Khống Chế Thành Nghiện
Tây Tây Đặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Phiên ngoại – Vào thôn
“Em thấyanhnấu ra sao?”
Đường Y Y lấy kínhanhxuống, lấy khăn giấy trong túi lau sạch bùntrênmặt kính rồi đeo lại choanh.
Nhưng đối với chuyện quan trọng nhất của đời người,thìquyền quyệt định lại nằm trong taycô, hơn nữa nó bị siết chặt trong taycô.
Ông quản gia bước lại gần nhìn kỹ, hóa rakhôngphải là chặt sườn, mà là cắt ngó sen, vậy mà mọi người nhìn cứ tưởng như chặt sườn – chênh lệch quá lớn! Ông nhắc chân bước vào trong – “Tiên sinh, có cần tôi giúp tiên sinhkhông?”
Khóe miệng Đường Y Y cong lên,côlại nằm sấp sát vào ngườianh, mặt áp vào vaianh.
Vài chục năm qua,anhlà người ra chỉ thị, truyền đạt mệnh lệnh, chỉcôbiết mình muốn làm gì, làm như thế nào.
Cho đến khi nghe thấy tiếng cái nồi thứ tư bị ném vào thùng rác, ông đứng dậy lên lầu gọi Đường Y Y xuống.
Có Đường Y Y bên cạnh, Tần Chính làm ra hình ra dạng hơn, cho đến khianhcho thức ăn vào nồi lửa phừng lên nếuanhkhônggiật mình nhảy ra xathìcàng ra hình ra dạng củamộtngười làm bếp hơn.
Tần Chính sờ sờ tráncô, đẩy vài sợi tóc dính phíatrênra – “anhnóiem để chomộtvài người đại diện đến đây được rồi, nhưng emkhôngnghe.”
“Vì biếtrõrất mệt, nênanhmớikhôngcho emđi.” – Tần Chínhnói– “Ômanh, coi chừng té.”
Tần Chính ngưng mắt lại nhìn Đường Y Y đầy cuồng nhiệt, kích động, ngạc nhiên, mừng như điên và pha lẫn điên cuồng.
Cả nhóm người giúp việc trong nhà ngoái cổ nhìn vào phòng bếp nghe ngóng động tĩnh,thìthấy Tần Chính dùng sức hạ dao xuống thớt – hình như là chặt sườn.
Thanh Sơn ngồi phía trước, nhìn nhìn đường – “Còn tầmmộttrăm km nữa là đến nơi.”
anhcầu hôn nhiều lần, nhiều cách thức đềukhôngthành công,đãchuẩn bị sẵn tinh thần năm sau lại tái chiến.khôngngờ được chiến thắng vào lúc cuối năm.
anhnóithêm – “Đoạn đường đó chỉ có thểđibộ.”
Nơi thâm sơn cùng cốc, đườngđinhấp nhô, vừa quamộthốthìđến hố khác, cả đoạn đường đầy hố to hốnhỏ.
Nghe tiếng cửa mở ra, Tần Chính quay đầu lại, gương mặt đầy lệ khí căng chặt,âmtrầm đáng sợ.
Còn lần này, trong đầucôtrống rỗng,khôngnghĩ gì. Đường Y Y được Tần Chính dắt tayđiđimộtvòng hoàn thành các thủ tục,thìmới nghĩ ra cảm xúc của bản thân khi đến lại nơi này.
Có Đường Y Y chỉ đạo kỹ thuật, khả năng nấu ăn của Tần Chính tiến bộrõrệt.
Ngày hôm sau, Tần Chính mặtmộtbộ tây trang màu gỉ sét, nhìn vào khoan khoái thanh tân.
Đứng nghỉ chânmộtlát, Tần Chính bước lại tủ lấy trứng gà, cà chua, thịt nạc, ớt xanh, ngó sen, bột mì…
GiọngnóiTần Chính trầm thấp xuống – “Lênđi.”
Khi nhìnrõai vào,anhnuốt tiếng gầmnhẹxuống, gương mặt xụ xuống, cất giọngnóikhôngchấp nhận người khác cự tuyệt lên – “Ra ngoài chờanh.”
