Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Quý trọng người trước mắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Quý trọng người trước mắt


Người thất tình vô cùng mẫn cảm, lại vô cùng yếu ớt,hiệntại Lưu Đình Vânđangở trong trạng thái này.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Chương Ngọc quan sát cả người Đường Y Y, ấn đường Đường Y Y nhíu lạimộtcái, Tần Chínhkhôngcó trong phòng này.

Đường Y Y cảm thấy quái dị vô cùng – “Ghen?”

“thậtsựlàkhôngổn, tớ tới tuổi này rồi, đầu óckhôngcòn như lúc trước.” Lưu Đình Vân nhớ tới quãng thời gianđihọc, trong đầu hồi tưởng lại – “Giờ học lại từ mới, cứ như là sốngkhôngbằng c·h·ế·t.”

Lưu Đình Vân cười đến cong cong khóe mắt – “Trong lòng tớ bây giờ cậu chính là siêu nhân.”

“Ngược lại rất tự tin.” Chương Ngọc cười hừ hừ - “Trùng phùng nơi tha hương, tôi cũng rất muốnanhấy ở lại, tối nay cùnganhấy tâmsựcho thỏa, ôn lại quá khứ, nhưnganhấy vậy mà cửa phòng cũngkhôngbước vào.”

“Nhưng cậu cũng nên biếtmộtđiều, nếu phụ nữđãmuốn đạt được điều gì đó,thìcó rất nhiều biện pháp.”

Tám giờ mười phút, Đường Y Y xuấthiệntrước cửa khách sạn Sách Vi,côtrực tiếp lên lầu bốn, dừng ở phòng số 403.

Bất cứ người đàn ông nào gặp phải cũngkhôngthể chỉ nhìn lướt qua thôi.

Lục Sơn đứngmộtbên, khép mi rũ mắt.

Đường Y Y mân mê miệng ly rượu nho – “Tớ là thư ký.”

C·h·ế·t tiệt!

Tần Chính cấu vào ấn đường mình vài cái.

“Tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha hay bất kỳ ngôn ngữ của nước nào, đều có kỹ năng nhập môn của nó.” Đường Y Ynói– “Để tớ soạn lại ít tài liệu rồi gởi cậu xem.”

Lưu Đình Vân quay mặt lạinóivới Lục Sơn – “Tần Chính thực sưđithuê phòng với người phụ nữ khác hả?”

Có lẽcôsẽcómộttuổi thơ vô tư vô lự, có thời kỳ phản nghịch muốn làm theo ý mình, cảm giác mìnhkhônggìkhônglàm được,sẽliều mạng thi vàomộttrường đại học lý tưởng, chăm chỉ làm việc, đấu trí đấu dũng với đồng nghiệp và ông chủ, tích góp tiền bạc, chú ý tới con số thay đổi trong thẻ ngân hàng, cũng có người mình thầmyêu, cũng có người thầmyêumình.

Lưu Đình Vân còn muốn hỏi thêm,thìLục Sơn bước lại báo cáo tình hình – “Tiên sinh và Chương tiểu thư ở khách sạn Sách Vi”

“Hay là em bao cả người bằng bao tảiđi, nhé?” Giọngnóicủa Đường Y Ykhôngnhanhkhôngchậm – “Sau đó mang thêmmộtcái khẩu trang?”

Sau khi hoạt động kết thúc, Đường Y Y vẫnkhôngthấy bóng dáng của Tần Chính.

Tần Chính vẫnkhôngnhúc nhích.

Thái dương Tần Chính giật giật.

Tần Chình mở mắt ra – “Tê chân?”

Đường Y Y bóp bóp khớp ngón tay – “Hai người đó chỉ là bạn bè bình thường.”

Lưu Đình Vân thở dàinói– “Cũng phải.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Đình Vân thởnhẹmộthơi, cất lời cười giỡn – “Y Y, tớthậtkhôngngờ cậu so vớianhchàng phiên dịch của tớ còn mạnh hơn nhiều.”

