Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68: Hèn mọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Hèn mọn


Trong ấn tượng củacô, Tần chính sinh rađãtôn quý, cao cao tại thượng, sao có thể lưu lạc đến độ hèn mọn đáng thương như vậy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc bànkhôngchịu nỏi sức nặng vang lên tiếng ken két, rượu đỏ trong ly song sánh dưới ánh nến.

Trước khi về nước, Chương Ngọc mời Đường Y Y và Tần Chính ăn cơm.

Nếucôđãlàm,thìcũngkhôngcần phải che che giấu giấu.

Hơi thở nóng ướt của Tần Chính phun lên mặtcô– “Em có biết cảm giác củaanhbây giờ ra saokhông?”

Đường Y Y nằm sấp xuống – “khôngcó gì, chịu đựng hai ngày là được.”

So với những lần trướcthìlần này cũngkhôngquá nghiêm trọng, trong phạm vicôchịu đựng được, cũngkhôngcần uống thuốc giảm đau.

Tần Chính cũngkhôngphải nghe được lờicônóimà bớt lo lắng, màyanhcàng nhíu chặt lại – “Rất đau sao?”

Người vừađi, Đường Y Y vén chăn lên, dịch người quamộtbên, nhìn về phía sau.

anhhít sâu, cố gắng áp chế ngọn lửađangcháy hừng hực trong lòng.

Sau đó tiếng đập cửa vang lên, Lưu Đình Vân bước tới, tinh thầnđangkéo căng của Đường Y Y buông lỏng xuống,côđổi tư thế nằm lại.

Chương Ngọc nhìn theo bóng lưng của Đường Y Ynói– “Đường Y Y,côhãy đối xử vớianhấy tốtmộtchút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Y Y nhướng khóe môikhôngchút cảm xúc.côthấu hiểu rấtrõviệckhôngbiết trước chuyện gìsẽxảy ra trong cuộc sống này.

Ra khỏi phòng, Lưu Đình Vân nhìn người đàn ôngđangđứng ở hành langnói– “Y Ynóikhôngcầnđi, vậythìcó nghĩacôấy có thể chịu được.”

“Cuộc sống là vậy,côsẽkhôngbao giờ biết trước chuyện gìsẽxảy ra.”

âmthanh dồi dào từ tính củaanhrơi vào taicô, bao hảm nhiều xúc cảmkhôngnóithành lời, ánh mắt Đường Y Y lóe lên – Tên này biết rồi mà còn cố hỏi.

Tần Chínhkhôngkịp phản ứng, đôi mắtanhchuyển sắcâmtrầm,anhnén tâm tình kích động của bản thân, cườinhẹmở miệng giọng điệu đầy cưng chìu – “Được, sau này chuyện củaanh, chỉnóivới em.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“anhra ngoài ngay.”

Chương Ngọc nhìn Đường Y Y, trong mắt ánh lên tia oán hận.

Lần này ngẫu nhiên gặp lại, cơ hội khó có được.

Đường Y Y cố gắng đứng lên nhưngkhôngthành công.

Đoạn đường còn lại, mắtanhchỉ dám nhìn thẳng.

khôngcòn bộ dạng trong trẻo lạnh lung như khi tỉnh.

mộtlát sau, Đường Y Ykhôngchịu được mở mắt ra – “Em bị đau bụng kinh, đây làhiệntượng phổ biến,khôngphải sắp c·h·ế·t.”

Tần Chính nghiêm giọngnói– “Chúng tađibệnh việnđi.”

“Đau c·h·ế·t mất.”

Đường Y Y nghiêm lệnh, gầmnhẹlên – “đingay!”

Bàn tay với lớp chai mỏng củaanhve vuốt khắp ngườicô, mỗi nơiđivà khiếncôrun rẩy, Đường Y Y đột nhiên cứng đờ người.

Đường Y Y giãy giụa, ly rượu phía sau bị chao đảo, đượcmộtbàn tay lớn kịp thời cầm lấy.

Mặt Đường Y Ykhôngđổi sắc.

“Tần Chính, đừng sờ…”

Đường Y Y lắc đầu “khôngmuốn biết.”

Giờ khắc này, đôi mắt sau tròng kính của người đàn ông ngồitrênghế sâu thẩm, hô hấp nặng nề.

“anhcũng đâu có hỏi.”

Tần Chính nhấpmộtchút rượu, cúi người, chống lại môi Đường Y Y

“côthuần phục đượcanhấy.”

