Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Nhập Băng Sơn (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Nhập Băng Sơn (3)


“ Họ Hàn, lão tử cùng ngươi không c·h·ế·t không ngừng”. Bị vô số Băng lang truy đuổi, Lâm trưởng lão chạy vắt giò lên cổ.

Đang lúc Tôn Huyết Lệnh chuẩn bị bước ra khỏi mỏm đá. Dưới đống thịt sói vụn lại phát ra tiếng sột soạt. Thanh niên mặt trắng tưởng chừng đã không còn hô hấp bỗng từ dưới đất nhảy lên, ung dung phủi quần áo, tung ném túi tiền cười hề hề nói.

Tiếng nổ lớn ban nãy, cùng với từng đợt mùi máu tanh của đồng loại, quấy nhiễu tới những con Băng lang đang ngủ say gần đó. Hàn trưởng lão đã nói qua, đây là một dãy núi. Như vậy trong núi làm sao chỉ có vài con sói?

Hơi hơi nghi hoặc nhìn xung quanh, cách hắn không tới hai mét, Hàn trưởng lão đã phơi thây trên đất, toàn thân không còn một chỗ lành lặn. Nhìn lượng máu này, chậc chậc. Ai mà ngờ được, hắn âm mưu xảo trá, tìm đủ mọi cách hãm hại đồng bọn trở thành mồi câu, bản thân lại trở thành món ăn chính.

Lâm trưởng lão nhanh nhẹn né qua Huyền Thiên Luân của Nhiếp trưởng lão. Chân đạp lên vách đá, giơ tay nhổ lấy Băng Tâm Thảo.

“ Aaaaa! Đồ khốn nạn, họ Hàn ngươi chờ đấy!”. Nhiếp trưởng lão theo Lâm trưởng lão nhanh chóng lùi lại.

Trong lòng lập tức dâng lên một nỗi bất an. Băng Tâm thảo trong tay rõ ràng là đồ thật, tại sao người khởi xướng lần tầm bảo này lại không hề quan tâm? Lâm trưởng lão không tin tên họ Hàn có lòng tốt như vậy, trừ khi….

“Làm quá trớn rồi đi???” Vậy thì càng tốt, ai bảo lúc nãy tham tiền cho lắm vào, vét hết tiền của lão phu. Đợi lão phu lấy được Băng Tâm Thảo, lại đến thu thập nguyên thạch còn dư lại của ngươi. Ha ha ha, tên ẻo lả c·hết bầm, c·hết rất tốt.

“ Ngươi là kẻ nào? Sao lại lén la lén lút?”

Thật là một lão già vô sỉ. Tránh ở nơi xa, Tôn Huyết Lệnh đem mọi việc đều thu vào đáy mắt. Tình tiết âm mưu xảo trá, đồng bọn lục đục với nhau trước mắt khiến hắn thật sâu ý thức được thế giới này vô tình cùng hung hiểm.

Khi nãy còn đứng cách xa Tôn Huyết Lệnh khoảng hơn mười mét. Thanh niên mặt trắng Lưu Mân giờ đã đứng ngay sau lưng hắn, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Tôn Huyết Lệnh. Khó hiểu tại sao một kẻ thân xác phàm trần lại có mặt ở nơi này.

Đang phiền não làm sao để hợp thức hoá thân phận. Bỗng nhiên tiếng vang rung trời rời đi lực chú ý của hai người.

Tiếng la chói tai trong cổ họng chưa kịp phát ra liền bị tiếng gió vù vù thay thế.

Lâm trưởng lão sung sướng khi người khác gặp hoạ, liếc nhìn thi thể thanh niên mặt trắng một cái, sau đó bằng tốc độ kinh người, tiến nhanh lao về phía Băng Tâm Thảo đã không còn Băng lang bảo vệ.

“Mẹ ơi! Tên này điên rồi hả, đây đâu phải tuyệt kỹ đuổi thú, là tuyệt kỹ t·ự s·át đi. Lau lau khuôn mặt vừa bị tuyết bắn tung toé, Lâm trưởng lão la lên oai oái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ầm ầm ầm!!!

Ngay lúc Lâm trưởng lão có cử động, Nhiếp trưởng lão liền đem vòng tay lớn bắn về phía ngực hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên thạch là nguyên liệu dùng để các tu sĩ tăng tốc tu luyện, bên trong chứa đựng bốn loại khí tinh tuý, nhiều gấp mấy chục lần trong tự nhiên. Lực lượng này nếu nổ mạnh, tất nhiên không thể coi thường. Nhưng căn bản không có ai giống Lưu Mân, dùng nguyên thạch làm thành chất nổ, đơn giản là quá tốn kém, quá phí phạm của trời.

Một ngọn núi băng cứ như vậy mà sụp xuống, tiếng sói hú vang lên khiến không gian nơi đây rung lắc mạnh. Từ chỗ Tôn Huyết Lệnh đang đứng có thể nhìn thấy một con Băng lang kích thước chừng năm mét.

“Khặc khặc. Trên người các ngươi có dính lang huyết, chạy không thoát được đâu. Ngoan ngoãn trở thành mồi câu của ta, dụ lũ sói này rời đi đi. Còn lại bảo vật tất cả sẽ đều thuộc về ta. Ha ha ha!!!”

