Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74: Em chính là cục cưng của anh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Em chính là cục cưng của anh


Quý Tiểu Ngôn ngồi cạnh vẻ mặt ngáo ộp ra.

Tiết Ngũ bịcôrống ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi kịp phản ứng lại,anhgiật giật khóe môi – “Nổi điên gì chứ!”

Tiết Ngũ nhảy theo bướccô, tiếc nuối thở dài – “Em đúng làkhônghiểu tôi.”

Hai ngườisẽcùng nhau làm rất nhiều điềunhỏbékhôngđáng kể, nhưng mỗi khi nhớ đến,sẽbất giác mỉm cười.

Đường Y Y đưa đầu tới gần đọcmộtđoạn văn ngắn.

Tần Chính cởi áo khoác của Đường Y Y xuống – “Bây giờ chúng ta thực hành nha.”

Lưu Đình Vân cắn chặt răng,côhận ánh mắt mìnhkhôngphải là mã tấu mà phanh thay Tiết Ngũ.

Nghe vậy, Tần Chính lấy di động ra.

Trong nháy mắt đó, tim Đường Y Y mềm như đậu hũ, nét vui sướng trìu mến lan từ khóe mắt đến đuôi mày.

Lưu Đình Vân xoay người, người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tường nhìncônhư cười nhưkhông.

Đường Y Y lên tiếng – “khôngcó gì.”

“Đần c·h·ế·t được!!!” – Trương Tiểu Huy nhận mệnh gắp khổ qua đưa vào miệng.

Bé chỉ mới mười tháng, chẳng những bò rất nhanh còn biết đỡ rào chắn bướcđinhư người say rượu, miệng lẩm bẩm, đángyêuvô cùng.

Lưu Đình Vân lạnh lùng nhìnanh– “anhcó ý gì?”

Cảm nhận được tâm trạng củacôxuống dốc, Tần Chính mở miệng trấn ancô– “khôngcó cũngkhôngsao.”

Trương Tiểu Huy cầm khăn taynhỏlau tay cho con – “ĐúngkhôngNinh Ninh?”

Bé béo tròn, mắt vừa to vừa tròn. Đường Y Y vừa nhìnthìthích ngay.

Tiết Ngũ giữ chặt cổ taycô, bàn tayanhdán chặt lên vòng eo thon thả củacô– “Nhảymộtđiệu vớianh.”

“Xin hỏianhchị định mua gì cho bé?”

côcất tiếng gọi – “anh, ăn cơm trướcđi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

“Hai vị có dự định mua gì cho bé của mìnhkhông? Kệ bên kia có sách báo dành cho thiếu nhi tùy thuộc theo từng độ tuổi…”

Đường Y Y im lặng.

Lần nàycôcũngkhôngđẩy ra.

Cả người đột ngột bay lênkhông, Đường Y Y bị Tần Chính ôm lên, mất căng bằngcôôm lấy eoanhtheo phản xạ.

Lưu Đình Vân hít sâumộthơi – “Tiết Ngũ, đừng ép tôi làmanhkhó xử.”

Vừa về đến nơi, Tần Chính đưa điện thoại cho Đường Y Y xem nội dung bên trong – “Em xem cái nàyđi.”

Bé con vỗ vỗ bàn tay của mình, miệng eo eo vài tiếng.

anhtraigáicó đủ, lờinóicó độ tin cậy.

Trong giọngnóicủaanhtựa như chỉ cần Đường Y Y gật đầu,thìcửa hàng vừa rồisẽđóng cửa lập tức.

Trong chéncônhiều thêmmộtít khổ qua, Trương Tiểu Huy nghĩ cũngkhôngcần nghĩ, lập tức ném vào chén Diệp Thời – “Tự gắpthìtự mình ăn hếtđi.”

Bước chân Lưu Đình Vân khựng lại,cônghiêng đầu cắt đứt lờianhnói– “Ngừng! đừngnóinữa!”

Tiết Ngũ mở miệng – “Đứa bé lúc trước…”

anhmân mê ly rượu trong tay, nhấm nháp từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.khôngbiết vì rượu ngon, hay do tâm tình vui thỏa.

Tần Chính ôm Đường Y Y vào trong ngực – “Chúng ta qua cửa hàng khácđi.”

Đường Y Y nhíu mày – “Đừng bi quan như vậy.”

Đường Y Y thay dép ở nhà ra – “Tiểu Ninh Ninh đâu?”

Lưu Đình Vân cười lạnh – “anhđoán xemtrênmặt báo ngày mai xuấthiệntiêu đề ‘Chủ tịch Tiết thị tác phongkhôngđứng đắn’thìphong ba dư luận mạnhkhông?”

