Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Quán Rượu Đêm Khuya

Chương 18: Quán Rượu Đêm Khuya


Rồng là loài sinh vật nổi tiếng là hiếm và hùng mạnh, thường thì sau cả một thế kỷ thì mới có một con Rồng ra đời. Chúng thích tiền vàng và những món đồ lấp lánh nên thuở xưa chúng thường đóng vai như người canh giữ kho báu của những tay quý tộc nhiều của cải, đó là một sai lầm ngu ngốc, của những kẻ quý tộc kia ấy. Rồng không phải lũ ngu, chúng cũng không tốt bụng đến mức làm người giữ của không công cho loài người, giống loài mà chúng rất khinh thường. Và thế là cái giá phải trả cho trí khôn không mấy tinh anh đó là c·ái c·hết.

Trong lịch sử, đã có rất nhiều ghi chép cũng như chuyện truyền miệng về những cuộc phản loạn của Rồng. Sau khi cam chịu làm kiếp tay sai cho con người một thời gian thì chúng lật lọng, hung hăng thiêu đốt gia trang của chủ nhân cũ và cưỡng đoạt số vàng bạc đi, giấu tại một nơi nào đó không ai biết tới. Nhiều người đơn giản nghĩ đó chỉ là thần thoại; cũng có nhiều người cho rằng đó là mấy mẩu chuyện bịa đặt để tăng thêm nỗi kinh sợ của con người đối với loài Rồng; còn phần thiểu số còn lại thì tin soái cổ câu chuyện ấy, một số kẻ còn bàn tính đến chuyện lên đường tìm kiếm những kho báu đã mấy xưa kia, họ tự xưng là 'thợ săn kho báu'.

Mad đã từng thấy Rồng trước đây nhưng là ở dạng Rồng thuần, thành ra gã không thể xác định được ngay thân phận của Drake. Nói đi cũng phải nói lại, một con Rồng hóa người để đi lung tung như tên Drake đây đúng là lạ thật. Đó là còn chưa kể tới những tố chất không 'Rồng' bên ngoài nữa, đến cả Kei cũng không nhìn nổi vẻ thất bại đó của cậu ta.

"Vậy.. Drake… ngài Rồng vĩ đại." Kei mới nói được vài tiếng thì bị ánh mắt chấn chỉnh của Drake làm cho ngập ngừng, con bé biết điều mà ngay lập tức nói thêm vế sau.

Xem ra Drake rất hài lòng với giọng điệu cung kính của Kei, gần như là vậy, cậu ta thỏa mãn gật đầu với nụ cười khen thưởng kiểu 'con bé này được đấy'. Rồi sau đó cánh môi cợt nhả của cậu ta hạ xuống, cả cái nhìn khuyến khích của cậu ta hướng tới Kei cũng thay đổi khi con bé vào ý chính.

"Ngài đã bị người khổng lồ bắt và cứ thế đóng giả làm xác c·hết luôn sao? Ngài không có ý định chống cự hay chí ít là giúp đỡ Mad dẹp loạn sao?"

Hai sát thương trong câu hỏi ngây ngô đậm chất đánh giá của Kei như ngàn mũi tên đâm xuyên tim Drake, khiến cậu ta đau đớn, gục ngã.

Mad cười phì ra thành tiếng, ánh nhìn mỉa mai phủ trên gương mặt chẳng biết là ửng đỏ do giận dữ hay xấu hổ của Drake. Gã khoanh tay, lắng tai nghe những lời biện hộ đậm tính giải trí của cậu ta, dần mất kiên nhẫn khi cậu ta bắt đầu sấn tới Kei và nói to tiếng để trấn áp con bé.

"Thôi khoác lác đi tên thằn lằn, cái bản mặt của ngươi làm ta phát bệnh lên được." Mad đẩy Drake về chỗ đứng ban đầu của cậu ta, đồng thời giữ Kei lại đằng sau mình. Dù cho câu chuyện ban nãy có truyền cảm đến đâu thì cũng không thể phủ nhận một điều rằng cậu ta đã b·ắt c·óc Kei, gã không tin loài Rồng.

"Nói gì đó con quỷ hung tợn kia? Ta thiêu ngươi thành tro bây giờ." Drake chỉ vào cổ họng mình, mặt câng câng đe doạ.

"Thử xem."

Vẻ mặt thách thức của Mad làm Drake có hơi chần chừ, tuy vậy nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng khẳng định lại lần nữa.

"Ta không sợ ngươi đâu." Drake lờ đi đôi chân run rẩy của mình, bắt ép bản thân tiếp tục nhìn vào đôi con ngươi sắc lạnh của Mad.

Trận đấu mắt giữa hai người chỉ kết thúc khi từ đâu đó vang lên một âm thanh kì lạ. Kei chỉ cần nghe qua một lần đã biết được nó là gì và xuất phát từ đâu.

"Mad… Drake đói rồi." Con bé nhìn lên Mad, đầu ngón tay chỉ tay vào cái bụng trống rỗng vừa kêu lên của Drake.