Đầu ngón tay Đường Y Y giật giật,côsiết chặt lại, giọng Chương Ngọc lại vang lên – “anhấynóimình lớn hơncôchín tuổi, sợ ngày nào đó mìnhkhôngcòn,côsốngkhôngtốt, cho nên muốn đem những gì có thể đều để lại chocô.”

Đường Y Y đứng lên chỉnh sửa lại chiếc váy bịanhlàm loạn, tựa vào góc bàn th* d*c.

Động tác trang điểm của Đường Y Ykhônghề dừng lại.

Mi mắtđangkhép hờ của Tần Chính khẽ nhướng lên, t*nh d*cđangsôi trào sâu trong mắtanh, đáng sợ vô cùng, khiến Đường Y Y hítmộtngụm khí lạnh.

Cũng nhưcôkhôngmuốn nghe người thứ banóivềcôvà Tần Chính, cảm giác đókhôngthoải mái, hơn nữa bản thâncôkhôngthể làm lơ được, Đường Y Y cầm lấy túi bước ra ngoài.

“Chương Ngọc,côkhôngphải là tôi, những gì tôi trải qua,côkhôngbiết, cũng như tôikhôngthích nghe những lời giáo điều củacô.”

Đường Y Y bật ramộtâmtiết từ trong mũi – “Ừ.”

Mặtanhđen lại – “Vì saokhôngnóianhbiết?”

Tần Chính ở bên ngoài hútmộtđiếu thuốc, để gió thổi tan mùi thuốctrênngười rồi mới quay về phòng, người nằmtrêngiườngđãngủ thiếpđi, đầu nghiêng quamộtbên, mặt cọ vào gối, cánh mũi dao độngnhẹnhàng, có chút đángyêu.

Tần Chính kéo cổ áo sơ mi ra,anhth* d*c nặng nề, ôm lấy Đường Y Y đặt lên bàn, hai tay chống hai bên, khom lung xuống, dùng ánh mắt nóng hừng hực chạy khắp ngườicô.

Chân trước Đường Y Y bước vào toilet, chân sau Chương Ngọc Chân và bước vào cùngcô, cònnóirõcó điều muốnnói.

“Emđiđâu vậy?”

Nhìncônhấp môi nuốt xuống, rồi trong vô thức l**m l**m môi mình, hô hấp củaanhcăng thẳng, d*c v*ng vào lúc này có xu hướng tăngkhônggiảm.

Chương 68: Hèn mọn

Tần Chính ngẩn đầu lên – “Saokhôngnóigì?”

Tần Chính kéo chăntrênngườicôxuống,khôngcho phép cự tuyệt – “Nghe lời.”

Cả người Đường Y Y bị buộc ngửa ra sau, cằm bịanhnắm chặt, hơi thở củaanhlen vào ngườicô.

Thanh Sơn nuốt nuốt nước miếng – “Dạ.”

côlầm bầmmộtcâu gì đó, rồi rót thêmmộtly rượu, chậm rãi uống xong rồi rót thêm ly thứ hai.

Đường Y Y thở phào,côtừtrênbàn ngồi dậy, hơi thở thoang thoảng mùi rượu.

Lưu Đình Vân bày ra vẻ mặt – ‘Tớ biết mà.’

Bỗng dưnganhnghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đầy quái dị, nhấc chân bước khỏi phòng.

Tần Chính nhíu mày – “Bình thường đều khó chịu như vậy?”

anhxoay người qua, chuẩn bị vòng tay ôm lấy taycô, Đường Y Y rụt người lại phía sau trốn,mộtgiây sau đó, cả ngườicôcứng đờ.

Tần Chính cũngkhôngquấy rầycô, chỉ cầm taycô, v**t v*nhẹnhàng, vẻ mặt dịu dàng.

Từng chữ của Chương Ngọc nhấn nhá lọt vào tai Đường Y Y, sắc mặtcôcàng kém – “anhấyđanghạch toán tất cả tài sản của bản thân.”

“Lần trướckhôngphải vừa mới tới sao? Sao lại tới nữa?”

anhđẩy ghế phía sau ra, sàn nhà vang lên tiếng động rồi im bật, chỉ còn lạiâmthanh của người namđangnuốt lấy từng hơi thở của người nữ.

Bộ dạng vâng lời tuyệt đối.

cônóitiếp – “Mấy ngày này để cho Y Y nghỉ ngơi, nhất là đêm nay mà đêm mai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sợ ban đêm xoay người làm ảnh hưởng đến giấc ngủ củacô,anhqua sofa kế bên ngủmộtđêm.

Căn phòng tựa như cómộtngón đuốc vừa ném vào, phụt lên, bầukhôngkhí nóng rực.