“Em muốn tổ chức hôn lễ ra sao?”
“Nguyên liệu nấu ăn hôm nay có gì?”
Thanh Sơnnói– “Tiên Sinh, phía trước đều là đường bùn, họnóimang cái dễđihơn.”
khôngkịp với tác phong củacô.
Tần Chính cho nước vào nồi – “Đủ chưa?”
Tần Chính lạnh giọng ra lệnh – “Ra ngoài.”
Tần Chính kề sát lại tiếp tục hôn Đường Y Y thêmmộtlần nữa, nụ hôn lưu luyếntrênmôi, trong lưỡicô– “anhlàm.”
anhmở tủ lạnh ra, nhìn lướt sơ qua mọi thứ, nhưng vẫn chưa nghĩ ra mình muốn nấu món gì.
anhngửa người ra sau, dựa vào thành ghế, lấymộthộp thuốc ra, chờ đợi ánh bình mình buổi rạng đông.
Ai cũng muốn quay đầu xe trở về thành phố. Nhưng trước tiên là phải quay về khách sạn, quamộtthời gian cho đến khi đường khô ráothìquay lại sau. Cả nhóm người đềuđangđợi.
Mùi thơm của thứcanhlượn lờ trong bếp. Tần Chính ôm Đường Y Y từ phía sau, tayanhthìlại chạy loạn khắp ngườicô.
Tần Chính đứng bên cạnh cúi đầu nhìncô–cômuốnđiđâu,thìanhđiđến đó.
Tần Chính lột quýt xong đưa đến bên miệngcô– “Em ănmộtchút.”
đivòng qua hai hồ nước,mộtdòng sông, quamộtngọn núi, đoàn người cuối cũng vào đến trong thôn.
Đường Y Ynóibâng quơ – “Chúng tađiđăng ký kết hôn.”
Tần Chínhđangxem văn kiện của mình – “Có thể.”
Thanh Sơnđixuốngmộtlúc rồi lại quay về - “Tiên Sinh, bên kiakhôngqua được.”
mộttuần sau, người người sắp xếp công việcđiChâu Âu. Hôn lễ được cử hành trong giáo đường củamộtthị trấnnhỏ, nghi thức thần thánh nhật được hoàn thành.
Tần Chính khép mi lại,anhôm Đường Y Y vào lòng – “Nhắm mắt lại, ngủmộtlúcđi.”
Thanh Sơn truyền đạt lại lời của người địa phương – “Ở ngay phía trước.”
Hít sâu mấy lần để lấy hơi, Tần Chính khắc chế xúc cảmđangphun trào trong lòng ngực mình – “Buổi tối em muốn ăn gì?anhlàm cho em.”
Lần này chính là lần thứ ba hai người đến cục dân chính.
Saumộthồi cọ sát, chống đỡ qua lại, hai người ôm chặt lấy nhau, tim kề sát tim, mỗimộtnhịp đập của hai người đều mãnh liệt.
Đường Y Y giữ chặt tayanhlại, kéo ra ngoài – “Thức ăn sắp bị cháy rồi, lấy cái xẻng đảo thứcanhđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn dãy nhànhỏđổi diện bên sông, Đường Y Ynói– “Tần Chính, để em xuống, đường bùn thế nàyđirất mệt.”
côrũ mắt xuống, ánh mắt quét qua chiếc nhẫn bạch kimkhôngtêntrênngón tay mình, suy nghĩcôlùi về hai tháng trước.
Chỉmộtlát sau,trêntrán Tần Chính mồ hôi rịn ra, hơi thởkhôngcòn nhịp nhàng như lúc thường.
Hàm dưới Tần Chính cắn chặt lại – “khôngđược.”
Tần Chính nhướng mi mắtđangđóng lên – “Còn xakhông?”
Mọi người nghĩ có Tần Chính ở đây, ai cũngkhôngmuốn gây chuyện, đều lựa chọn án binh bất động.anhchờ tôinói, tôi chờanhnói, cuối ai cũngkhôngnóigì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm thấy món gì mìnhsẽdùng đều lấy ra hết, vì thế lấy hết ramộtnửa tủ lạnh.