“Tần Chính,anhnhư vậythậtkhôngbình thường.”

Trong hoạt động lần này hầu hết khách mời là vương công quý tộc,mộtsố danh nhân trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cùngmộtsố bậc thầy phẩm rượu.

Sau nửa đêm ai cũngkhôngbuồn ngủ.

Tần Chính nghiêng người, nằm dàitrêngiường,mộttay ôm Đường Y Y vào trong lòng, chân kẹp lên, quấncônhưmộtcon lười.

Ngoài cửa, Lưu Đình Vânđangtán dương Đường Y Ythìkhí lạnh đột ngột ập đến từ sau lưngcô, theo phản xạ thần kinh thông thườngcônghiêng đầu nhìn ra sau,thìcảm giác lạnh càng lúc càng mạnh.

Chương Ngọc khoanh hai tay lại – “Đường Y Y, trân trọng người trước mắt.”

khôngcó lòng thành ýthật, đôi bên tình nguyện,thìhai người làm sao có thể cùng nhauđicùng đến khi đầu bạc răng long?

Lưu Đình Vân cảm thấy kỳ quái hỏi – “Tần Chính đâu rồi?”

Tiếng hít thở bên taicôdần dần kéo dài, đôi mắt Đường Y Y vẫn nhìn chùm đèn tinh xảo.

Tựa như tất cả mọi người đều vây lấycônóirằng – “Lớn tuổi thế này rồi, màmộtngười đàn ông cũngkhôngcó,thìcòn gây dựngsựnghiệp làm gì!” – Lưu Đình Vân quảthậtkhôngmuốn thỏa hiệp với tình hình thực tế,côkhôngmuốn tùy tùy tiện tiện tìmmộtngười đàn ông sống cho qua ngày đoạn tháng.

Tần Chính đặt tay lên đôi chân trắng nõn của Đường Y Y,đitheo đường cong củacôdời tay lêntrên, môi dán vào taicônói– “anhdùng tâm tính củamộtngười đàn ông bình thườngnóivới em.”

Nửa đời sausẽkẹt trong hai bên cha mẹ và con cái, bôn ba trong công việc, vất vả ngược xuôi.

côbước trở lại bên cạnh Lưu Đình Vân,khôngcó bất cứ điều gìkhôngbình thường.

Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo là tiếngnóicủa Lưu Đình Vân. Đường Y Y đẩy bàn tayđangchuyển đến mông mình ra, xoay người bước ra ngoài.

Đường Y Y giật mình.

“ĐúngkhôngLục Sơn?”

mộtlúc lâu sau, ánh mắtcôchuyển sang người đàn ôngđangtựa lên hõm vai mình.

Khicônghĩ mìnhđãcó được,thìlại mấtđi.

Khóe miệng Đường Y Y giật giật.

“Thựcsựkhôngbiếtanhyêuem, là bất hạnh của em, hay là bất hạnh củaanh.”

nóixong Đường Y Y bước ra ngoài.

Khi trở lại chỗ ở, bước lên lầu, mở cửa phòng ra, đập vào mắtcôlà hoa hồng đầy đất, rượu đỏ, ánh nến, và cómộtngười đàn ôngđangngồitrênghế.

Đường Y Y ồmộttiếng.

Lưu Đình Vân kéo dài giọng,ẩný sâu xa – “Bạn bè bình thường à…aaa...”

Thu lại suy nghĩ của bản thân, Đường Y Ynói– “Làm gì có nhiều chuyện nếu như vậy chứ.”

Lục Sơnnóitiếp, giọngnóitrầm trầmkhôngcó chút gì lên giọng xuống giọng – “Là Chương tiểu thư.”

“Tớ cần bỏ thêm thời gian để nạp thêm kiến thức mới được.” Lưu Đình Vân chậc chậc hai tiếng – “Tiền của người nước ngoài đúng làkhôngdễ kiếm như vậy.”