Kei luôn rất tinh ý nhưng lại thường bị phân tâm khi người khác bị đói, nó còn không để ý tới những lời chối đây chối đẩy của Drake hay biểu cảm như muốn độn thổ của cậu ta. Ít nhất thì những lúc như vậy con bé trông giống trẻ con hơn. Có điều, Mad chẳng để tâm đến chuyện tên Drake kia đói hay no.

"Mad…"

Mad cứ ngỡ chỉ cần mình không nhìn xuống Kei thì sẽ bỏ qua được lời nỉ non, bằng mắt, của con bé ấy thế mà gã vẫn thoát không khỏi nó. Ánh mắt tròn xoe như nai con lạc mẹ của Kei bằng một cách thần kỳ nào đó vẫn lọt qua được lớp vỏ bọc của gã để nhìn gã chằm chằm. Và dạ dày gã lại thêm một đợt nhộn nhạo.

Quán rượu mở xuyên đêm, cả những con người trong đó cũng vậy. Khuất trong góc nhà là những tên say xỉn, cờ bạc và gái gú, nhìn chung thì sự nhộn nhịp không kém khi chiều là bao.

Tại sao Mad lại ở đây ngay lúc này? Không, gã không nói là mình không nên ở đây, trong quán rượu, nơi gã đã trả tiền để có một đêm ngủ lại. Tất nhiên là gã phải quay về đây để ngủ và lấy đồ đạc, nhưng tất cả những gì gã cần làm chỉ có nhiêu đó thôi, và theo đó thì gã đáng lý ra phải ở trong căn phòng mình thuê chứ không phải ngồi dưới quầy rượu và tốn một khoản tiền vào một con Rồng đói bụng.

"Chắc Drake phải đói lắm." Kei nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cả hai cách nhau một khoảng bàn và nhiều cái dĩa chất thành đống trên đó, con bé thấy hàm nhai của cậu ta chưa dừng hoạt động kể từ khi đặt mông vào ghế.

"Đã nói là ta không có đói rồi, ta chỉ ăn để nhóc vui thôi chứ mấy cái này tên quỷ kia có quỳ xuống dâng lên ta cũng không thèm." Giọng Drake lúc rõ lúc không vì mớ thức ăn trong miệng, cậu ta nhai nhồm nhoàm, điệu bộ ăn uống lôi thôi, bẩn thỉu.

"Cái này dở quá vậy." Cậu ta phun phẹt ra một thứ gì đó, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt thù hằn của tay chủ quán.

Thật dơ bẩn. Mad ghét nhất là mấy kẻ lôi thôi kiểu này, đó là còn chưa kể đến cái kiểu nói chuyện như đấm vào tai người khác kia nữa. Đáng lý ra gã không nên dây dưa với cậu ta mới phải.

Mad nhìn qua Kei, nguyên nhân khiến gã đã đổi ý mà dành cho Drake chút khoan hồng, con bé chẳng động vào một món nào từ nãy đến giờ, chẳng biết là nó không muốn ăn hay cố ý nhường cho người đói hơn nữa. Cứ thế bảo sao nó gầy nhom như vậy. Chẳng hiểu sao Mad lại nhớ đến những lời của Kei vào ngày đầu gặp nó.

"Tôi hiểu cảm giác khó chịu khi bị cơn đói h·ành h·ạ, bởi vì tôi lúc nào cũng đói cả." Con bé đã nói như thế.

Mad thở dài, lấy một miếng bánh mì trên chiếc đĩa sắp trống trơn rồi tiện tay đưa cho Kei. Gã phớt lờ cánh tay chới với của Drake và ánh nhìn hụt hẫng của cậu ta nhưng không bỏ qua nó.

"Sao? Ngươi còn định dành ăn với con bé nữa hả?" Gã hỏi, ánh mắt khinh bỉ ẩn dưới hàng chân mày nhướng lên.

"Ta không thèm, chỉ có đám lợn ham ăn mới hèn mọn như vậy thôi." Drake quay mặt đi chỗ khác, cậu ta tu ừng ực một lèo hết sạch ly nước.

"Với cái thói ăn uống dơ bẩn đó thì ngươi cũng không khác gì một con lợn cả đâu, thôi ngay cái kiểu tự đắc đó đi."

Bỏ qua thái độ của Drake, Mad có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm.

"Nếu như ngươi đã ăn xong rồi thì nói đi." Gã nói cộc lốc, chán nản nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Drake và chậm rãi nói tiếp: "Nói ra mục đích của ngươi khi biến thành người và đi lanh quanh thế này."

Mới đầu, Drake chối bay bảy nhưng rồi dưới sức ép của Mad, cuối cùng cậu ta cũng chịu thừa nhận: "Ta phải đi tìm một thứ. Ta đã vô tình đánh mất… vật Thánh của tộc người cá."

Chương 18: Quán Rượu Đêm Khuya