“Hai ngườiđãly hôn,anhấy còn lo lắng chocô.” Chương Ngọcnóibằng giọng điệukhôngtin được – “Tần Chínhđangchờcôphục hôn vớianhấy.”

côsợ mìnhkhôngđithìbản thânsẽthất thốsẽlàm ra những hành động mà mìnhkhôngkiểm soát được, hoặcnóilà những lời quá khích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khinóinhững lời này, thần sắc Chương Ngọckhônghề thân mật, thậm chí còn tràn ra lãnh ý.

“Có cầnđibệnh việnkhông?”

Bước chân Đường Y Y chậm nửa nhịp,khôngdễ dàng thấy được.

Gương mặt Tần Chính vẫn đầy căng thẳng – “Hả?”

Lưu ảnh lại,anhhôn lên trán Đường Y Y.

Quả nhiên là dínhtrêngiường.

Đường Y Y hơi sụ mặt xuống – “Mỗi tháng tớimộtlần.”

Đường Y Y vừa dứt lờithìnhạy cảm pháthiệnthấymộtánh mắt nóng rựctrênngười mình.

“Thanh Sơnnóianhở cùng với Chương Ngọc, và em đến đó.”

Sau khicôra ngoài vềthìnó mới tới, nhưngkhôngngờ nhiều như vậy.

Cảm giác thiếu dưỡng khí ngày càng mãnh liệt, Đường Y Ykhôngngừng vỗ vào lưng Tần Chính

“nóithậtlòng, nếu như tôi biết trướcanhấysẽyêucô, lúc trước tôi nhất định giúpcôrời khỏianhấy dù có tán gia bạn sản.”

Bầukhôngkhítrênbàn ăn từ đấu đến cuối khá tốt.

Phía trước xe, Thanh Sơn nhìn vào kính chiếu hậu thấy được nụ cười của Tần Chính, tayanhrun lên, tay lái vững vàng từ trước đến giờ đảo xemộtđường hình chữ S.

Tay Tần Chính bỗng dưng khựng lại, khi xác định bản thân sờ phải cái gì,thìgân xanhtrênthái dương nổi lên.

Mong đợimộtđêm k*ch t*nh cuối cùngkhôngcó phát sinh, Tần Chính nhìn người congáiđangnằmtrêngiường, ánh mắtanhdừngtrêngương mặt xanh tái nhợt củacôlộ ra vẻ lo lắng.

“anhbị em hại thảm.”

Khóe môianhkhôngkiềm được vểnh lên, nơi nào đótrênngười bành trướng, hầu kết rung động lên xuống, giọngnóinén lại cực thấp – “Lại đây.”

Tần Chính giật mình,anhkhônghiểu vì saocôđột ngột kích động như vậy.

Chân Đường Y Y đạp lên cánh hoa, bước về phíaanh.

côchưa dứt lời,thìđộng tác của đối phươngđãđitrướcmộtbước.

khôngcòn người lải nhải động tay động chân, Đương Y Y kéo chăn đơn xuống, nhìn khắp bốn phía, nhét vàomộtgóc hẻo lánh nhất trong phòng vệ sinh. Đột nhiên nhớ tới chuyện đồ lót lần trước bị tìm được ra sao,côkéo chănđi, đổi chổ.

Tiếng nước chảy đột ngột im bật, Chương Ngọc cười rộ lên – “Đường Y Y,côcó thể khiến chomộtthiên chi kiêu tử cúi đầu vì mình, và đ*ng t*nh vớicô.”

Nếukhôngphải đây là tin tức chính xác, dù c·h·ế·t Chương Ngọc cũngkhôngmuốn tin đây làthật.

côđãcản, nhưngkhôngkịp.

Chương Ngọc nhìn Đường Y Y từ trong gương – “Chuyện của hai người tôi có biếtmộtchút.”

Đemmộtbình rượu uống hơn phân nữa, tâm tình Đường Y Y cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Tần Chính bóp bóp sống mũi, tênđãlên dây, nhiệt lưu cònđangchạy loạn trong người khiếnanhnhư muốn nổ tung.

Chương Ngọc sửa sang lại đầu tóc của mình.côcái gì cũng có, trừmộtngười đàn ông,khôngphảicôlà người bắt bẻ, màcôcó tiêu chuẩn của mình,khôngcó người thứ hai có thể đạt đến.

Đường Y Ykhôngcó tinh thần trả lời – “Có lẽ do lúc sang uống nước có gas, lần này ra hơi nhiều.”

Từ tiểu học cho đến đại học, giao tình của hai người theo năm thángkhôngcạn, sau này hai người tốt nghiệp cùng nhau, có bạn bè riêng của nhau, dần dầnkhôngcòn liên lạc với nhau nữa,khôngcòn xuấthiệntrong cuộc sống của nhau.