Chân Tần Chính nhấc lên, ngồi ngã ngửa ra sau,mộttay lắc lắc ly rượu, ánh mắtanhluôn dõi theomộtbóng dáng cao gầy phía dưới.

Lưu Đình Vân đột ngột im bặt,cômuốn cắn đầu lưỡi của mình, gượng cười lấp l**m – “khôngnóinữa.”

Đường Y Y quay đầu bướcđi, trong giọngnóitrong trẻohiệnlên vẻ lạnh lùng – “khôngcần.”

Sắc mặt Đường Y Y bỗng dưng lạnh lẽo – “Tôi có kêuanhđiều tra hành tung củaanhấy sao?”

Vẻ mặt Đường Y Y có chútkhôngvui.

Đường Y Y xoay người bướcđi, chợt nghe tiếngnóicủa Chương Ngọc vọng lên từ phía sau – “khôngvào xemmộtchút để biếtanhta có đâykhôngà?”

Lưu Đình Vân vừađivừanói– “anhtakhôngmuốn cậu mặt đẹp như thế này xuấthiệntrước công chúng, sợ những người đàn ông khác nhìn chằm chằm cậu, phát ra hooc-môn giống đực khi thấy cậu,anhtakhôngcho phép những người đàn ông khác dòm ngó người phụ nữ của riêng mình.

Lục Sơnmộtchút ý tứ cảm kích cũngkhôngcó.

Hơnmộtgiờ đồng hồ trôi qua, trái tim lơ lửng của Lưu Đình Vân cuối cùng cũng quay về vị trí vốn có của nó.

Nhìn thấysựcố chấp đáng sợ của Tần Chính dành cho Đường Y Y, Lưu Đình Vân bị đả kích rất lớn.

Bầukhôngkhí ngột ngạt, Đường Y Ykhôngnóithêm lời nào, vẻ mặtâmu.

Bất luận là bản thân chiếc sườn xám hay người mặc chiếc sườn xám đềukhôngchỗ nàokhôngkhiến hai mắt người nhìn sáng rực lên.

Cho đến khicôcự tuyệtsựtỏ tình của người đàn ông thứ bathìcuối cùng sắc mặt Đường Y Y cũng lộ ra vẻkhôngkiên nhẫn,cômuốnđivào vườn nho hít thở hóng gió,thìthấy Lưu Đình Vân vẫy vẫy tay về phía mình, lộ vẻ khó xử.

Mặt mũi Lục Sơn vô cùng nghiêm túc – “Tôi chưanói.”

Lúc trước Tần gia tiêu tốn rất nhiều nhân lực tài lực vật lực lên ngườicô, hao hết tâm tư để bồi dưỡngcôthành trợ thủ đắc lực của Tần Chính, làm việc choanh.

Lưu Đình Vân là người đứng đầu trang trại rượu,côcần tiếp đãi khách khứa, cùng họ trao đổi, trong men rượu nho mọi người chuyện trò vui vẻ.

Tìnhyêusâu sắcthìtrở thành tìnhyêuđãqua.

trênlầu, Đường Y Y tựa người vào đầu giường, Tần Chính gối đầu lên châncô, ôm eocô, tư thế nàyđãduy trì mấy chục phút.

Tần Chính bị thươngtrênđầu,anhkhôngxuống lầu, chỉ ngồitrênghế sa lontrênlầu hai, tầm mắt bao quát hoạt động dưới sảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Y Y nhíu mày – “Em tê chân.”

Mà Đường Y Ythìtự do tự tại hơn nhiều,côbưngmộtly vang trắng, thưởng thứcmộtmình.

“Về nướcanhphảiđigặp bác sĩ.”

Lưu Đình Vân ho khụmộttiếng – “Tần Chính tuyệt đốisẽkhôngphản bội cậu, điều này tớ tin tưởng tuyệt đối.”

Bầukhôngkhí vô cùngnhẹnhàng.

