Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 91: Lễ tốt nghiệp, quà trưởng thành

Chương 91: Lễ tốt nghiệp, quà trưởng thành


Trong không gian tối tăm của Hư Cực Niệm, tồn tại mười ba điểm sáng ánh lên như sao trời, soi chiếu màn đêm giá lạnh.

Nếu có cách để lại gần thêm vô hạn lần, mọi người sẽ nhận ra, bản chất của mười ba ngôi sao tưởng chừng mãi mãi tỏa sáng, khí tức phát ra mang đến sự vĩnh hằng đó là gì.

Một con Cửu Đầu Thanh Long trên thân quang mang phát ra có thể lan truyền đến tuyên cổ, thế gian vũ trụ dưới chân nó giống như chỉ là hạt cát bụi nhỏ bé, chín đôi mắt hờ hững chớp động.

Bên cạnh, một ngôi sao to hơn chính là một đầu Long Quy, hình thể to lớn không thua gì người bạn của mình, mai rùa lấp lánh, trôi nổi đầy rẫy bụi sao.

Nhưng, nếu nhìn kỹ, những hạt bụi này tuyệt đối không phải là phàm vật, tương tự với lớp bụi min trên thân của Cửu Đầu Thanh Long, mỗi bụi sao là một vùng tinh không rộng lớn.

Hai sinh vật này, chính là hai Khái Niệm Ý Thức do Hỗn Mang Sáng Thế tạo ra.

Những tạo vật của Hỗn Mang, Cửu Đầu Thanh Long "Vô" cùng Long Quy "Không".

Giờ phút này, cả hai tạo vật vĩ đại từ thời đại Sáng Thế đang đưa tầm mắt hướng về Vũ trụ chi thụ được tạo nên từ Hỗn Mang Thạch, Niệm Huyền Thiên.

"Ngươi đoán thế nào?"

Hai mắt của Không bắt đầu phát sáng, hiện lên những kỳ văn cổ quái, Sáng Thế chi lực đặc hữu dần bao phủ lấy đôi mắt rùa có phần ngờ nghệch kia.

Một sợi chỉ đỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Không, đây chính là Dẫn Tuyến mà vị bằng hữu kia tặng cho hắn.

Không biết bao lâu về trước, một làn khí tức thần bí bao phủ toàn bộ Hỗn Mang Thạch, Vô cùng Không đã không còn quan sát được hình ảnh từ nơi đó nữa.

Nhưng, kể từ khi có Dẫn Tuyến, cả hai đã có thể quan sát Hỗn Mang Thạch trở lại như lúc xưa.

Vô đem Dẫn Tuyến bóp trong long trảo, chín đầu rồng xuất hiện từng loại lực lượng khác nhau, giống như có ý định xuất thủ.

"Hư Cực Niệm tình huống đặc thù, ngươi đâu phải không biết?

Nhưng nếu theo kinh nghiệm của ta, thì khả năng cao bọn hắn sẽ chọn phương án sau à."

Nói xong, một chiếc đầu rồng ở chính giữa đem theo ánh mắt đăm chiêu, nhìn về phía của con rùa bên cạnh.

"Thật sự là kỳ quái, vị kia vì cái gì lại làm như vậy nha?

Chẳng lẽ, đây chính là ước mong đi khắp thế gian nhìn ngắm sự đời mà người đó từng miêu tả?

Chúng ta có nên giúp đỡ một chút sao?"

Không trừng to mắt rùa, dở một chân, đem móng vuốt gãi gãi lên đầu, giọng nói mang theo vẻ kỳ quái, xen lẫn tò mò.

Nhìn cảnh tượng trong Dẫn Tuyến, Không có có chút không hiểu cách làm của người bằng hữu lúc trước.

"Hưumm......Hưummm......Hưummmmmm"

Tiếng sáo trúc trầm buồn vang lên, âm thanh lay động toàn bộ Vô Cực Tinh Không trong Hư Cực Niệm.

Vô cùng Không nghe được tiếng sáo truyền đến, gương mặt cũng thay đổi.

Cả hai bọn hắn tự nhiên biết được chủ nhân của thanh âm là ai, đồng thời cũng hiểu được ý nghĩa của bản nhạc này.

"Ha ha, bằng hữu, chúng ta rời đi trước."

Không nhe răng cười trừ, bắt đầu thu hồi Dẫn Tuyến, quay qua nói với đồng bạn của mình: "Đừng lại hóng chuyện, chúng ta phải tiếp tục lên đường."

Nói xong, một chân rùa dẫm thẳng vào đuôi của Vô, khiến người sau b·ị đ·au không nhẹ, chín đầu rộng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, quay rời đi.

Vô rất tiếc nuối, nó cũng muốn xem kết quả sau cùng.

Tuy nhiên, chủ nhân nơi đó cũng đã ra hiệu trục khách, hơn nữa, bản thân mình lại nợ đối phương một lần đi thuyền, cho nên đành phải nghe lời của Không mà từ bỏ.

