Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
chương 2: Ngoài ý muốn
Ngay cạnh chiếc bàn lớn là một cánh cổng cao chừng 5m, nhìn xuyên qua nó chỉ thấy được màn đen u tối đầy huyền bí, không biết một khi bước vào sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuyết Nhi nghe tiếng gọi cũng tiến về phía trước, nàng dựa sát vào mép bàn, một tay đỡ lấy tã lót, một tay sờ soạng chuẩn bị móc ra túi gấm. Người đang ngồi ghi chép nghe tiếng sột soạt, hơi ngước mắt, biết được trong ngực nàng là cái gì, mở miệng lên tiếng:
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ răng, Tôn Huyết Lệnh lồm cồm bò dậy, nhìn thủ phạm là chai bia bên cạnh vẻ mặt căm tức
“Ban nãy rõ ràng tao thấy có người nằm ở đó” bạn hắn ngoảnh đầu lại giọng chắc nịch, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, lời nói ra lại khiến người khác toàn thân nổi đầy gai ốc.
“ Xin hỏi vị đại ca này, mọi người là đang xếp hàng mua thứ gì sao? Cảnh cổng đằng trước kia dùng để làm gì?
Gã lái xe hai tay chống hông hơi thở dốc nói, thấy bạn hắn không phát ra âm thanh bèn ngước mắt lên hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói ra cũng có chút an ủi, nếu như được nhặt ở thùng rác, lớn lên lại suốt đời chỉ xoay quanh rác, vậy thì thật là thảm. Nghĩ như vậy, ít ra trong 26 năm cuộc đời hắn, đã từng có thời điểm không liên quan gì đến hai chữ “rác rưởi” này.
—————-
Dù sao trong đội cũng có phụ nữ, hắn tự nhận mình từ thời sinh viên luôn là thanh niên 5 tốt, nên tìm chỗ xa một chút thì hơn.
Gã đàn ông kinh ngạc “ ngươi một tiểu cô nương tới đây xem náo nhiệt gì? Mau về nhà ngủ đi” hắn ngừng lại một lát, nhìn thấy Tuyết Nhi ánh mắt thành khẩn lại có chút hiếu kỳ, vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, đành thở dài kiên nhẫn giải thích:
“Phía trước là Tinh Thần Môn, thông tới một phụ giới. Người không có…..” chưa kịp nói dứt câu, liền nghe tiếng thúc giục, thì ra người trước đó đã làm xong thủ tục, bây giờ lượt hắn. Chẳng qua lúc nãy người này mải khuyên răn Tuyết Nhi, không nghe thấy tiếng hô. Hắn nhìn Tuyết Nhi một cái rồi quay đầu chạy chậm lên trước.
“ Trẻ em không được qua” rồi hô to “người tiếp theo”
Hắn chạy ra khỏi một đoạn, tới khi không còn nhìn thấy xe rác. Lúc này thanh niên 5 tốt ban nãy bắt đầu kéo khoá quần, giải quyết ngay chỗ bụi cây bên vỉa hè. Giải quyết xong nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt đường, hắn vừa đếm cột đèn vừa bước chậm quay về.
Mải đếm mà không chú ý dưới chân, chỉ nghe “huỵch” một cái, Tôn Huyết Lệnh ngã chổng vó ra đất.
Là một đứa bé mồ côi, từ nhỏ đã không có bố mẹ bao bọc, chỉ cần nghe tới xuất thân thôi là đã biết hắn cần phải cố gắng nhiều đến mức nào để được như ngày hôm nay.
“ Chạy chậm chút đi, vội đi đầu thai hả?”. Người ngồi ở ghế lái phụ trêu trọc nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôn Huyết Lệnh ghi chép xong, hắn cảm thấy hơi mót, để mặc cho nhân viên dọn rác lên xe, đánh tiếng với tài xế một cái rồi chạy về phía xa tìm chỗ giải quyết.
Nghe vậy, hắn nhanh chóng thu mỏ lại, luống cuống nhìn về phía trước, theo phản xạ giẫm phanh. Nhưng không còn kịp rồi, trong lúc tuyệt vọng định lách xe lên vỉa hè, bóng đen trên mặt đường bỗng nhiên biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mau đi nhanh đi”. Rồi dẫn đầu chạy nhanh lên xe, hắn không hiểu ra sao, đành phải chạy theo sau.
Nhưng vóc dáng quá thấp, trước mặt lại toàn là những gã cao to. Nhận thấy không thể làm gì hơn, đành đứng yên chờ đợi.
Hắn híp mắt tự sướng, nói về đua tốc độ, chỉ sợ cả cái huyện này cũng không ai vượt mặt được hắn, vừa nghĩ vừa chu mỏ lên huýt sáo, thân trên lắc lư theo điệu nhạc, mắt thì ngó giáo giác hai bên đường. Bỗng nghe được âm thanh nghi ngờ phát ra từ bên cạnh:
Người khác nghèo khó cố gắng 5 lần, nhưng hắn nghèo khó phải cố gắng 10 lần. Còn chưa kể những lúc tinh thần sa sút, chỉ muốn buông xuôi, hắn lại không thể nhận được lời động viên, an ủi nào từ người thân, cũng không có ai sẽ vô điều kiện mà bảo vệ hay đứng về phía hắn.
