Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Ám sát
Phía nam thành, trước cổng một toà phủ đệ, trong đêm đèn đuốc sáng chưng. Cách đây 5 tháng trước, chủ nhân hiện tại của nó vừa mới chuyển tới. Từ những căn phòng lụp xụp ban đầu, giờ đã được quy hoạch và xây dựng lại khang trang.
Nha đầu Tuyết Nhi trong lòng nôn nóng ngồi xổm cạnh giường. Tiểu thư nhà nàng đã gào khan suốt 3 tiếng đồng hồ, lúc này bà đỡ vừa tới nơi, không biết khi nào mới kết thúc lần đỡ đẻ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiến lại gần một khoảnh sân đầy ắp hoa tươi, ánh trăng cùng với ánh đèn le lói chiếu lên mặt đường được lát đá nhẵn mịn, từng cơn gió thổi qua tạo thành những hình bóng mờ ảo. Nơi phía cuối con đường, cánh cửa đang đóng chặt cũng không thể ngăn lại từng tiếng rên rỉ đau đớn từ gian phòng truyền ra.
“Không biết nữ tử mà đại nhân đang tìm có vẻ ngoài như thế nào? Nếu có chân dung của người đó thì sẽ dễ tìm hơn”. Nói xong khom người, cười lấy lòng.
Tên Cố đại nhân ánh mắt lạnh căm liếc về phía hắn. Hắn nhanh chóng ngậm miệng, tự mình bào chữa:
“ Có thấy nữ tử nào qua đây không? Mặc áo màu vàng, trong tay có ôm một đứa bé”
Một lúc sau, một tên trùm kín vải đen khác lao xuống chỗ hắn, theo hướng chỉ tay phóng về phía trước tiếp tục cuộc truy đuổi.
Sau một lúc, bà đỡ hớn hở ôm lấy đứa bé còn đỏ hỏn, đã được bọc kỹ càng trong tã lót, tiến tới đầu giường trao vào trong vòng tay thiếu nữ.
Bỗng phía dưới phát ra một tiếng kêu thất thanh “ có thích khách”. lập tức cả toà phủ đệ sáng bừng lên, khắp nơi từng đợt từng đợt tiếng bước chân dồn dập, từ khắp các ngả đổ về.
“ Tên, tuổi, quê quán”
Một tiếng nổ lớn phát ra, ngay trong đêm tối tĩnh lặng càng khiến nó trở nên vô cùng đột ngột, một vài phủ đệ gần đó bắt đầu có tiếng hô hoán, lục tục có ánh đèn sáng lên. Tên sát thủ đuổi theo bị lá bùa chạm vào nổ bay. Đợi một lúc vẫn chưa thấy vực dậy được, hắn nằm dưới đất rên rỉ.
Ngay sau đó là một tiếng trẻ con khóc vang trời. Thiếu nữ nằm trên giường hơi thở gấp gáp, thả mình nằm ngả về đằng sau. Nàng hơi nghiêng mặt, ánh mắt hiền từ, mỉm cười mãn nguyện nhìn về phía bà đỡ đang bận rộn ở bên cạnh.
Phía xa trên mái nhà, từng tiếng bước chân bay nhanh, giẫm đạp lên mái ngói phát ra từng tiếng lách cách. Một nhóm 3 tên toàn thân trùm kín vải đen, dưới ánh trăng chỉ để lộ ra 2 tròng mắt hung ác lao nhanh về phía trước.
Trên cánh cổng lớn khắc hoạ hai hình tròn đối xứng, bên trong là những hoa văn hình xoắn ốc xếp đều nhau, được sơn lên màu vàng óng. Nhìn từ xa trông giống như một đôi mắt đang mở. Nếu nhìn sâu vào đó, dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn khiến người ta sợ hãi không dám tiến gần.
“Cố đại nhân đại giá quang lâm, ngài đây là muốn đi đâu? Để tiểu nhân trực tiếp đưa lệnh bài cho ngài”. Người thanh niên được gọi là Cố đại nhân không trả lời câu hỏi của hắn, mở miệng phát ra âm thanh trầm đục:
“ Chúc mừng tiểu thư, là một vị tiểu công tử”
Lúc này nửa đêm giờ tý, vào giờ giới nghiêm của thành, cánh cổng lớn thường ngày đóng chặt nay lại được mở rộng. Phía trước cổng, tiếng bước chân ra vào vội vã không dứt. Người thì hối thúc phu xe, người thì vừa nhỏ giọng vừa vẫy tay thúc giục, người thì đỡ lấy nhau nhanh chân bước vào.
