Khống Chế Thành Nghiện
Tây Tây Đặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Sức lực kinh người
“Đừng gấp cho em nữa, ănkhônghết, rất lãng phí.”
Giọngnóibên tai khiến Đường Y Y sững sờ,côcúi đầu nhìn bản thân mìnhmộtchút – “khôngnhỏ.”
Đường Y Y giật mình.
Đường Y Y bật thốt ra – “Bánh trung thu.”
Tần Chính ăn bao lâu,cônhìn chằm chằmanhbấy lâu.
Trong chén cơm của Đường Y Y cómộtđũa rau cải bó xôi.
Nhìn bộ dạng “ta biết hết” củaanh,mộtsố người tinh ý kéoanhvào phòng trà nước hỏinhẹ.
mộtlúc lâu saucômới chợt ý thức được chuyện gìđangxảy ra, trừng mắt về phía người đàn ôngđangtrêu chọc mìnhmộtcái, sau đó lại nhìn về phía quản gia.
Cho đến khi Tần Chính bưng lấy chén cơm củacô, gấp thức ăn còn thừa củacôvào miệng, Đường Y Y ngây người ra chỉ biết nhìnanh.
Khóe miệng Đường Y Y giật giật – “Hôm quaanhăn cơm rồi, hôm nay có ăn nữakhông?”
Cúp điện thoại, khóe môianhvẫn vểnh như cũ, độ cong vẫn giữ cho đến công ty khiến cho nhân viên tiếp tânkhôngtin vào mắt mình.mộtsố nhân viên ngẫu nhiên chờ thang máy nhìn thấyanhcũng trợn mắt há hốc mồm.
“Đau c·h·ế·t mất!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Chính nghiêng đầu, mím môi nhìn về phía Đường Y Y cười – “Y Y, em nghĩanhcần uống chén canh nàykhông?”
Tần Chính và Đường Y Y đến thành phố A, hết bận chuyện công việc,thìchính là việc riêng.
“Váy của em quá chật.”
Emgáinhỏvừa dứt lời,thìnhững người khácđangđứng hóng chuyện trong phòng cũng dựng lỗ tai lên.
Đường Y Y ngơ ngáckhônghiểu chuyện gìđangxảy ra.
“Chúng ta ăn cơmđi.”
Có Trời mới biếtanhmuốn cho cả thế giới này biếtcôlà củaanh, từ đầu đến chân chỉ thuộc vềanhnhư thế nào.
Trong chén của Đường Y Y lại có thêm cà rốt.
Tần Chính giương mắt lên – “Cho tôi?”
Tần Chính bước xuống lầu, nhìn bàn ănđãđược dọn lên như mọi ngày cùng vớimộttờ báo. Nhưng hôm nay có thêmmộtngười.
“Cải bó xôi rất tôt cho cơ thể.”
Mọi người bàn luận xôn xao việc Đường Y Y xuấthiệnở công ty, nước bọt văng tứ tung bốn phương tám hướng. Suy luận đếnsựkhác thường vào buổi sáng của Tổng Tàithìnguyên nhân của nó được mọi người miêu tả sinh động.
Cuối tuần,anhđưa Đường Y Y về nhà, quản gia và những người giúp việc đều vui mừng, vui nhất là Tần Chính.
Gương mặt Đường Y Y đầy ý cười – “Ăn ngon.”
Đường Y Ykhôngcòn gì đểnói!
Hai người ngừng xe vào trung tâm thương mại, mua đồ cho hai đứa con của Trương Tiểu Huy và Diệp Thời.
Đường Y Y liếc nhìnanh– “Vậy em chờ ăn.”
Trước khi thừa nhận bản thân mìnhyêuĐường Y Y, Tần Chínhkhôngbiết rằng, khiyêumộtngườianhchỉ hận mìnhkhôngthể đem tất cả những gì mình có được đều cho người ấy.
Tần Chính cầm khăn lau miệng – “Tối nay chúng ta đến phòng tậpđi.”
Đường Y Y đến công ty.
Đường Y Ynói– “Gì cũng được.”
Ngày hôm sau,trênbàn cơm có thêm vài món ăn, hai chén canh –mộtlà canh xương nấu với bắp, còn chén còn lạikhôngbiết là canh gì.
Tần Chính đưa quả táo chocô– “Sắp đến trung thu rồi, em thích quà gì?”
Ông đưa mắt liếc nhìn vài cái về phía Đường Y Y.
anhtập luyện rất nhiều lần, mỗimộtbước đều cẩn thận vô cùng, đầu bếp Trịnh cũngnóikhá tốt, như vậy có lẽ cũngkhôngđến nỗi nào.
Khicômang cả người mướt mồ hôi bước vào phòng tắm, vừa định đóng cửathìTần Chính chenmộttay ở cửa rồi lách người vào trong.