Cứ như vậy, hai tạo vật vĩ đại của Hỗn Mang rời đi, tiếp tục hành trình đi tìm đồng bạn của minh.

..........

Thời gian ba tháng cho đến khi diễn ra sự kiện đoàn chiến chỉ còn chưa đầy một tháng.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ bố trí trận pháp cho cứ điểm, thì thời gian còn lại được tất cả các thành viên tham gia lợi dụng để nâng cao tu vi.

Dựa vào nguồn lực lượng vô hạn có nguồn gốc từ Tàn Tích Hỗn Mang, rất nhiều võ giả, yêu thú đã đột phá đến cảnh giới cao hơn.

Ba vị đoàn trưởng của tam đại quân đoàn đã nửa chân đạp vào Ngũ Huyền Môn cửu tinh, khoảng cách chính thức chỉ còn thiếu một chút.

Những thống soái còn lại đều tăng lên nhất tinh, đạt đến Ngũ Huyền Môn thất tinh chi cảnh.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trận chiến này sẽ được định đoạt kết quả bởi các soái trong quân đoàn.

Giờ phút này, trên gương mặt của tất cả những người tham gia đoàn chiến hiện rõ sự vui vẻ sau khi đột phá.

"Ha ha, xem ra chúng ta đều có đột phá, thật sự là chuyện đáng ăn mừng"

Nguyễn Thanh Phong tươi cười hớn hở, nhìn về phía những đồng minh của mình.

Đặng Phi Long cùng những đạo sư khác tu luyện có thành quả tự nhiên cũng hài lòng, gật đầu đáp lại.

Duy chỉ có Huyết Vô Tâm gương mặt có chút mờ mịt, pha lẫn vui buồn.

Hơn hai tháng ở Tà Dương Miếu, tâm cảnh tưởng chừng như đã được giải thoát của hắn bỗng nhiên có chút dao động.

Vừa rồi, khi chuẩn bị đột phá đến Ngũ Huyền Môn cửu tinh, Huyết Vô Tâm giống như cảm nhận được rất nhiều bóng hình quen thuộc của ngày xưa trở về.

Hắn có cảm giác như những bằng hữu ngày xưa vẫn luôn ở bên, mỉm cười cầu nguyện cho hắn.

"Hẳn là do ta nghĩ nhiều?" Huyết Vô Tâm mỉm cười, lẩm bẩm.

"Vụt.."

Đang lúc mọi người say xưa, cao hứng trò chuyện vì thực lực tinh tiến, thì một ánh chớp nhanh chóng làm trắng xóa tầm nhìn của nhóm cao tầng trong Võ viện.

Điều này không chỉ xảy ra với quân đoàn của Huyết Vô Tâm mà còn xảy ra với những quân đoàn còn lại.

Trong khoảnh khắc đó, khi tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong niềm vui hân hoan, do thực lực đột phá đem lại.

Không một ai biết được, trong trại thống soái của tất cả quân đoàn đều đã trống rỗng, không còn một bóng người.

...

Nguyễn Ngọc Chúc cùng nhóm cao tầng còn lại khi vừa mở mắt đã nhìn thấy một vị nam tử tuấn mỹ, môi treo tiếu ý, đôi mắt sâu lắng như chất chứa ảo mộng thế gian, đang vui vẻ, nhìn lấy bọn hắn.

"Bái kiến tiên sinh"

"Bái kiến tiên sinh"

"Sư phụ"

Nguyễn Ngọc Chúc mở đầu, kế đó những thành viên cao tầng khác cũng lên tiếng chào hỏi.

"Sư phụ...sư phụ, ngài gọi chúng ta về là có bảo vật gì muốn tặng cho chúng ta sao?

Có phải ngài muốn ban thưởng cho chúng ta vì thành quả tu luyện tốt đẹp đúng không à?"

Nguyễn Thanh Phong một mặt thiếu đòn, xoa xoa hai tay, cười nói.

Bốn người đệ tử khác của Đoàn Trí đứng bên cạnh, nghe được lời này của Nguyễn Thanh Phong, ánh mắt cũng lộ vẻ mong chờ.

Bọn hắn vẫn nhớ, hôm nay là một ngày đặc biệt, chỉ là không gặp được sư phụ, cho nên vẫn chưa có cơ hội nói ra.

Bây giờ, sư phụ gọi tất cả mọi người cùng đến, chẳng lẽ, thật giống như suy đoán của Nguyễn Thanh Phong?

Đoàn Trí nhìn qua tên nghịch đồ trước mặt, cảm khái, nói: "Không sai, đã cao đến đây rồi, sư phụ lại không thể cúi xuống xoa đầu ngươi"

"Ngày này của mười năm trước, ta chính thức truyền dạy Huyền Dẫn Pháp cùng Vấn Thể Kinh cho các ngươi.

Khi đó năm người các ngươi vẫn còn là một lũ trẻ ham mê thần thoại, không có suy nghĩ đã muốn đi tìm tiên nhân.

Thoáng cái, mười năm đã trôi qua, hôm nay tất cả đều đã mười tám, đến tuổi trưởng thành."