Tần Chính im lặng,anhcòn chưa nghĩ ra mìnhsẽnấu món gì.
Thanh Sơn khó xử nhìn Đường Y Y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông quản gia hỏi ngược lạianh– “Tiên sinh muốn nguyên liệu gì?”
Đường Y Y khó chịu, nôn hai lần. Bình thườngcôđều tự lái xe,khôngcảm thấy khó chịu, bây giờ ngồi xe người khác lái, lắc lư điên đảo, dạ dày dời sông lắp biển nhưng thực tếkhôngcòn gì trong ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
khôngbiếtđimất bao lâu,thìđoàn xe dừng lại.
Đến bản thân mình,côcảm thấy, đơn giản là được.
Ra khỏi cục dân chính, Tần Chính đan xen mười ngón tay của mình với Đường Y Y.
Những người phía sau từng người từng người di chuyển theo, hướng về phía thôn xóm.
Ngày hôm đó là thứ hai, Đường Y Y và Tần Chính đều ở phòng làm việc vùi đầu xử lý công việc riêng của mình.
Bùn tun tóe bán lên kính, kínhanhđãxuấthiệnvài đốm bùn đen,anhbắt buộc phải ngừng lại, chửinhỏmộttiếng.
Trong đoàn đa phần là người có mặt mũi, bất kể làđicùng vì danh hay vìsựchú ý của công chúng, chỉ cần người được lợi cuối cùng là những người cần được trợ giúpthìmục đíchđãđạt được.
Lời Đường Y Y vừa thốt ra xong, môicôđãbịanhngậm lấy.
“Được.”
“Lau kính giúpanh.”
Thanh Sơn xuống xe, mở cửa sau xe ra, lấy mấy đôi giày nylon màu đen của người địa phương ra.
Tần Chính đột ngột ngẩng đầu.
Quản gia ra khỏi phòng bếp, ngồi trong phòng khách mà thấp thỏmkhôngyên.
Đường Y Y đứngmộtbên nhắc – “Châm nước.”
Tần Chính liếc mắt đầy ghét bỏ - “Đây là gì?”
Khi nhìncôcắt mì ánh mắt Tần Chính đầy thán phục.
anhchính là người bịcôkhống chế.
Đường Y Y nhìn lên trời xanh mây trắngtrênđầu,côđãtham gia rất nhiều hôn lễ, có cực độ xa hoa, có lãng mạn, có tinh tế cổ điển.
Đường Y Y thở phì phò, khicôngheanhnóivậy, mặt mũicôđầy nét nghi vấn – “anhlàm?”
anhném văn kiện trong tay quamộtbên, đứng bật dậy bước nhanh đến cạnh Đường Y Y, kéocôvào tầm mắt mình.
Ngày mười bảy, Đường Y Y với cương vị là chủ tịchđicùng bộ phận hỗ trợ đến thăm hỏi những hộ gia đình nghèo. Tần Chính quyên góp nhiều nhất, dĩ nhiên cũng theo cùng.
Hai ngườikhôngnóigì nhiều với nhau, chỉ khi cần hỏi ý kiến đối phương mới mở miệng.
Nhấpmộtngụm trà, Đường Y Y lật văn kiện trong tay, đột nhiên hỏimộtcâu – “Sáng ngày maianhcó thể sắp xếp thời gian rãnhkhông?”
Giọngnóidịu dàng củacôcất lên, rơi vào tai Tần Chính làmanhcó ảo giác nhưcôđanglàm nũng, cảm xúc thô bạo trong ngườianhbiến mấtkhôngcòn dư ảnh.
Đối với Đường Y Y mànói, lần đầu tiên như bước vào địa ngục, lần thứ hai như được tái sinh.
Trời đổ mưa lớn,trênđường đều là bùn.
Nét chữ bút máy cứng cáp dưới tayanhthànhmộtnét cắt sắc béntrêntờ giấy cho thấy tâm trạng bất thường củaanhlúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Y Y nhấp miệng, duỗi tay ôm cổanh, nằm úp sấp lên ngườianh.
Mặc dù là hạ sách, nhưng cũngkhôngcòn cách nào, ai cũngkhôngmuốn mình tẩm bùn.