Sắc mặt Tần Chính đen xuống – “Dọn xuống.”
Quản gia từ trong ánh mắt Đường Y Y lĩnh hội được có cảnh cáo, có bất đắc dĩ, có nài nỉ, ông mới thả lỏng cơ mặt ra rồi gọi người dọn chén canh xuống.
Tần Chínhnóitiếp – “Trong mầm đậu xanh rất giàu vitamin E.”
Đường Y Y cắnmộtngụm, vị ngọt tan ra xen kẽ vị béo nguậy thơm tho của lòng đỏ trứng.
Bịanhsiết chặt, Đường Y Ykhôngnhúc nhích được – “Hôm nay trời đẹp, em muốn ra bờ sông chạy bộ khoảng 1 tiếng.”
Tần Chính liếc mắt nhìn qua đồng hồ quả lắctrêntường, đưa tay vuốt vuốt ấn đường. Khiđãôm đượccôvào lòng,anhcăn bảnkhôngmuốn bước ra khỏi phòng, chỉ muốn cả ngày c·h·ế·t dí trong phòng.
Đường Y Ykhôngbiết có phải tất cả đàn ôngtrênđời đều như vậy haykhông– nhu cầukhôngliên quan tới tuổi tác.
Cả đời người dài đằng đẵng, nhưng cũng ngắn ngủi vô cùng. Hầu như ai cũngsẽtrải qua nhiều giai đoạn khác nhau.
Vị chua, đắng dần tanđi, còn lại hậu ngọt chầm chậm thấm dần.
Nhưng Tần Chính làmộtngười như vậy.
Đường Y Y mặc váy suông – “Kéo khóa giúp em.”
Tiên sinhkhôngphải là thanh niên tuổi đôi mươi, càngkhôngphải làmộtcậu nhóc bốc đồng sao có thể thiếu kiềm chế như vậy? Có lẽ cần phải bồi bổ mới được.
Khóe môi Tần Chính vểnh lên – “Trưa nayanhnóiTần Sơn qua đón em.”
Tần Chính ôm Đường Y Y lên đùi mình, giữ chặt ótcôlại, cọ cọ chóp mũi vớicô– “Choanhcơ hội thểhiệnđi, đượckhông?”
Sau khi ăn trưa xong, hai người ngồi nghỉ trong chốc látthìTần Chính gọt táo cho Đường Y Y – “Buổi chiều em nhớ ăn thêm cam, quýt và quả hạch.”
Cuối hè đầu thu, d·â·m bụt nở hoa, màu sắc tươi đẹp.
Đường Y Y lắc đầu – “khôngcó.”
Kết quả làm cho quản lý nhà hàng đơ mặt rakhôngbiết làm sao.
“khôngăn, ăn em.”
Chương 73: Sức lực kinh người
Thạch Tiến honhẹmộttiếng,anhhắng giọng – “nóinhư thế nào nhỉ? Sau này mọi ngườisẽthường xuyên thấy bộ dạng này của sếp.”
côvô ý thức l**m vụn bánh rơitrênkhóe môi, lộ ra đầu lưỡi, đôi mắt Tần Chính tối sầm lại.
Khi Đường Y Y xuấthiệndẫn đếnmộttrận xôn xaokhôngngoài dự đoán.
Đường Y Y cắnmộtmiếng táo – “khôngthích gì.”
Tần Chính vẫn tiếp tục gấp thức ăn chocô– “Cà rốt cũng rất tốt.”
Tần Chính chuyển đũa gấp thức ăn cho Đường Y Y, đầu tiêng là gấp rau chocô.
Bầukhôngkhí ở phòng ăn hừng hực như bếp lò.
Đường Y Y nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ - “Được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta tiếp tụcđi.”
Những năm tháng chung đụng bên nhau, Tần Chính hiểu tận tường tính cách của Đường Y Y, từ cáchcôxử lý công việc - quả quyết, tự tin. Nhưng đời sống cá nhân của mìnhcôluôn rối rắmkhôngxử lý được.
Đồng hồ sinh vật của Đường Y Y cứ đúng sáu giờ là rời giường. Thói quen được hung đúc từ nhiều năm,côkhôngcần đồng hồ báo thức, cứ đúng khoản thời gian đósẽtỉnh dậy.
Đường Y Y xoay người bước ra ngoài.
Đường Y Y vừa lật tạp chí vừa trả lời – “Nhớ rồi.”
Ngoài miệnganhnóivậy, nhưngkhônggiảm chút sức lực nào.
Thạch Tiến bình tĩnh nhất, đầy bộ dạng của kẻ xem kịch vui.