Tên nhỏ con thấy thế nhanh chóng lao về cửa phòng. Đám hộ vệ nhìn tình hình này định xông lên chặn lại hắn, nhưng đều bị tên còn lại ngăn cản.
Nàng cố gắng khống chế hơi thở, ánh mắt chăm chú mang chút sợ sệt nhìn tên sát thủ. Sát thủ liếc nhìn nàng một cái, giơ tay lên. Thiếu nữ thấy vậy hai mắt nhắm chặt, nín thở chờ đợi đao kiếm buông xuống.
“Nếu gặp phải người như vậy, nhớ phải lập tức báo lên”. Nói xong thì đứng im đợi hắn trả lời
Tuyết Nhi đôi mắt sáng lên, mặc kệ là đám người này đang làm gì, chỉ cần có khả năng sống sót nàng đều sẽ đi thử xem, chỉ cần có người thì cơ hội sống sót chắc chắn sẽ cao hơn.
Đầu trên cùng của hàng người, sừng sững một cánh cổng lớn, phát ra những luồng sương đen. Chỉ nhìn vẻ bề ngoại đã khiến người ta phải cảm thán không thôi vì độ hoành tráng của nó. Hai bên cổng là hai gã có vóc người to lớn đứng gác.
Trong phòng, không khí như đóng băng, bà v·ú cùng các nha hoàn sáp lại gần nhau, không một ai dám phát ra âm thanh, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nghe tiếng trả lời, hắn ngước mắt lên nhìn. Vừa nhìn thấy người tới là ai liền nhảy bắn ra sau. Đợi khi định hình lại mới cười xởi lởi bước lên phía trước, cất giọng xum xoe:
“ Cố thêm chút nữa, đã nhìn thấy đầu rồi”
Bỗng nhiên cánh cửa bị một lực lớn làm bật tung ra. Một tên thích khách cầm đao chạy vào. Đám nha hoàn co rụt người rúc vào một góc, một vài cô sợ hãi chạy nhanh lao ra hòng trốn thoát, nhưng chạy chưa được vài bước liền bị thích khách một đao chém c·h·ế·t.
Tuyết nhi chạy qua chen vào giữa hàng ngũ còn lộn xộn. Vài tiếng bất mãn vang lên, Tuyết Nhi liên tục nói xin lỗi. Một đám đàn ông trông thấy là một cô nương trẻ tuổi còn bế theo một đứa bé, chỉ phát ra vài tiếng oán giận rồi im dần.
Cố đại nhân nhìn chằm chằm hắn, như thể xem hắn có nói dối hay không. Đợi đến khi hắn toát mồ hôi, sắp không chịu nổi mà quỳ xuống, Cố đại nhân mới lên tiếng:
Giờ giới nghiêm không được phép đi lung tung trong thành, nhưng đối với nhiều kẻ, ban đêm mới là giờ hành động của chúng.
“ Người tiếp theo”. Chỉ lát sau, một bóng đen đứng trước mặt hắn
“ Dạ! Dạ! Dạ! Tiểu nhân nhất định nghe theo, nếu gặp được chắc chắn sẽ báo lên ngay”. Nghe được hắn khẳng định, tên Cố đại nhân mới nghiêng người rời đi.
———————— (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mau lấy khăn lại đây”
“Dạ bẩm đại nhân, nữ tử thì có nhiều, nhưng nữ tử ôm đứa bé thì thực sự là chưa từng thấy. Gã ghi chép cười hề hề đáp.
Chỉ thấy nàng giơ hai tay nhận lấy, ôm chặt tã lót vào lòng, dùng má của mình kề sát lên má của đứa bé. Nha đầu Tuyết Nhi bên cạnh cũng thò lại gần, muốn nhìn ngắm khuôn mặt của tiểu chủ nhân.
Dùng tay lau mồ hôi trên chán, liếc qua hàng người bên ngoài sau đó quay người bước về chỗ ngồi. Hắn ngửa ra sau ghế thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nhìn thấy gã bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, bực tức dùng chân đá mạnh, lúc chuẩn bị đá trúng thì nhanh chân thu lại, hít sâu một hơi, cố ý gào to vào tai người nào đó:
Chương 1: Ám sát (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợt một cơn gió nhẹ phất qua mặt nàng, chăn bị lật ra, sau đó là một tiếng “vút” lao nhanh về phía cửa sổ mở toang ở bên cạnh. Nàng kinh ngạc mở bừng mắt nhìn theo bóng người bay xa, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tên sát thủ thứ hai đã ôm lấy cánh tay bị thương chạy vào.