Trương Tiểu Huy tự mình xuống bếp, làm cả bàn đồ ăn, Diệp Thời đóng laptop lại, kết thúc công việc – “Hai người đến rồi, tôi được thơm lây.”

Ngườinóivô tình, nhưng người nghe lại có tâm.

Tần Chínhnóinửa câu sau thaycô– “Lần saukhôngđược như thế này nữa.”

“Emkhôngvui?”

Đường Y Y cảnh cáo – “đangở bên ngoài…”

Tần Chính vuốt vuốt tóccô– “Lần sau chúng tasẽdắt con đến cửa hàng đó.”

Trương Tiểu Huy sờ sờ đầu con trai – “Tiếp tục ăn đùi gà của conđi.”

Đâykhôngphải là lần đầu bốn người ngồi ăn cơm với nhau, nhưng bầukhôngkhí ấm áp như ngườimộtnhàthìlà lần đầu. Lúc trước làsựđè nén, ngột ngạt.

“Được.”

Biệt thự cây cao bóng cả, tràn ngập hương hoa, phong cảnh đẹp vô cùng.

Tần Chính ngẩng đầu nhìn sang.

Lầu ba trung tâm thương mại là khu chuyên doanh quần áo trẻ em, cần gì đêu có.

Sắc mặt Đường Y Y cổ quái – “Heo?”

Đường Y Ykhôngphát giác rasựchú ý củaanh,côchỉ lo trêu chọc tiểu Ninh Ninh.

Tiết Ngũ lùi về saumộtbước, ra dấu mời bằng tay, vẻ phong nhã nhất quán với gương mặt mình.

Tần Chính dừng bước lại, nâng gương mặt Đường Y Y lên, épcônhìn mình.

Tần Chính đưa truyện tranh cho Quý Tiểu Ngôn.

Lễ phục của Lưu Đình Vân ôm sát người, cảm xúc củacôthểhiệnquárõràng, hô hấp củacôdồn dập, vừa thẹn vừa tức, vương tay hướng về mặt Tiết Ngũ.

anhlại áp người tới gần.

Tần Chính nhướng mày – “Ồ?nóinghemộtchút.”

“Vâng ạ.” –côgáibàn hàng cũngkhôngthấy có gì khác lạ, tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm cho người mua mong nâng cao doanh số.

anhbày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ – “Hay là lúc về bảo ông quản gia nấu loại canh lần trước choanh,anhuốngmộttháng xem có hiệu quả haykhông?!”

Lời vừa dứt, môianhlướt qua vành taicôcọnhẹmộtcái.

Tiết Ngũ nheo mắt lại, nhìn chằm đôi môiđangđóng mở củacô, dùng sức áp lại, lúc môianhrời khỏi được tặng kèmmộtmiệng máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên tai vang lênmộtgiọngnói– “Cái gì cũng phải có kỹ xảo.”

Đường Y Y giương mắt hỏi – “anhđãchọn được người nhận làm con nuôi?”

Tiếng khóc trong veo vang lên từ trong phòng – tiểu công chúa tỉnh.

Taycôrun lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, Lưu Đình Vân nuốt nuốt nước miếng – “Y Y, tớ cúp máy trước, lát nữanóitiếp.”

mộtlát sau, Trương Tiểu Huy ômmộtbégáimặc bộ quần áo màu hồng phấn pha đenđira.

Sau khi xong, Đường Y Ykhôngbuồn ngủ - “anhthậnsựmuốn có con?”

Những lời âu yếm Tần Chínhnóivớicôrất nhiều lần, nhưngnóinhư thế này, cònnóimộtcách đ*ng t*nh thế này, lại là lần đầu.

“Tiểu Huy, bé rất ngoan.”

Diệp Thời tủi thân – “Khổ qua và cần tây nhìn tương tự nhau,anhnhìn nhầm…”

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, hình ảnh đôi nam nữ chuyển động xinh đẹp trong điệu waltz.

Đường Y Y và Tần Chínhđãđến nơi.

“Giống mẹ nó.”

cômonganhsống tốt, giàđicó người bầu bạn.

Đường Y Y nhìn đồng hồ,đãkhuya lắm rồi.

Khóe môi Trương Tiểu Huy vểnh lên suốt buổikhônghạ xuống. Cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi củacôđềukhôngở đây, chỉ có mỗianhtrai.

Nhân viên cửa hàng có mắt nhìn tốt vô cùng, vừa nhìn hai người bước vào lập tức nhìn ra được là người có thân phận, lập tức bước lại chào hỏi nhiệt tình.

cônhìn về phía người congáiđối diện – “Chị Y Y, ở thêmmộtngày rồi về.”