Nhân viên mớikhôngrõtình hình như thế nào, nghe được chuyện từ nhân viên kỳ cựu, mới biết là đồng nghiệp làm lúc trước ở phòng thiết kế chính là phu nhânTổng tài
Cảm giác nàyanhkhôngbiết dùng từ ngữ nào để hình dung.
Nắm lấy taycô, Tần Chính đưa lên môi hônmộtcái,anhtrừng mắt lên, trong mắt có nhiều sắc thái khó diễn tả thành lời – “Vậythìnhẹmộtchút.”
Tần Chính khép mắt lại – “Muốn ăn gìnóichoanhbiết.”
anhôm chặt eo Đường Y Y, nâng cả ngườicôdậy rồi thả lên bàn.
Ôm chặt người congáicạnh mình trong khuỷu tay, giọngnóiTần Chính ngái ngủ - “Ngủ thêmmộtchút.”
Dùng xong bữa sáng, hai chiếc xemộttrướcmộtsau rời khỏi cửa chính.
Cho đến buổi trưa, chủ đề tám của tất cả phòng ban đều xoay quanh Tổng tài, có nhiều phiên bản khác nhau, đa dạng phong phú. Cho đến giờ dùng cơm, tin tức bùng nổ từ quầy tiếp tân.
Tần Chính ở cạnhcô, nhìn chằm chằm vào Đường Y Y – “Như thế nào?”
Trong phòng làm việc, Đường Y Y nhìn người đàn ông đứng phía trước mặtđangdùng tay xoa xoa tóc mìnhthìmục đíchanhgọicôđến công tyđãrõrành rãnh trước mắt.
Kích cỡ rất vừa người, chít eo vừa khít, lớn hơnmộtchútsẽthùng thình.
Những ký ức đầy máu và nước mắt đó dần dần bị dòng sông ký ức nhấn chìm.
“Tôi nghĩkhôngphải như vậy, có lẽ liên quan đến phụ nữ.”
Nhu cầu và thể lực của Tần Chínhkhôngkhác gì cònmộtthú hoang, còn bồi bổ?! Vậythìcôđừng nghĩ tới chuyện xuống giường.
“Chạy làm gì?” – Môi Tần Chính ma sát theo đường cong cổcô– “Ngày hôm qua vừa mới chạy xong.”
Quản gia gật đầu – “Đúng vậy, là chuẩn bị cho tiên sinh.”
Ngón tay Tần Chính linh hoạt cởi bỏ nút áo, vừa cởi vừa đẩy nó lêntrên,khôngkiềm chế được.
“Cómộtsố động tácmộtmìnhanhkhôngthựchiệnđược.” – Tần chính nghiêm trangnói– “anhđẩy, còn em kéo dây chằn, đặc biệt là động tác tập chân.”
Tần Chính ôm Đường Y Y bước vào thư phòng,anhcàng dấn thân càng rút ngắn khoảng cách để có thể chạm vào nội tâm của Đường Y Ythìcàng thấy văn kiện kinh doanhkhôngcó gì thú vị dù là hợp đồng trị giá mấy trăm ngàn USD cũngkhôngbằngmộtgiờ đồng hồ được ở cạnhcô.
“Trợ lý Thạch, nhìn mặt Tổng Tài hớn hở vậy, có phải hạng mụcđangquy hoạch ở khu Hồng Lưuđãnằm trong tay chúng ta rồikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong chén Đường Y Y lại thêmmộtít mầm đậu xanh. Từ sau khi người kia chếtanh,anhđặc biệt chú ý đến tình trạng sức khỏe củacô, chú ý đến ẩm thực củacô. Ngược lại chính bản thâncôlạikhôngđể tâm.
anhkhôngcần dùng tới kỷ xảo hay đạo cụ gì, chỉ cầnmộtbộ động tác phổ thôngđãkhiếncôchịukhôngnổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Y Y và Tần Chính có hơn mười năm đầy máu và nước mắt, căm ghétkhôngmuốn nhìn mặt nhau, người c·h·ế·t kẻ sống,khônglời nào tả được.
Sắc mặt quản gia chần chừ, nhìn Tần Chính với ánh mắt đầy quan tâm – “Nhưng mà…”
cônóikhông, vậy có nghĩa làkhông! Tần Chỉnh thởnhẹramộthơi.
“Ăn được bao nhiêuthìăn bấy nhiêu.” Tần Chính gấp tiếp cho Đường Y Ymộttai nấm – “Em ăn nếu dưanhsẽăn.”
“Chúng tađichỗ khác ăn tiếp.”
Hai người nhất địnhđãphục hôn với nhau!
Mọi người đồng loạt rùng mình, khó tin được những gìanhvừanói.
Hơi ngánmộtchút, nhưng vẫn khiến người ta muốn ăn thêmmộtchút.
Lông mày Tần Chính co lại, tương đối tự tin – “anhlàm cho em.”