Tôn Huyết Lệnh là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, hắn không được nhặt về từ thùng rác, mà được nhặt ở gần một lò mổ.
Tuyết Nhi hai mắt chăm chú vào thân ảnh nhỏ dần của hắn, đầu óc bay nhanh. Lát sau thấy hắn nhận lấy một vật, miệng mấp máy hình như đang cảm ơn. Xong thì xoay người, bước nhanh qua cánh cổng huyền bí, loé cái đã biến mất không thấy tăm hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chai bia chệch hướng văng mạnh vào tảng đá gần đó, vỡ tan ra, một mảnh vỡ bắn về phía Tôn Huyết Lệnh, xé rách một bên má hắn, tạo thành một vệt dài, bắt đầu có máu rỉ ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong màn đêm, một chiếc ô tô đang lao nhanh trên đường, nơi đi qua từng mảng bụi mịn bốc lên mù mịt, “ vèo” một tiếng, đã vượt qua ngã tư trước mặt. Trong xe tiếng nhạc xập xình, hai gã đàn ông đang bàn luận về bữa tiệc liên hoan ngày hôm nay.
Gã đang cầm vô lăng cười khà khà “Sợ gì chứ, riêng về khoản kỹ thuật, tao chấp cả mấy thằng tay đua luôn”.
“ Mày làm sao thế? bị doạ sợ rồi à?”.
“ Chắc là c·h·ó mèo hoang thôi, mẹ nó, làm tao sợ hết hồn”.
Bên tai loáng thoáng như có tiếng xe v·út tới, nhưng lúc này mắt hắn đã nhoè dần đi, ngay sau đó liền mất đi ý thức.
“ Mẹ nhà nó, đúng thật là xui xẻo” rồi dùng chân sút mạnh chai bia về phía bụi cây.
Hắn nghe vậy hiểu ra, không nói gì thêm, lập tức khởi động xe lao v·út đi. Lần này không còn nghe thấy tiếng người phàn nàn bắt giảm tốc độ nữa.
“ Mày làm sao thế? Tao thấy mặt mày trắng lắm, hay là trúng gió rồi?” Vừa đóng cửa hắn liền mở miệng hỏi han ân cần.
Hàng người bắt đầu ngắn dần, chẳng mấy chốc sẽ tới lượt Tuyết Nhi. Nàng lo lắng siết chặt hơn tã lót vào lòng, giữa mày hơi nhăn lại, hai cánh môi hơi mím tạo thành một đường thẳng tắp, cố gắng rướn người muốn nhìn rõ cảnh tượng phía trước.
“Này, hình như phía trước có người, mau phanh lại đi”
“Người đâu, mau bắt lấy nàng”.
Chiếc xe lướt qua đó một đoạn rồi dừng lại, hai người từ trên xe mở cửa bước xuống, vội vàng chạy lùi lại để kiểm tra. Trên mặt đường nào có nhìn thấy thứ gì.
—————
Hắn chỉ cảm thấy có thứ gì quệt qua má mình, chưa kịp đưa tay lên sờ thì bị một lực lượng vô hình va mạnh vào cơ thể, lực va này mạnh đến nỗi làm hắn bay ngược về phía sau, ngã ngửa trên mặt đường.
chương 2: Ngoài ý muốn
Nàng loáng thoáng nghe thấy phía trước phát ra một vài âm thanh dò hỏi đứt quãng “bao lâu? “ chọn cái nào?” “tiền mang đủ không?” Giống như đang mua bán gì đó. Tuyết Nhi không kìm lòng được, dùng ngón trỏ chọc chọc lưng người đàn ông duy nhất đứng trước mình. Hắn ngoảnh lại vẻ mặt khó hiểu.
Đôi chân nhỏ nhích dần từng chút. Cuối cùng khi trước mặt nàng chỉ còn đúng hai người, Tuyết Nhi nghe rõ tiếng hô “người tiếp theo” sau đó gã ở đầu hàng phấn khích chạy tới gần chiếc bàn duy nhất.
Cơ thể Tôn Huyết Lệnh bắt đầu nóng rực lên, máu toàn thân dường như đang sôi trào. Người hắn cứng lại, khắp nơi cảm giác đau đớn âm ỉ, hắn bất lực nằm ngay đơ trên đất.
Tuyết Nhi giật bắn mình, nàng ngơ ngác trợn tròn đôi mắt, không hiểu việc gì đang xảy ra. Hai gã đứng gác cổng hùng hổ tiến tới, phía dưới cũng bắt đầu xì xầm có tiếng bàn tán. Trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất ‘ nhất định phải để tiểu chủ nhân sống sót’.
Nói xong liền cúi đầu xuống, nhưng đột nhiên lại ngẩng phắt đầu dậy, trong miệng lẩm bẩm “màu vàng, mang theo trẻ con”. Hai mắt hắn loé sáng, khoé miệng cười âm hiểm, giơ tay chỉ hướng Tuyết Nhi, miệng quát to:
“A!!!”.
Chỉ thấy bạn hắt mặt cắt không còn một giọt máu, miệng run run
Mười lăm phút trước, Tôn Huyết Lệnh đang đứng bên cạnh xe chở rác, tay cầm cuốn số nhỏ qua loa ghi chép, công việc nhàm chán này, hắn đã làm được gần một năm rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.