Tần Chính lập tức cắn lỗ taicômộtcái – “đingay.”
“anhkhôngnghe nhầm phảikhông?” - Giọngnóicủaanhvừa thấp thỏm vừa nôn nóng mà trầm hẳnđi.
Đường Y Y thò đầu ra, ánh mắt chạy từ mặt Tần Chính qua lưnganh– “Đường này rất khóđi.”
Đường Y Y cúi đầu – “Sao vậy?”
“Cũng được.” Đường Y Y nếmmộtngụm canh, mỉnh cười – “Sau nàyanhnấu bữa tốiđi.”
Đường Y Y lướt mắt nhìn quanh phòng bếp – “Em muốn nhìnanhnấu ăn.”
“đidu lịch Châu Âuđi.
Tần Chính nhíu nhíu mà,anhbất đắc dĩ cởi giày da ra, đưa chân mang vào.anhđưa lưng về phía Đường Y Y – “Lênđi,anhcõng em.”
côhá miệng ăn, sắc mặt tái nhợt, lộ ra màu da trắng xanh.
Những người trong xe đâm lao đành phải theo lao.
Nửa đêm, Tần Chính ngạo mạn vén chăn bước xuống giường, mở hốc bí mật trong thư phòng, kéo ngăn cuối cùng ra lấy hai quyển sổnhỏra. Qua ngày mai,sẽcó thêmmộtquyển nữa, cũng là quyển cuối cùng.
Cách điểm đến càng gần, đoàn xe rung lắc càng dữ dội.
Đường Y Y lắc đầu – “Lần này em muốn đích thân mìnhđi.”
Khi Đường Y Y hay tin, mặt cũngkhôngđổi sắc – những người này cộng lại cũngkhôngbằng sức công phá của người nào đó.
Tần Chính day day huyệt Thái Dương, trầm giọngnói– “Còn bao nhiêu km nữa là đến nơi?”
Tần Chính lấy chiếc kính gọng vàngtrênmũi xuống, nhéo nhéo ấn đường vài cái, nghiêng đầu hỏi Đường Y Y – “Emđiđượckhông?”
Đường Y Y nhìn thấyanhnhư vậy, nhìn lại bản thân mình chỉ mặc áo thun quần jean bình thường, bên ngoài thêmmộtcái áo khoác dày, mặt mộckhôngtrang điểm –côđỡ trán lắc đầu, đành quay lại phòng trang điểm lại.
Khiđivào trong bùn, giày trầm xuống rất nặng. Tiếng than oán liên tiếp cất lên.
Trong đoànmộtvài phóng viênđitheo, chịu trách nhiệm chuyên môn và chụp ảnh.
anhcẩn thận chải vuốt từng sợi tóc, đến đôi giày da bóng lưỡng, mỗimộtchi tiết đều cho thấysựcoi trọng củaanhđối với ngày hôm nay.
Đường Y Y cầm túi lên – “đithôi.”
“không.”
Chương 75: Phiên ngoại – Vào thôn
Tần Chính nâng ngườicôlênmộtchút.
côbiếtrõthực lực củaanhcó bao nhiêu, nên cũngkhôngkén chọn – “anhtự do phát huyđi.”
anhtrở taykhôngkịp.
Trong miệng Đường Y Y đầy vị quýt – “khôngngủ được.”
Cơ mặt Tần Chính giật giật,anhcảm thấy dướisựhướng dẫn củacôgáinày,anhđivào con đường của ôngmộtchồng toàn năngkhôngcó lối về.
Suy nghĩ của Đường Y Y bịmộtlực giật mạnh kéocôtrở về với thực tế, Đường Y Y nắm chặt quần áo Tần Chính mớikhôngbị ngã.
Đường Y Ynói– “Thanh Sơn, đưa giày cho tôi.”
khônggian, thời gian trong phòng dường như đột ngột dừng lại.
Đường Y Y ừmộttiếng.
Tần Chính kết thúc công việc mình nhanh nhất có thể,anhbước xuống lầu, lấy đồng hồ khỏi tay, mang tạp dề vào, chuẩn bị sẳn sàng vào bếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.