Vậy là sao?

“Ừm…”

Đường Y Y cườinói– “Cậu yên tâmđi.”

“Tớnóicho cậu biết, người đàn ông này rấtnhỏnhen.”

Cho nêncôluôn tin tưởng, nhất địnhsẽcómộtngười thuộc về mìnhsẽxuấthiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người tán gẫu trong chốc lát, rồi lạiđichào hỏi khách khứa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“khôngcó.” Đường Y Y lạinóithêm – “Chỉ bảo tớ thay bộ sườn xám này thôi.”

Lục Sơn lên tiếng – “khôngcó.”

“côđừng quên,anhấy đối vớicôkhônglà gì cả, nhưng có rất nhiều người vẫn ngóng chờ, trông mong.”

Đường Y Y nghiêng đầu qua nhìn Lưu Đình Vân.

Ai cũng muốn theo đuổi tìnhyêuhoàn mỹ, bản thâncôcũng vậy.

“Cậu giỏikhông?” Lưu Đình Vân hé miệng – “Tớ cònkhôngbiết tiếng nước nào nữa.”

Lưu Đình Vân sững sờ, nhìn về phía Đường Y Y cười cười rồi dựa vào ngườicô– “Chỉ có cậu là tốt với tớ nhất.”

Đường Y Y đẩyanh– “Đứng lên cho em.”

khôngmở mắt ra, Tần Chính vùi người vào quần áo Đường Y Y cọ cọ, sát sát, cánh tay lại siết chặt lại.

khônglà gì cả? Vậycôxuấthiệnở nơi này làm gì? Làm ra loại hành độngkhônggiống với tác phong củacônhư thế là sao? Gương mặt Đường Y Y xụ xuống,khôngnóitiếng nào bướcđi.

Lông mày Lục Sơn nhíu nhíu, rất khó thấy được biểu cảm đó – “Thuê phòng?”

Ngày trang trại rượu tổ chức hoạt động, Lưu Đình Vân mặc váy đỏ cúp ngực vừa gợi cảm vừa ngọt ngào.

“Ừm”

“thậtvậy đó nha, lúc trước Ben dạy tiếng Pháp cho tớ…”

Xê dịch cơ thể, Đường Y Ynói– “Muốn ngủthìnằm bên cạnh ngủ.”

Lưu Đình Vân nhìn nhìn di động của mình – “Sắp tám giờ rồi,cônam quả nữ ở chung củi khô lửa bốc…”

Lưu Đình Vân nhíu chặt đuôi lông mày – “Phiên dịch của tớ tạm thời có chút việc.”

Đến cuối cùng,côsẽkết hôn vớimộtngười đàn ông nào đó, rồi cũng cómộtgia đình bình thường, mỗi ngày lo lắng củi gạo dầu muối rồi cãi vả gây gổ, giảng hòa rồi lại khắc khẩu.

Lưu Đình Vân đột nhiênnóimộtcâu – “Y Y, nếu cuộc đời này của cậukhônggặp phải Tần Chính,thìsẽra sao?”

Cho nên phàm là người đàn ông nào xuấthiệnbên cạnh Đường Y Y đều bị ánh mắt sắc bén như đao củaanhtập kích.

“ Y Y, Tần Chính cónóigìkhông”

“anhcó biết mình rất nặng haykhông?”

côchuẩn bị cho Đường Y Ymộtchiếc sườn xám màu ánh trăng, may thủ công, từ móc khóa đến đường thêu, mỗi chi tiết đều tinh tế mỹ lệ.

“Em đổi bộ khácđi, nhé?”

Đôi tayđangsiếttrêneocônhư kìm sắt,côcăn bản gỡkhôngra.

Đường Y Y bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tần Chính, bộ dạnghiệngiờ củaanhvô cùng bất thường.”

Người đàn ông đó quản Đường Y Y gắt gao, hậnkhôngthể khống chế cả suy nghĩ của Đường Y Y, vậy mà nửa ngày rồikhôngthấy bóng dáng đâu.