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ lão già kia vui sướng phấn khởi rời đi. Nhất định là có bảo vật quý hiếm hơn nữa. Hắn nếu đã tới đây nhặt của hời, tất nhiên muốn đi theo nhìn xem, quan trọng là thoả mãn tính tò mò. Hắn thực sự muốn biết lão già họ Hàn thiết kế âm mưu to lớn như vậy rốt cuộc là muốn đạt được thứ gì.

Chương 6: Nhập Băng Sơn (3)

“Băng lang vương”. Thanh niên mặt trắng Lưu Mân cau mày. Lão già họ Hàn kia không biết đã làm gì mà chọc giận tên to con khó chơi này. Băng lang vương vừa ra, nhất định có bảo vật xuất thế. “Đi”.

“Phịch”. Âm thanh quen thuộc nhưng đối tượng đã thay đổi, Tôn Huyết Lệnh tiếp đất với cách thức không thể nguy hiểm hơn. Hắn lăn thêm vài vòng mới dừng hẳn. Đau đớn không tới như dự kiến, thân thể bị tuyết bám đầy cũng không cảm thấy lạnh lẽo.

Tên Lưu Mân mới nãy còn giả vờ yếu đuối, giờ chỉ cần một tay đã nhấc bổng hắn lên. Mẹ nó chứ! thật là đáng sợ, hắn có chứng sợ độ cao A aaaa!!!

Tình hình phía trước không quá rõ ràng, đợi cho đầy trời bông tuyết tan đi, mọi người mới nhìn thấy từng mảng thịt vụn cùng với thanh niên mặt trắng đã bị c·hôn v·ùi dưới đống thịt nát không còn nhúc nhích.

Bảo vật vào tay, Lâm trưởng lão không nhịn được cười lớn tiếng. Cùng với hai tên kia chia chác Băng Tâm Thảo, chỉ được hưởng một cọng lá nhỏ, làm sao thoả mãn được hắn. Hắn muốn chiếm lấy toàn bộ gốc cỏ này, lưu trữ dùng dần. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhiếp tiểu muội, chúng ta bị lừa”. Lâm trưởng lão gấp gáp gào to, nhưng chưa kịp nói xong, khắp nơi tiếng sói tru đã khiến trái tim hắn như rơi vào hầm băng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn trưởng lão ánh mắt sâu xa đứng tại chỗ nhìn một loạt thao tác của hai người. Sau đó mỉm cười nham hiểm như đạt được mục đích. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không ổn”

Nhưng mà khi hắn lướt qua Nhiếp tiểu muội bả vai, thấy ở bên ngoài chiến trường, Hàn trưởng lão vẫn không nhúc nhích. Hắn như ý thức được gì, sát tâm không còn một mảnh.

“ Ôi vãi! Vậy mà vẫn còn sống”. Nhìn thấy Lưu Mân xác c·h·ế·t vùng dậy. Tôn Huyết Lệnh suýt nữa nôn ra một búng máu. Còn tưởng lão già Họ Hàn kia đã đủ âm hiểm, không ngờ tên này mới là Vua lừa bịp.

“Ngoại trừ 400 nguyên thạch đã nổ tung, lần này kiếm lời 600 viên”.

Tôn Huyết Lệnh á khẩu. Không biết nên trả lời thế nào mới không chọc giận tên này. Hắn vừa rồi đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lưu Mân, nhất định cũng không phải dạng tốt đẹp hiền lành gì.

“ Nhiếp tiểu muội, hôm nay liền xem xem Huyền Thiên Luân của ngươi lợi hại hay là kiếm của ta sắc bén ”. Lâm trưởng lão xoay người lại, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ dữ tợn.

Vô số sói tinh từ trên băng sơn ùa xuống, chỉ nhìn qua số lượng, đã lên tới hàng nghìn con. Ngẩng đầu hú lên từng tiếng hú dài, nhe răng trợn mắt trực chờ nuốt chửng con mồi.

Tôn Huyết Lệnh bị hắn túm lấy gáy giống như túm một con gà con, bay vút về phía núi băng vẫn đang lấy tốc độ huỷ diệt mà sụp xuống.

“Ta… ta…”

Tôn Huyết Lệnh bị doạ tí thì lộ tẩy, vội vàng thu chân lại. Nhưng chân phải vừa mới nhấc lên đã cảm thấy sau gáy lạnh toát, hắn quay đầu nhìn ra sau bỗng nhiên đồng tử co rút, hai chân run rẩy tí nữa thì không đứng vững.

Thân hình to lớn với bộ lông xám ánh bạc lấp lánh, Móng vuốt sắc nhọn cào xuống đất, để lại những vệt dài. Trên đầu sói, chiếc sừng băng nhọn hoắt tỏa ra năng lượng ác liệt, tiếng hú kéo dài thổi bay lớp tuyết dày đặc, quét ngang qua toàn bộ không gian, xém nữa làm Tôn Huyết Lệnh ngã ngồi xuống đất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Nhập Băng Sơn (3)