Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 19: Vật Thánh
"Vật Thánh? Là gì vậy?" Kei lầm bầm trong miệng tên món đồ có phần lạ lẫm kia, con bé chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ nhưng thầm đoán chắc được rằng nó rất nổi tiếng và có tầm ảnh hưởng dựa vào biểu hiện khác lạ của Mad.
Mad từ sau khi nghe thấy Drake nói về món đồ đặc biệt kia thì trầm mặc hẳn, gã nhấc lưng khỏi thành ghế, ánh mắt như dò xét, cũng như hoài nghi hướng tới Drake. Vậy là gã biết về vật Thánh, mà có khi trong căn phòng này chỉ có Kei là không biết về nó.
Mad đặt tay lên môi, ra hiệu cho Kei giữ im lặng. Đến lúc này con bé mới để ý thấy những ánh nhìn khác lạ đang tập trung tại bàn mình từ nhiều phía. Vẫn đây đó tiếng người say xỉn, cãi vả nhưng không gian đã trầm xuống ít nhiều. Dường như bọn họ đang quan sát.
Đợi đến khi những tên nghe lỏm kia quay đi chỗ khác thì Mad mới hạ giọng giải thích cho Kei.
"Nhóc nghĩ điều gì tạo nên sự khác biệt giữa các tộc người?" Gã hỏi, áp lưng lại vào thành ghế.
"Đặc điểm ngoại hình, khả năng và môi trường sống?" Mặc dù không hiểu Mad hỏi vậy là có ý gì nhưng Kei vẫn thật thà đáp lại, con bé nhận được cái gật đầu hào hứng của Mad và lời diễn giải khác từ gã.
"Mỗi chủng tộc đều có những đặc trưng riêng, và vật Thánh là vật tượng trưng cho những khác biệt ấy, mỗi tộc người đều có một vật Thánh. Nói nôm na dễ hiểu thì vật Thánh là báu vật của mỗi tộc."
"Vậy là có tổng cộng bảy vật Thánh? Cụ thể thì những thứ đó là gì?" Kei tò mò, rất tò mò là đằng khác, cô bé chưa từng nghe điều này trước đây.
"Không ai biết được, hiện nay thì chỉ có mỗi vật Thánh của loài người, có hình dạng là một chiếc cúp, là được phổ biến rộng rãi thôi." Mad tuy đang trả lời Kei nhưng mắt vẫn không rời khỏi biểu cảm gượng gạo của Drake, cậu ta trông như có thể đứng dậy và chuồn đi bất cứ lúc nào vậy.
"Làm sao loài Rồng các ngươi lại có vật Thánh của người cá?" Mad chặn đường lui của Drake, gã gác chân lên ghế cậu ta, kéo nó về phía mình.
"Từ xưa rồi, xưa ơi là xưa luôn ấy, loài người mới là những kẻ sở hữu nó và nhờ loài chúng ta canh giữ giúp. Rồi sau khi bị mờ mắt bởi tiền vàng và kho báu thì con Rồng được nhờ vả kia đã hốt hết núi báu vật đó đi, đem luôn cả viên ngọc đó về hang Rồng. Bọn ta chỉ trộm lại của quân trộm c·ướp thôi." Drake như đang nói một chuyện tự hào lắm, khuôn mặt hếch lên còn giọng điệu thì hào hứng.
Vật Thánh của người cá là một viên ngọc màu đỏ sáng chói và lấp lánh hơn bất cứ thứ gì, số lần Drake được nhìn qua nó chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cậu ta vẫn nhớ như in vẻ đẹp mỹ miều của nó. Quả là một báu vật vô giá.
"Đó là thứ lấp lánh nhất mà ta từng được thấy, Alvaco rất thích nó, ông ta sẽ t·hiêu r·ụi ta nếu ta không tìm thấy nó." Đang vui vẻ bỗng dưng Drake trầm trọng ôm đầu, cậu ta rùng mình khi nhắc đến lão Rồng già kia. Nếu cậu ta thật sự không tìm thấy viên ngọc đó thì c·ái c·hết tồi tệ chắc không còn xa xôi nữa đâu.
Mad không tỏ ra chút gì gọi là quan tâm đến tương lai tăm tối của Drake, gã cũng chẳng hơi đâu ngồi nghe vở độc diễn than thân trách phận đó của cậu ta. Câu chuyện về vật Thánh vẫn mắc kẹt trong đầu gã, khiến gã phải trầm tư suy nghĩ một hồi. Theo tên Drake này nói thì vật Thánh của người cá đã bị con người lấy cắp từ rất lâu về trước, vậy thì tại sao bọn họ không có động thái gì suốt chừng ấy năm? Câu hỏi này khiến gã lại thêm một hoài nghi, thứ Drake nói tới có thật sự là vật Thánh không?
