Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Nhập Băng Sơn (4)
Thấy Tôn Huyết Lệnh ngồi xuống, hắn ánh mắt tò mò liếc qua đánh giá, rồi như không có việc gì quay đi. Một lúc sau lại không kìm lòng được chủ động mở miệng dò hỏi.
“ Vào thành năm viên hạ phẩm nguyên thạch”.
—————
“Phanh” Móng vuốt của Băng Lang Vương hung hăng chụp xuống ngực Tôn Huyết Lệnh, máu trong miệng hắn phun ra hình vòng cung xinh đẹp, cơ thể bắn đi với tốc độ kinh khủng, lập tức bị vùi sâu xuống lớp tuyết dày.
“ Này, ngươi vào thành làm gì vậy? Sao không đi từ sớm mà đợi tới giờ này?.”
Vừa nhặt lên Băng Tâm Châu, Băng Lang Vương đã lao tới, Lưu Mân bước ra một bước, túm lấy Tôn Huyết Lệnh ném về phía nó, bản thân thì nhanh chóng dùng Độn Tốc, ý đồ chạy về hướng có lối ra duy nhất.
Thân thể này của hắn có chút kỳ quặc, ngay sau cú vả của Băng Lang Vương, hắn nhẽ ra đã phải c·h·ế·t không thể nghi ngờ, nhưng hắn vậy mà còn sống. Không những sống tốt, còn mượn chiêu xác c·h·ế·t vùng dậy của thanh niên mặt trắng Lưu Mân dùng thử, chiêu này đúng là bách phát bách trúng.
Nhưng tu sĩ thì đa số đã có toạ kỵ hoặc sử dụng Độn Pháp, nhanh hơn tốc độ của thương đội rất nhiều. Không cần thiết phải đi nhờ. Nếu là vì tham gia Ngày Thức Tỉnh có lẽ còn hợp lý, nhưng đa số mọi người sẽ lựa chọn tham gia vào những ngày đầu tiên, thời điểm này tham gia cũng không dễ dàng chọn được môn phái tốt.
Băng lang vương xoay người, Đôi mắt đỏ rực trợn trừng lên như toé ra tia lửa. Một con Băng lang biết chơi lửa? Thế giới này quả thực không nói đạo lý.
Chương Nam hơi bất ngờ nhìn năm viên nguyên thạch trước mắt. Đúng thật là chuyện lạ đời, vậy mà thực sự có người chịu bỏ ra số tiền lớn này để ngồi nhờ xe. Không giống những lần trước, chỉ cần nghe thấy con số năm từ trong miệng thoát ra, kiểu gì hắn cũng được rửa tai bằng đủ thể loại những lời lẽ chửi rủa, tặng kèm thêm vài ngụm nước miếng.
Ngồi đối diện hắn là một thanh niên trông khá ít tuổi. Có vẻ do thường xuyên bôn ba bên ngoài nên làn da ngăm đen trở nên thô ráp. Trên người hắn mặc quần áo rất mỏng, trông giống như áo ba lỗ và quần cộc của người hiện đại, chẳng qua áo và quần liền nhau, dùng dây thắt lại giữa eo.
Chương Nam vẻ mặt quái dị nhìn người thanh niên phía trước, thân hình cường tráng nhưng quần áo không vừa người. Chỉ thấy hắn đứng giữa đường nhảy lên nhảy xuống làm lộ ra một đoạn cẳng chân lớn, tay áo cũng không che được hết phần cánh tay.
“ Hey hey hey”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta chỉ chở ngươi đến nơi dỡ hàng. Nếu ngươi muốn xuống cổng thành thì nói cho ta biết”.
Hắn lúc mới vào nghề cũng có lòng tốt không tính tiền những người này. Ai ngờ càng hiền lành càng bị một lũ vô ơn được nước lấn tới. Sau vài lần mất hàng hoá, hắn ý thức được là do mình quá lương thiện. Kể từ đó, hễ có người muốn đi nhờ, hắn lại hét giá trên trời để cho bọn họ biết khó mà lui.
Thương đội này có tất thảy năm xe hàng, không rõ là đang chở thứ gì. Tìm một thùng xe không nhiều hàng lắm ngồi xuống, Tôn Huyết Lệnh bắt đầu đánh giá xung quanh. Có tổng cộng mười người chia ra ngồi trên các xe, mỗi xe có 2 người, một người đánh xe, một người ngồi phía sau trông hàng hoá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết đi được bao lâu, hắn nghe thấy tiếng móng ngựa từ đằng sau truyền đến. Một đoàn xe với hình thù kỳ quái đang di chuyển lại gần. Tôn Huyết Lệnh đôi mắt sáng lên, đây là nhóm người thứ ba hắn gặp được trong ngày hôm nay, nhìn trên các thùng xe chất đầy hàng hoá, có vẻ như một đội thương lái. Không biết khi nào trời sẽ tối, cần mau chóng tìm được nơi trú ngụ trước đã.
Nhớ lại vết thương trên cơ thể mau chóng lành lại, chẳng nhẽ sau khi xuyên qua hắn lại thức tỉnh thể chất đặc thù gì? Trước mắt chưa thể làm rõ, việc ưu tiên là tìm một ai đó hỏi chút thông tin, thuận tiện nghĩ cách yên ổn tồn tại ở thế giới mới này.
“ Được rồi, đa tạ!”. Tôn Huyết Lệnh cười cười đáp lời hắn.