Đoàn Trí đưa mắt nhìn về những rạng hoa Phong Đào, bắt đầu hồi tưởng lại.

Lần đầu tiên gặp năm tên nghịch đồ, thì cả bọn chỉ mới tám tuổi, còn sợ hãi tưởng hắn là âm tà muốn dụ dỗ trẻ con.

"Sư phụ, sư phụ, ngài xem, ngài xem"

Nguyễn Thanh Phong cúi thấp đầu, húc nhẹ về phía sư phụ, đồng thời tự đưa tay vỗ vỗ lên đầu mình.

Đoàn Trí bật cười, gõ nhẹ lên đầu của đồ đệ, sau đó phất tay, hàng loạt đạo quang mang bay nhanh về phía mỗi người.

Nhóm cao tầng không biết chuyện gì, liền tỏ ra có phần khó hiểu.

Chỉ thấy lúc này, một bộ y phục đã xuất hiện đến trước mặt của mỗi người.

Y phục là một chiếc áo khoác dài, được xếp gọn gàng, có một phần viền vàng trên cổ áo kéo dài ra đằng sau chiếc mũ rộng nối liền với áo.

Đặt ở bên trên y phục còn có một chiếc mũ màu đen riêng biệt, với phần đỉnh hình vuông đồng thời có một tua vải gồm nhiều sợi tơ mỏng tách ra từ đỉnh.

Đoàn Trí cười giải thích, nói: "Đây là lễ phục tốt nghiệp, là minh chứng cho việc các ngươi đã hoàn thành quá trình học hỏi của mình, có đầy đủ trình độ để xuất sư"

Những năm qua, nhóm cao tầng theo hướng khổ tu, chuyên tâm đầu tư thời gian vào nghiên cứu võ đạo.

Toàn bộ đạo pháp của Võ viện, bao gồm cả những đạo pháp cho các cảnh giới chí cao sau này, Đoàn Trí đều ưu ái mà cho bọn hắn đọc hết trong một lượt.

Sau này sóng to gió lớn, tất cả những người ở đây đều có thể tự mình bương chải, không cần phải dựa dẫm vào bất cứ ai.

"Lẽ ra, ta dự định đợi hết khảo hạch lần này mới tổ chức buổi lễ tặng quà cho các ngươi.

Nhưng hôm nay vừa hay lại là ngày mà năm đồ đệ của ta trưởng thành.

Hơn nữa, Phong Đào đang nở rất đẹp là thời điểm cực kỳ thích hợp để mọi người lưu giữ khoảnh khắc này."

Đoàn Trí tiếp tục giải thích.

Đỗ Nguyệt nghe được lời này, bỗng cảm thấy quen thuộc, hai mắt phiếm hồng, nói: "Sư phụ, ngài lại sắp sửa rời đi đâu sao?"

Sư phụ mỗi lần tặng quà sớm hơn dự kiến đều không có gì tốt, đây là chuyện mà mọi người đã nhận thức được.

Đoàn Trí nhìn Đỗ Nguyệt, có chút bất đắc dĩ, đáp: "Ta sẽ không đi quá lâu nha, đừng tiếp tục khóc, mọi người nhanh chóng mặc đồng phục vào đi."

Những người khác ngay lập tức làm theo chỉ lệnh.

Vừa rồi, tất cả chỉ muốn nghe lời xác nhận này mà thôi, nếu đã nghe được đáp án, tự nhiên cũng không quá lo lắng.

Mọi người đều nghĩ, tiên sinh sẽ không đi quá lâu, đại khái là giống như lần trước, đi vài ba năm rồi trở về.

"Sư phụ, đây là gì nha? Trong thật giống con thoi dệt vải à?"

Hoàng Minh vừa lấy mũ đội lên đầu thì phát hiện ở dưới chiếc mũ còn có một vật trong như con thoi hình tròn, vậy là cầm con thoi dệt vải trong tay, ánh mắt có chút bất ngờ.

Hoàng gia thân cận với Giang gia, do đó tự nhiên là có khá nhiều kiến thức về dệt vải, Hoàng Minh từ trước đến nay chưa từng nghe nói có con thoi nào hình tròn bị kéo ra hai đầu như vậy.

Hơn nữa bên trong con thoi này còn có một kim chỉ hướng giống như la bàn, thật sự là rất kỳ quái.

"Ha ha, đó chính là quà của ta muốn tặng cho tất cả mọi người.

Ta hy vọng con thoi đó sẽ đem đến may mắn cho các ngươi.

Đồng thời hy vọng một ngày nào đó, các ngươi có thể tự mình dệt nên câu chuyện đặc sắc của riêng mình."

Đoàn Trí nhẹ giọng gửi lời chúc phúc đến mọi người.

"Vậy chúng ta tạ cát ngôn của tiên sinh"

"Đa tạ sư phụ chúc phúc"

"..."

Nhận được lời chúc từ đại năng dẫn đạo của bản thân, tất cả mọi người chắp tay cảm tạ.

Chương 91: Lễ tốt nghiệp, quà trưởng thành