Mad lắc đầu, nghe bên tai tiếng răn rắc của khớp xương cổ, gã phóng tầm mắt ra ngoài và nhận ra trời đã sáng. Những tia nắng đầu tiên của một ngày buông xuống, bao trùm mọi thứ trong ánh vàng kim mỏng manh cùng những hạt bụi xoáy tròn bên trong. Đi ngược lại với bầu trời hửng nắng, đôi đồng tử của Kei tối sầm khi cặp mí mắt của cô bé díu lại. Và Mad nhớ ra mình và Kei đã có một đêm không ngủ, đừng nói đến con bé, cả gã cũng đã mệt nhoài.
"Đi về ngủ đi." Mad thở dài, lay nhẹ Kei làm con bé tỉnh giấc.
"Chúng ta phải xuất phát đến làng khác mà." Con bé dụi mắt, cố tỏ ra tỉnh táo mặc cho cặp mí mắt vẫn vô thức tìm đến nhau trong cơn mơ màng thiếu ngủ.
"Chuyện đó để mai cũng được."
Mad và Kei đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bỏ lại sau lưng những huyên náo của quán rượu để đi nghỉ ngơi. Một đêm không ngủ là quá đủ rồi.
"Ê từ từ đã. Còn ta thì sao?" Drake chạy theo sau, níu kéo chút sự quan tâm vụn vặt của họ.
"Ngươi thích đi đâu làm gì thì tùy ngươi, chúng ta đâu còn dính líu gì đến nhau." Mad phủi sạch mọi liên hệ với Drake, không để lại cho cậu ta lấy một mẩu thương hại hay quan tâm.
"Ngươi định cứ thế mà bỏ ta lại hả? Phải chịu trách nhiệm với ta đi chứ."
"Trách nhiệm?"
"Do ngươi mà ta b·ị đ·ánh vào đầu, bây giờ còn u một cục luôn này, đã vậy ngươi còn bắt ép ta nói ra mấy chuyện xấu hổ kia nữa." Drake chỉ vào đỉnh đầu của mình, theo cậu ta nói thì ở đâu đó trên ấy là tàn tích của vụ náo loạn lúc nãy. Còn về cái chuyện xấu hổ gì gì đó thì chắc là chuyện về vật Thánh của người cá.
Thật ngu ngốc. Rốt cuộc cậu ta còn có thể thất bại đến mức nào nữa vậy?
"Đó đều là lỗi của ngươi, đừng có mà ăn vạ với ta. Biến đi trước khi ta ném ngươi ra khỏi cửa sổ." Mad buông lời cảnh báo, rồi gã quay lưng đi.
Căn phòng cuối dãy hành lang trông đỡ u ám hơn dưới ánh sáng ban ngày, nhưng những tia nắng không thể soi rọi được tới góc phòng tối tăm nên tông màu trầm buồn, cũ kỹ vẫn thắng thế mà in sâu vào giác mạc người nhìn. Những vết loang lổ trên vách tường gỗ mỏng và mùi ẩm mốc vẫn thoang thoảng trong không khí, trộn lẫn với hương thơm từ loại nước hoa rẻ tiền của mấy ả điếm từng ở đây để tạo thành một hỗn hợp mùi không mấy dễ chịu.
Mad phớt lờ đi những thứ khiến mình khó chịu, gã quay lưng về phía tường, đối mặt với khoảng không đen đặc dưới gầm giường thấp. Tuy đã mệt nhoài nhưng mí mắt gã vẫn trơ trơ, gã không thường hay ngủ ngày. Trên kia, Kei đã ngủ sâu, những tiếng thở đều đều của con bé là những thanh âm lặng lẽ và yên tĩnh nhất trong không gian xô bồ lúc này.
Những tiếng ồn từ ngoài hành lang vọng vào căn phòng tĩnh lặng, cục s·ú·c và thô bạo như những khúc gỗ lớn đang tức tốc tông mạnh vào cửa gỗ. Mad chịu sự dằn xéo của màng nhĩ, tưởng chừng như vành tai gã đang xoắn vào nhau.
Giấc ngủ bù bị phá bĩnh khiến Mad cực kỳ không hài lòng, gã chưa bao giờ thích những thứ ồn ào cả. Bên cạnh đó, cảm giác nôn nao nơi bao tử kéo cơ thể gã ngồi dậy. Gã muốn đi xem thử ngoài kia đang có chuyện gì.
[Chắc là không sao đâu.] Mad tự trấn an mình, gã nhìn lại Kei lần nữa rồi khép cửa lại.
Thật kì lạ là hành lang vốn đông đúc nay lại chẳng có tới một bóng người, tiếng rầm rì bàn tán vẫn văng vẳng nhưng người nói thì không thấy đâu. Mãi đến khi đặt chân đến đoạn bậc thang thì đáy mắt Mad mới thôi trống rỗng.
Dưới quầy rượu tập trung rất đông người, một số còn tràn ra cả ngoài cửa quán, lẫn lộn với nhóm người từ ngoài bu vào. Giữa quán rượu, có một nhóm binh lính đang quác mắt nhìn quanh.