“C·h·ế·t tiệt, ngươi đừng nên ép ta”. Lưu Mân mặt đã trắng nay càng trở nên trắng bệch. Mắt thấy Băng Lang Vương chuẩn bị vung lên móng vuốt lần thứ hai, từ trong cơ thể hắn lao ra một đoạn xương cốt độ chừng nửa mét.
Trong lúc một người một sói yêu hai mắt trừng nhau, Lưu Mân đã chạy tới lục soát xác c·hết của Hàn trưởng lão. Hắn quả thực không đoán sai, trong tay họ Hàn còn nắm chặt một viên Băng Tâm Châu. Đây mới là bảo vật chân chính mà Băng lang bảo hộ. Băng Tâm Thảo so sánh với thứ này chỉ là cọng tép riu.
“ Ngươi ra phía sau, tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi đi, khoảng hai giờ nữa là vào tới trong thành.” Lại nhớ ra điều gì nói tiếp.
“ Lão già vô sỉ, vậy mà lừa ta tìm được cực phẩm bậc này.”
Giải quyết xong một tên, Băng Lang Vương nhanh chóng đuổi theo tên còn lại, một tu sĩ Tụ Khí hai tầng làm sao dám can đảm xâm nhập lãnh địa của nó, còn cướp đi bảo bối trông giữ hàng trăm năm.
Tôn Huyết Lệnh cố gắng men theo đường mòn với hy vọng sớm nhìn thấy người. Từ lúc sống lại, cơ thể hắn luôn trong trạng thái đói khát, nếu không mau chóng lấp đầy bụng….hắn thực sự không muốn c·h·ế·t theo cách này.
Trở lại trên mặt đất, Tôn Huyết Lệnh cũng không dám nghỉ ngơi mà vô định tiến về phía trước.
Hắn gặp người đi đường cũng nhiều nhưng ít khi thấy ai chọn vào thành lúc này, chắc chắc sẽ phải ở lại trong thành một đêm, tốn không ít nguyên thạch. Nếu không phải có việc gì gấp, thông thường sẽ lựa chọn lúc sáng sớm để kịp ra khỏi thành trước khi trời tối. Nhưng cũng có ngoại lệ, tỉ như tu sĩ hoặc tới Ngày Thức Tỉnh.
Chỉ thấy sau lưng hắn, Tôn Huyết Lệnh tay cầm cái búa to của Hàn trưởng lão, Hai con ngươi đỏ lòm, quần áo nhuộm đấm máu.
Kẹp chặt túi tiền trong ngực, là hắn mò thấy trên người Lưu Mân, chỗ Hàn trưởng lão ngoại trừ một cái túi bằng da, hắn không lục soát thêm được gì, cái túi bằng da này hiện tại hắn không có cách nào cởi bỏ, xem ra phải cần thủ đoạn đặc biệt nào đó. còn về viên Băng Tâm Châu kia đã bị Lưu Mân dấu ở đâu, hắn lục soát vài lần vẫn không tìm được đành từ bỏ.
“Lộc cộc lộc cộc”
Giơ tay phải nhận lấy, có tiền không kiếm chính là đồ ngu, huống hồ đây là nghề của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng từ trong xương cốt lóe lên, rực rỡ như mặt trời giữa băng tuyết, khiến cả không gian xung quanh đều chấn động.
“Bịch” tiếng cơ thể nặng nề rơi xuống.
Đoàn xe dừng lại, Chương Nam trước tiên mở miệng.
Chương 7: Nhập Băng Sơn (4)
Vừa cảm thán Hàn trưởng lão xui xẻo, nào ngờ kẻ xui xẻ tiếp theo lại tới lượt mình.
Không lường được Tôn Huyết Lệnh khác hẳn đám người kia, mục đích của hắn là mau chóng tìm được nơi trú ẩn, ăn uống thoả thích rồi tính tiếp chuyện tương lai. Năm viên hạ phẩm nguyên thạch đối với hắn mà nói cũng còn chấp nhận được. Hắn mau chóng lôi túi tiền từ trong ngực ra. Đếm đủ năm viên đưa cho Chương Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đâu biết Tôn Huyết Lệnh có dáng vẻ này là do lột xuống quần áo của thư sinh mặt trắng. Cũng không rõ tại sao, tên Lưu Mân đó sức lực rất lớn, cơ mà vóc dáng so với hắn thì lùn hơn hẳn một đoạn, khung người lại rất nhỏ. Hắn hiện tại mặc bộ trang phục này cũng cảm thấy hơi chật chội, không được thoải mái.
Băng Lang Vương gầm lên giận dữ, nhưng móng vuốt chưa kịp chụp xuống, ánh sáng từ đoạn xương cốt bất ngờ lan tỏa, như có một lưỡi dao vô hình chém thẳng vào cơ thể nó. Băng Lang Vương không kịp phản ứng, trong tích tắc thân thể khổng lồ bị xé toạc thành nhiều mảnh, máu bắn ra, đóng băng ngay trong không trung. Tiếng gầm cuối cùng vang lên yếu ớt, rồi tan biến trong cái lạnh câm lặng của trận địa băng giá.
Nói xong cũng không đợi Tôn Huyết Lệnh trả lời, định đánh xe đi tiếp. Hắn đã quá quen thuộc với cảnh này, chỉ cần thấy đoàn xe chở hàng đi qua, thể loại người nào cũng muốn chiếm của hời xum xoe xin đi nhờ miễn phí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.