Điều Lưu Đình Vân cần nhất chính là thời gian.

Khi Tần Chính nhìn thấy, trong mắtanhthoáng qua tia kinh diễm, ngay sau đó chân màyanhcau lại, giọngnóitrầm thấpâmlãnh, độc đoánkhôngcho phép người khác trái lời cất lên – “Đổi bộ khác.”

Đường Y Y hiểu ý – “khôngsao, còn có tớ.”

Đường Y Y nhíu mày – “Tâm tínhanhcó vấn đề.”

Hai ngườikhôngphải gây gổ với nhau đó chứ?

Nhìn người đàn ông nằmtrênđùi mình nhắm mắt lại, tựa như ngủ thiếpđi, Đường Y Y chuẩn bị lấy đôi taytrêneo xuống, ai ngờ vừa đụng vào,anhliền tỉnh dậy.

“Ừm.”

Gặp lại bạn cũ, có lẽsẽhồi tưởng lại nhiều điều, có nhiều điều muốnnóivới nhau –côthầm nghĩ.

Khi hai người cùng xuấthiệntrong sảnh,thìđồng thời nhận được ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Lưu Đình Vân híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc – “khôngphải cậu vừanóisao?”

Đường Y Y rũ mắt xuống, nhìn gương mặt quen thuộc nhiều năm, vẻ mặtcôthay đổi phức tạp, lặp lại câu vừanói.

Đường Y Ynói– “anhấy có việc.”

mộtlúc lâu sau, Đường Y Y lẩm bẩm tựnói.

Khi bước xuống cầu thang, Lưu Đình Vân giữ chặt Đường Y Yđangthất thần lại – “Chậmmộtchút.”

Lưu Đình Vân nằmtrênghế sa lon tìm phim điện ảnh ngược luyến tình thâm để xem, rồi khóc nức nở, khắp nơi đều là khăn giấy, dùng nó để phát tiết uất nghẹn trong lòng mình.

Lưu Đình Vân phất tay để nhân viên lui xuống,cômở miệng điều tiếtkhôngkhí – “Lục Sơn sợ cậu lo lắng.”

Đường Y Y cất bướcđiqua – “Sao vậy?”

Chương 67: Quý trọng người trước mắt

Lưu Đình Vân trừng mắt nhìn bóng lưng của Lục Sơn.

khôngbiết có phải do ánh sáng haykhông, mà góc cạnhtrêngương mặt người đàn ông nàykhôngcòn lạnh lùng như trước nữa, mà trở nên nhu hòa hơnmộtchút.

Mặc dù chiếc sườn xámkhônghở bất cứ chỗ nào, cũngkhôngthiết kế trễ nải hở hang nhưng người congáikhi mặc sườn xám đều đem dáng người gợi cảm của mìnhhiệnra ngoài vừa phô trương vừa thầm lặng.

Lưu Đình Vân nhịnkhôngđược bật cười ha hả - “Doanhta ghen đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bước chân Đường Y Y ngừngmộtnhịp – Chương Ngọc ở Luân Đôn?

anhđứng trước mặtcô, bản thânthậtsựrất muốn xé tan chiếc sườn xám này.

Đường Y Y bước ra từ toilet, Lục Sơn đứngtrênhành lang – “Tiên sinh có việc phải ra ngoài.”

Lưu Đình Vân trợn trắng mắt.

Cho dù người trong nhà có thúc giục đến như thế nàođichăng nữa, cho dù thân thích châm chọc đủ điều, nhìn bạn bè người này đến người khác tiếp nối nhau làm cha làm mẹ.

Nhưng chuyện vừa xảy ra trước mắt chocôthấy được, mỗimộtcuộc tình chưa hẳnđãcó kết quả nhưcômong muốn.

“Tớ ra vườn nhomộtlát.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Quý trọng người trước mắt