“Các ngươi là người nào? Có biết đây là phủ đệ của ai không? Là ai phái các ngươi tới đây?” Một tên hộ vệ lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết chạy bao lâu, Tuyết Nhi cảm thấy cơ thể mình sắp cạn kiệt sức lực, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu. Đôi mắt nàng đỏ hue nhìn xuống vật nhỏ vô tri nằm ngủ ngon lành trong tã lót, cắn môi tiếp tục chạy chậm. Bỗng nhiên nhìn thấy phía trước một đám người đang nháo nhác xếp thành hàng.
Một đứa nha hoàn hét lớn lên, lại là một bổ, mọi thứ quay về im lặng, chỉ còn vọng lại tiếng đao kiếm chém g·i·ế·t ngoài sân. Mấy đứa nha hoàn khác nhìn thấy cảnh này, dùng tay bụm miệng, ngăn không cho tiếng khóc tràn ra, bà v·ú đã ngất đi từ lúc nào.
Yên Gia giới.
Sau một trận binh hoang mã loạn, cuối cùng đã vây khốn được một tên thích khách trong đó. Hai tên còn lại thì tiến gần hơn phòng đỡ đẻ. Tại khoảnh sân nhỏ trước cửa phòng, đám gia đinh, hộ vệ đang cố gắng cầm chân cả hai tên.
Tuyết Nhi nghe được tiếng di chuyển từ đằng sau, nàng hơi ngoái đầu lại mắt trợn to. Không kịp suy nghĩ, từ trong vạt áo móc ra một lá bùa vung mạnh về phía sau.
Hai tên thích khách nghe vậy, quay sang nhìn nhau, một tên hướng mắt ra hiệu. Chỉ thấy tên có vóc dáng cao hơn vung tay lên, trong tay làm động tác ném ra, một đám hộ vệ đứng chặn phía trước lập tức bị hắt văng ra vài mét.
“Mau, rặn mạnh thêm chút nữa”
Vừa nghĩ một tay nắm chặt tay tiểu thư nhà nàng, một tay khác dùng khăn ướt giúp tiểu thư lau mồ hôi. Trong phòng mùi máu tanh nồng nặc, từng bồn máu loãng được các nha hoàn thay nhau bê ra ngoài, chốc chốc lại bê một bồn nước sạch tiến vào, tiếng bà đỡ hối thúc dồn dập.
Lúc này Tuyết Nhi đang ôm theo bọc tã lót, cắm đầu chạy về phía trước. Thân là một cô gái, tính tình lại nhút nhát, Tuyết Nhi tất nhiên cũng sợ hãi bóng đêm như bao cô gái khác. Nhưng giờ đây, một cô gái như vậy lại bất chấp tất cả mà chạy đi trong đêm tối, dường như có thứ khiến cô sợ hãi hơn, nỗi sợ đó chiến thắng cả cái sợ bóng tối trong cô.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong giây lát, tên sát thủ nhìn xung quang tìm kiếm một lượt, sau đó chạy tới mép giường. Thiếu nữ nằm trên giường khuôn mặt trắng bệch, 2 tay để trên bụng nắm thật chặt, gồ lên những đường gân xanh.
Yên Lâm thành.
Tháng trước nhận được tin của gia tộc, lão gia đã quay về tổ trạch, tới nay vẫn chưa có hồi âm. Trong phủ không có người làm chủ quả thực là chân tay luống cuống, lòng dạ rối bời.
Tiếng côn trùng rả rích, tiếng c·h·ó sủa văng vẳng. Phía xa xa một bóng hình nhỏ bé lung lay di chuyển, ngay sau đó không xa, tên sát thủ có vóc dáng nhỏ con đang bay nhanh trên những mái nhà, hình bóng nhanh thoăn thoắt. Chợt hắn như nhìn thấy thứ gì thú vị, nhếch mép cười khẩy, sau đó bắt đầu tăng tốc.
“ Người tiếp theo”. Nhưng đáng tiếc, người đang ngủ chỉ hơi nhăn mày, xoay mặt qua hướng khác, trong miệng phát ra tiếng “chép, chép” tiếp tục ngủ ngon lành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.