Tần Chính nắm lấy tay Đường Y Y, giữ chặt – “Mua tặng.”

Khi Đường Y Y và Tần Chính bướcmộtcửa hàng trong khu vực này, hoa cả mắt.

“Tớ đâu chỉ bi quan thôi.” Lưu Đình Vânnói– “Tớ vừa nhìn thấy Tiết Ngũ, là nhớ tới đứa bé chưa ra đời lúc trước.”

côlấy khăn giấy lau miệng, đứng lên rời khỏi bàn.

Lưu Đình Vân nghiến răng nghiến lợi – “Vậy tiêu rồi.”

Những chuyện vô cùng giản đơn, lại chính là cả cuộc đời.

Đường Y Ynóithật– “Nhìn tình hình trước mắt, khả năng nàykhônglớn.”

‘Khi làm xong, phía dưới mông kêmộtcái gối, nhấc chân nhếch cao lên. Chờ mười phút đến nửa tiếng sauthìvệ sinh bình thường.’

mộtgiây sau,âmthanhcôhạ thấp xuống – “Y Y, Tiết thị có khả năng phá sảnkhông?”

Trương Tiểu Huy thấycôđến, đưa bé chocôôm – “Chị Y Y, chị ôm thửđi, để em rửa tay cho bé.”

Nhìn hình ảnh trước mắt,anhxúc động trong lòng.anhbắt đầu mong đợi cómộtđứa của hai người, hai người chung tay nuôi nấng, đứa bésẽlớn lên bên cạnh hai người.

Bầukhôngkhí đột ngột thay đổi ngượng ngập.

Tần Chính lấy mắt kính xuống – “anhmuốn sinh con với em.”

Lưu Đình Vân bĩu môi đầu bên kia điện thoại – “Tớ còn tưởng là cậu biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“khôngcầncôấynói.” Lưu Đình Vân như cười nhưkhông– “anhchính là rác rưởi, cặn bã, đồ khốn kiếp!”

Chương 74: Em chính là cục cưng của anh

“Hai người ăn tiếpđi, em qua xemmộtchút.” – Trương Tiểu Huy bỏ đũa xuống, đứng lên.

“Nghĩ thôi cũngkhôngcho nghĩ à…”Tần Chính hơi khom lưng xuống, hơi thở phả vào cổ Đường Y Y,anhcườinhẹmộttiếng – “Ngườikhôngnóilý.”

Tiết Ngũnóitiếp – “Chuyện khi đókhôngnằm trong dự liệu của tôi, lúc ấy…”

“Bà Tần tương lai, nếu chúng takhôngđimua quà,thìtrưakhôngtới chỗ được đâu.”

Đường Y Yđangăn thịt kho tàu,côpháthiệnTrương Tiểu Huy nấu món này lên tay, ngon hơncôlàmmộtbậc.

cônhân viên bán hàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người rời khỏi.

“Con nuôi gì?” – Tần Chính bóp cằm Đường Y Y – “anhcó em là đủ rồi.”

Cho dù Đường Y Y quen lạnh nhạt, cũngkhôngchịu nổisựtần công bền bỉ của Tần Chính.

Diệp Thời nâng nâng cằm – “Lên mạng tìmmộtchút là ramộtđống.”

“anhđãnóivới em,trênđời nàykhôngcó gì là tuyệt đối.” Tần Chính trầm giọng xuống – “khôngnên suy nghĩ luẩn quẩn, biếtkhông?”

Mùi thơm của rượu và thức ăn xen lẫn với nhau, bầukhôngkhí ấm áp.

Dứt lời còn bổ sung thêmmộtcâu – “Lấy chai năm 93 nha.”

Thành phố A.

Trương Tiểu Huy xấu hổ - “Em thường mắng Diệp Thời, bé học theo.”

“Tớ gặp Tiết Ngũ trongmộtbữa tiệc kinh doanh.”

Mặtcônóng như lửa đốt – “Cả buổi trưa hôm nayanhchỉ nghiêng cứu những việc này thôi đó hả?”

Đường Y Y nhìn bốn phía xung quanh – “Có đồ chơinhỏcho békhông?”

Diệp Thời xụ mặt xuống- đúng là kén chọn!

Trương Tiểu Huy cườinói– “Vừa ngủ rồi.”

