm kể từ khi Niệm Huyền Thiên thành lập, tổng cộng là mười lăm năm.
"Hy vọng sư phụ vẫn luôn khỏe mạnh, yên bình, sống thọ thiên thu"
Đoàn Trí không có vợ con, toàn bộ tài sản của bản thân sớm đã được quyết định sẽ quyên tặng một nửa cho Thiền Viện, một nữa còn lại vào các quỹ từ thiện khác.
Dù sao mình cũng là một triệu phú đô la đây, tài sản có thể không thuộc hàng đầu, nhưng tuyệt đối là thuộc về tầm trung bình khá, chắc chắn là không quá kém.
Điều mà Đoàn Trí lo lắng, là mình không thể gặp được sư phụ, người đã cưu mang bản thân khi vừa mới lọt lòng.
Khung Cửi Vận Mệnh từng cho ra kết quả, Địa Cầu không thuộc bất cứ mảnh thời không nào, từ cấp thấp cho đến cấp cao đều không tồn tại.
Vũ trụ chứa Địa Cầu không cho phép bất cứ ai xuất nhập, không thể nào tìm kiếm, vĩnh hằng bất biến, không bao giờ thay đổi.
Khung Cửi Vận Mệnh chẳng qua là thứ ngoại lai duy nhất bị lạc vào trong quá trình hình thành vũ trụ đó mà thôi.
Một khi Khung Cửi Vận Mệnh giải phong, phát ra năng lượng kỳ lạ, thì sẽ lập tức bị trục xuất ra khỏi nơi đó, không thể nào quay trở lại.
Cho nên, nói Đoàn Trí xuyên không còn chẳng bằng nói hắn cũng bị trục xuất do Khung Cửi vô tình kéo theo, suốt đời không về được.
"Chỉ một lần thôi, chỉ một lần thôi, ta muốn nói cảm ơn sư phụ, cảm ơn ngài đã luôn yêu thương, chăm sóc ta, ta mãi mãi biết ơn điều đó, mãi mãi."
Đoàn Trí tâm thần chìm vào bên trong, nhìn về phía Khung Cửi Vận Mệnh, khẩn thiết nói.
Giống như nghe được lời nói chân thành từ người đối diện, Khung Cửi Vận Mệnh bắt đầu hoạt động.
..........
Dải đất chữ S.
Trong thiền viện yên tĩnh, khi bình minh dần ló dạng.
Một Thiền Sư hơn trăm tuổi, sức khỏe già yếu, đang nằm trên giường nhắm mắt, bỗng trên môi xuất hiện một nụ cười.
Chỉ thấy, từ trong gốc phòng, một chiếc hộp gỗ, bên trong chứa nhiều mảnh đá đang có dấu hiệu phát sáng.
Đây là những mảnh đá rơi ra từ một mô hình gì đó, mà mười lăm năm trước, Thiền Sư xin về để giữ làm kỷ vật cho người học trò của mình, khi biết ngôi nhà xảy ra chấn động, còn chủ nhân thì đã mất tích.
Những mảnh đá phát sáng, di chuyển nhanh đến bên cạnh Thiền Sư, đồng thời phát ra âm thanh: "Chỉ một lần thôi, chỉ một lần thôi, ta muốn nói cảm ơn sư phụ, cảm ơn ngài đã luôn yêu thương, chăm sóc ta, ta mãi mãi biết ơn điều đó, mãi mãi."
Trong một khoảng khắc, người Thiền Sư già dường như nghe được tiếng nói từ đồ đệ yêu thương của mình.
Ngay lập tức, bàn tay già nua vô thức với lấy sáo trúc đã theo mình suốt một đời người, đưa về phía những tảng đá.
Sau một lúc, tất cả đều tan biến, như một giấc hồng trần mộng, Thiền Sư nở trên môi nụ cười.
Ngày hôm đó, thiền viện ảm đạm, một vị lão Thiền Sư mỉm cười, trở về với Miền Cực Lạc.
Ở một nơi xa xôi không cách nào tìm đến, một người tay cầm sáo trúc, nước mắt tuôn dài, ràng buộc cuối cùng của hắn với quá khứ, cũng theo gió tan đi.