“…”
Đường Y Y với tay định lấy uống,thìbị quản gia cản lại – “Chén canh này dành cho tiên sinh.”
Tần chính hôn mặt Đường Y Y, thấp giọng hỏi – “Em giận sao?”
Đường Y Y vừa mỉnh mợ miệng,thìquản giađãbước đến gần, có lẽ ôngđãnghe thấy hết.côngậm miệng lại, mặt đỏ tới mang tai.
Những tiểu tiết ngập tràn trong ký ức, mỗi khi nhớ lại trong lòng lại cảm kháimộtlần và lại cảm thấy bầu trời ngày hôm nay xanh hơn bầu trời ngày hôm qua.
Khóe mắt Đường Y Y lướt nhìn bộ dạng “trung thực” của Tần Chính,côquay đầuđi, nhiệt độ ở hai gò má tăng cao. Lần đầucôthấymộtngười trắng trợn như vậy.
Đến ngày trung thu, Tần Chínhthậtsựđem thành phẩm của mình đến trước mặt Đường Y Y, chẳng những vậy mà ra khuôn ra dạng.
Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Đường Y Y cườinói– “Gọi mấy món ăn gia đình là được rồi.”
Khi nó vừa đến, Tần Chính giữ chặt trong tay, giấu vào trong lòng, bao bọc tầng tầng lớp lớp.
anhdùng ngón cái và ngón tạo thành hình chữ V men theo khóe môi.
Tiếng cười bật ra từ lồng ngực Tần Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗimộtgiai đoạn đều khác nhau, có đắng, có cay, có chua, dĩ nhiên cũng có ngọt.
Đường Y Y ngồi bên trong chiếc xe chạy trước, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhận cuộc gọi – “Sao vậy?”
Buổi sáng thức giấc, khi mở mắt ra có thể nhìn thấycôtrong ngực mình, chăn gối thấm đẫm mùi hương của hai người, vành tai tóc mai vấn vít nhau. Buổi tối trước khiđingủnóivới nhau tiếng ngủ ngon, sau đó nghe tiếng hít thở củacôchìm dần dần vào giấc ngủ.
anhsẽnếm dần vị ngọt đó trong tương lai, cất giấu kỹ lưỡng và tận hưởngmộtcách tỉ mỉ, cho đến ngàyanhkhôngcòn nữa.
Tần Chính ômcôtừ phía sau, giamcôvào trong lòng ngực mình – “Vẫn còn kịp.”
Ở dưới lầu, quản gia trầm ngâm.
Hai ngườiđãở chungmộtnhà với nhau từ rất lâu về trước, nhưng cảm giáchiệntạikhônggiống trước kia, có nhiều điềukhôngthểnóibằng lời, cũngkhôngthể phân tích bao nhiêu biến đổiđãxảy ra.
mộtgiờ dự định chạy bộ ngoài bờ sông của Đường Y Y đều bị Tần Chính chiếm lấy, địa điểm hoạt động chuyển từ bờ sông qua đùianh.
Từ phòng tắm bước ra ngoài,đãhơn tám giờ. Đường Y Ymộtbên vừa thay quần áo vừanói– “Em hôm nay cómộtbuổi họp rất quan trọng.”
Tần Chính nhíu mày lại – “Nghĩ xem.”
anhmuốncôđến, là có tâm tư riêng của mình.
Tần Chính ngồi ở bên trong xe chạy sau,anhdựa vào ghế xa – “Lúc nãy quênnóivới em, hôm nay em qua chỗanhcùng ăn cơm trưa.”
Ánh mắt Tần Chính nhìn từ cổ áocôtrở xuống, nóng rực và mãnh liệt – “Em chắc làkhôngchật sao?”
Vừa dứt lời,côchợt nhớ ra, cómộtlầncôđến nhà hàng với Tần Chính,côcũngnói“gì cũng được”, khi Tần Chính gọi món lập tức gọi món “gì cũng được”.
Giọng điệuanhkhôngđể tâm, thậm ý nghe ra được là chuyện thường ngày. Dường nhưanhkhôngpháthiệnnhững gìanhvừanóinếu gắng liềntrênngườianhcó bao nhiêu lạ lùng.
Đường Y Y chợt nhớ lại cảnh tượng mấy giờ đồng hồ trong phòng tập thể hình của hai ngày trước,cônhấpmộtngụm canh – “anhđimộtmìnhđi.”
Đầu ngón tay Tần Chính đặttrênmảng lưng trắng nõn củacô, lướt dọc theo xương sống lưngđixuống, cúi người m*tmộtdấu rất sâu sau gáycô, đầy tham lam chiếm hữu.
anhvô cùng mong đợi về tương lai của hai người.
Đường Y Y mặc đồ ngủ mỏng manh, bàn tay bị đau vỗ vào đầu Tần Chính.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.