Quả nhiên, Tần Chínhkhôngnóigì.

côthở dài, cười khổ - “Tớ sợ mìnhkhôngvứt được của nợ này.” – Trừ phi tên kia cảm thấy chán,khôngcòn gì thú vị, hoặc tìm thấy món đồ chơi mới mẻ hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mòng tay Lưu Đình Vân đâm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến dây thần kinhcôrun lên, dằn lại ý nghĩ dần cho tên trước mặt thành đầu heo.

Mặt mũi nhân viên tràn đầy hồ hởi – “Có ạ.”

Trương Tiểu Huy tranh công nhìn về phía Tần Chính.

“Tớkhôngbiếtrõ.” Đường Y Y vỗ tránmộtcái – “Nếu tớ có tin, nhất địnhđãnóivới cậu từ sớm.”

Đường Y Y cười ra tiếng.

anhvuốtnhẹmá Đường Y Y, giọngnóitrầm ấm vang lên,ẩnchứa vô vàng cưng chiều – “Em chính là cục cưng củaanh.”

“Em đừng quên.” Tiết Ngũ nhún nhún vai – “Em là người đại diện của trang trại rượu! Lưu Đình Vân, nếu như emkhôngđể ý mình mất mặt ở đây,thìanhđây cũngkhôngquan tâm.”

Đường Y Y kinh ngạc mở mắt ra – “anhta đến thành phố Y?”

Có kháchđiqua, Lưu Đình Vân đưa tay chỉnh sửa lại lễ phụctrênngười mình, dùng động tác này che giấusựđisựlúng túng của mình.

Hai người mua búp bê Babie, bộ đồ chơi xếp gỗ, vài con rối bằng vải phỏng theo nhân vật của Disneyland, ngựa gỗ, vàmộtbộ truyện Doraemon.

Với tình trạng cơ thể củacô, chuyện đối với người khác dễ dàng, nhưng đối vớicôthìlại quá khó khăn.

Lưu Đình Vân run rẩy gầm lên – “Tôinóianhimđi!”

Tần Chính vừa hôncôvừa bước về phòng ngủ.

Trương Tiểu Huy nhìnanhtrai mình, Đường Y Yđãđồng ý rồi,anhấy chắc chắc cũng thuận theo.

“khôngchỉ vậy.” Giọngnóihơi khàn xuống, ánh mắt sâu thẳm, nóng rực nhìncô– “Còn nhìn em nữa.”

Thương cảm trong lòng Đường Y Y bayđikhôngcònmộtchút – “Nghĩ cũng đừng nghĩ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

anhdễ dàng trở tay kiềm lại động tác củacô, kề sát ngườicônói– “Em vừa gọi điện thoại cho Đường Y Y phảikhông?côấykhôngnóicho em biết tôi là hạng người gì sao?”

Tiết Ngũ uốn nắn lại lờicô– “Bé cưng, là chúng tasẽkhó xử với nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Ngũ khoanh tay lại – “Nhìn thấy tôi emđãkích động như vậy,khôngngờ tôi quan trọng với em như vậy?!”

khôngbiếtanhđãđứng đó bao lâu, nghe được gì rồi.

Đường Y Y rũ mắt xuống – “anhcũng biết, emkhôngthể…”

Lưu Đình Vân cười rộ lên – “Cũng phải.”

côdở khóc dở cười,mộtngười đàn ông thần kinhkhôngbình thường, nhận lỗi cũngkhôngbình thường.

“Emkhôngbiết khi mình tức giận quyến rũ như thế nào đâu.” – Tiết Ngũ cáchcôrất gần, cơ hồ muốn hôn lên vành tai Lưu Đình Vân – “Như lúc này vậy.”

đãhơn tám giờ tối, ăn cơm xong Đường Y Y cùng Tần Chính về khách sạn.

Hạnh phúc chính là hai người có thể ăn cơm với nhau, cùng nhau xem tivi, cùng nhau quét dọn vệ sinh, cùng nhau làm thức ăn, cùng nhau tưới nước, thay đất cho hoa cỏ ở nhà…

Xe vừa vào đường cao tốc, Đường Y Y nhận được điện thoại của Lưu Đình Vân.

côgáibán hàng vừa bướcđivừa hỏi – “Cho xin hỏi bé nhà mìnhđãmấy tháng rồi ạ? Là bé trai hay bégái?”

“nóicứ như bình thườnganhchịu ngược đãi vậy.” – Trương Tiểu Huy liếc xéoanhmộtcái – “anhlại tủ lấymộtchai rượuđi.”

Trương Tiểu Huy – “…”

Đường Y Y lúng túng duỗi tay ôm lấycôbé, bé cưngkhôngkhóckhôngquấy, yên lặng an tĩnh, còn tựa đầu vào vaicô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Em chính là cục cưng của anh