Chuyệncôđến khách sạn nhất địnhanhbiếtrõ.

Tần Chính vuốtnhẹvành taicô, mianhnhíu chặt, trong giọngnóilạikhôngcó chút lệ khí nào, ngược lại còn có vẻ trêu đùa vớicô.

Người congáingồi bên thình lình thốt ramộtcâu – “Sau nàyanhmuốnnóigì, hỏi gì, có thể hỏi trực tiếp,khôngcần phảinóivới người ngoài.”

Tần Chính xoay người bướcđi, bưng nước vào – “Mới nấu, rất nóng, đợi lát nữa nguộimộtchút rồi uống.”

“côcó biết Tần Chínhđãnóigì với tôi ngày hôm đókhông?cômuốn biết là gìkhông?”

Cánh hồng vung khắp nơi, bắt đầu từ dưới chân Đường Y Y, trải thànhmộttấm thảm đỏ tươitrênsàn nhà.

“côrất thành công, cho nêncôcó thể khoe khoang và đắc ý với mọi người.”

Tần Chính ngồi ở đầu giưỡng, duỗi tay vén tóc Đường Y Y ra sau tai, im lặng nhìncô.

Bị tác động đột ngột, Đường Y Y va đầu vào cửa xe, nhưng cảm giác đau đớn như dự tínhkhôngcó ập đến. Tần Chính dùng lòng bàn tay bảo vệ đầu chocô.

Đường Y Ykhôngchút do dựnói– “Emkhôngđi.”

Có ý tứ!

Trở lại thành phố C, Đường Y Yđiđến bệnh viện tâm thần.

côlà bạn học nhiều nằm của Tần Chính, khi đó Đường Y Y còn chưa vào Tần gia.

mộttay nắm lấy eo Đường Y Y, Tần Chính dùng sức kéo người sát vào ngực mình, cọ sát qua lạitrênmôicô, vẻ ôn nhu và cường thế hòa thànhmộtthể nhất quántrêngương mặtanh.

Mỗi lần đến kỳ ngày đầu tiên đềukhônggiống nhau, có khi rấtnhẹnhàng, có khi đau muốn đập tường.

Biếtrõcả nguyên nhân.

Đường Y Y mím môi – “khôngphải.”

Tần Chính dở khóc dở cười bước vào toilet.

Đường Y Y vểnh môi lên cao, màu môi đỏ càng khiếncôlạnh lùng xa cách – “Rốt cuộccômuốnnóigì?”

Đường Y Y bọc chăn quanh người, giọng rầu rĩ – “khôngcần.”

côcúi đầu, Tần Chính ngẩng đầu, hai người cách nhau giữa luồngkhôngkhí xao động, ánh mắt chạm vào nhau.

Mắt Lưu Đình Vân sắc lẹm – “Chăn đâu?”

anhnhìncôthậtsâu trong giây lát, lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.

trênđường về, Đường Y Y liên tục nhắm mắt lại, dường nhưcôđangngủ thiếpđi.

Lãng mạn và mê say.

“Đừng để ý đến em.”

“Chịu nổikhông?” - Lưu Đình Vân hỏi, rồinóitiếp – “Tần Chính muốn tớ khuyên cậuđibệnh viện.”

Nhớ tới lần đầu tiên khicônhìn thấy Đường Y Y, chỉ làmộtcônhóc gầy gò, mắt to vô cùng, sợ người lạ, nhoángmộtcáiđãqua vài chục năm, thế nhưngcôấy lại có được Tần Chính, trở thành đối tượng hâm mộ của vô số người congáikhác.

Đường Y Y ừmộttiếng, tinh thẩn uể oải.

Đường Y Y đóng cửa,khôngtránh né, thỏa mãnyêucầunhỏcủaanh– “Em mới đến khách sạn Sách Vi về.”

Mùi hương của rượu đỏ tinh khiết xen lẫn trong hương hoanhẹhàng len vào trongkhôngkhí, làm lòng người nhộn nhạo.

Ghế ngồi phía sau vang lênâmthanh lạnh băng của Tần Chính – “Thất thầnmộtlần nừathìxuống xe,đibằng hai chân về khách sạn.”

“Những năm gần đây tôi coi như cũng làmộtngười cósựnghiệp thành công, giá trị con người thuộc hàng xa xỉ, nhưng mà…” Chương Ngọc vừa rửa tay vừanói– “ Nhìn thấycôtôi mới thấycôthành công hơn so với tôi nhiều.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Hèn mọn